Người đăng: Ma Kiếm
Không gian xung quanh hoàn toàn tối đen.
Trong bóng tối mênh mông, không gian loạn lưu giống như đồng trước, chảy xuyên
qua người.
Những tia sáng màu xám kim bao phủ lấy Lục Thanh, thi thoảng lại đây không
gian loạn lưu sạng một bên.
Lục Thanh có chút kinh dị nhìn những ánh sáng màu xám kim di chuyển trên
người. Từ sau khi vượt qua Lôi kiếp thứ nhất, Tử Hoàng Kiếm Thân kinh đạt tới
tầng thứ tám liền có một số sự thay đổi khó hiểu. Sự thay đổi đó, Diệp lão
cũng không thế hiểu nồi mà nói rằng đó là do cơ duyên, cho tới lúc thích hợp
tự mình có thế lĩnh ngộ.
Với những tia khí phong mang màu xám kim đó, Lục Thanh cảm thấy cấp độ thân
thể mình tương đương với một thanh Thần kiếm Kim Thiên thượng phẩm có thế chịu
đựng một lúc giữa không gian Ðộng hư. Nhưng nếu bên trong không gian loạn lưu
mạnh hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi, trừ khi là thần kiếm cấp Bạch Linh.
Mà lúc này, điều khiến Lục Thanh kinh dị đó là thời điểm khi hắn bước vào
không gian Ðộng hư, không gian loạn lưu do không gian bị phát vỡ liền hút tới
bên người hắn. Nhưng những tia khí phong mang màu vàng kim lại không bị phá
nát mà còn đây không gian loạn lưu sang hai bên.
Ánh mắt hắn nhìn về phía không gian tối đen trước mặt. Ở cách đó chẳng biết
bao xa có rất nhiều điểm sáng lóe lên, đồng thời tỏa ra những dải lụa ánh sáng
đầy màu sắc khiến cho quang cảnh trong không gian Ðộng Hư còn đẹp hơn cả dãi
ngân hà trên chín tầng trời.
Sự chuyển động của không gian loạn lưu khiến cho hắn có cảm giác giống như
những dòng nước ngầm ở đấy của Minh Nguyệt đầm trước đây. Mỗi một dải nước
ngầm liên tục thay đổi những khi chúng chạm vào nhau thì lại có một thứ lực vô
hình đây chúng tách ra, thay đổi phương hướng.
Cúi đầu nhìn khí phong mang màu xám kim trên người, ánh mắt của Lục Thanh có
chút quái đị.
Có phải mình đang ở giữa không gian Ðộng Hư hay không?
Lục Thanh thả hồn thức liền cảm nhận được dường như ở đây chỉ có một loại khí.
Mà loại khí đó tương tự với thứ Kiếm Cương do nữ tử áo trắng đã bắn ra trước
đó.
- Chẳng lẽ là khí Ðộng hư? - Lục Thanh lẩm bẩm nói:
- Có điều khí Ðộng Hư không ở trong Thiên Đạo, tại sao ta lại có thế cảm nhận
được?
- Từ từ! Ngươi cứ thả hồn thức của mình ra đi. - Âm thanh của Diệp lão vang
lên. Rõ ràng trong đó có chút kinh ngạc.
Lục Thanh gật đầu, đồng thời nét mặt có chút nghi hoặc.
- Giữa không gian Ðộng Hư không có Thiên Đạo. Ở đây không hề có sự tồn tại
của các thuộc tính trong Thiên Đạo cho nên kiếm giả bước vào trong không gian
Ðộng Hư liền yếu hơn so với khi ở bên ngoài rất nhiều. Có nhiều thứ không thể
nào sử dụng. Nhất là pháp tắc, hai là hồn thức cùng với phần lớn thần thông
kiếm đạo. - Diệp lão mở miêng giải thích.
- Là do Luyện Hồn quyết? - Lục Thanh suy đoán.
- Không! Luyện Hồn quyết tuy rằng bất phàm cho dù ở thời thượng cổ hoang dã
cũng là thần thông hàng đầu. Nhưng cho dù nó có thần thông mạnh đến mấy thì
ngoại trừ ba loại thần thông chẳng hề e ngại bất cứ chỗ nào ra, những thứ khác
đều có hạn chế.
- Ba loại thần thông?
- Ðúng thế. Ba loại thần thông đó là Ngũ Hành thần thông, Ðộng Hư thần thông
và Luân Hồi thần thông. - Diệp lão nói.
- Thần thông Ngũ Hành, thần thông Ðộng hư, thần thông Luân Hồi? - Lục Thanh
than nhẹ một tiếng.
- Như vậy là ngoài Ngũ Hành kiếm khí còn có Ðộng Hư kiếm khí và Luân Hồi kiếm
khí?
- Đúng thế! Ba loại kiếm khí đó cũng được coi là ba thứ kiếm khí cao nhất
trên đại lục. - Diệp lão mở miêng nói.
- Có thế tu luyện được ba loại kiếm khí đó trừ khi có được nghị lực cực lớn
ra thì phải là người có được cơ duyên hoặc là có được sự kế thừa từ Tông sư
Kiếm Phách. Nếu không, cho dù thế nào cũng không thế tu luyện được. Cho dù là
cả đại lục Kiếm Thần, người tu luyện được ba loại kiếm khí đó có lẽ chưa tới
mười người.
Dừng lại một chút, Lục Thanh ngạc nhiên nói:
- Ba loại kiếm khí đó dường như không có liên quan tới Nhân Đạo?
- Đúng thế! Ba loại kiếm khí tối cao đó thì Ngũ Hành kiếm khí và Luân Hồi
kiếm khí nằm trong Thiên Ðạo còn Ðộng Hư kiếm khí thì lại nằm ngoài Thiên Ðạo.
Mà mạnh nhất Tông đạo trong năm đại Tông môn ở Tử Hoàng Thánh giới cũng chỉ có
Vạn Ðộc Tông là Tông môn Nhân Đạo. Cho dù như vậy thì trong Tông môn này cũng
có nhất mach Thiên Đạo.
Trầm ngâm một lúc, Diệp lão lại tiếp tục nói:
- Vốn những chuyện này định chờ một khoảng thời gian nữa sẽ nói cho ngươi
nghe. Nhưng bây giờ tự nhiên gặp được thì nói đơn giản cho ngươi hiểu.
- Thiên Đạo nhất mạch hoàn toàn khác biệt. Nhân Đạo nhất mạch được sinh ra
vào hai vạn năm cuối trong năm vạn năm của thời thượng cổ. Tuy rằng sau đó đột
nhiên phát triển mạnh nhưng cũng không phải đi theo con đường lớn nên tu luyện
càng về sau lại càng khó khăn.
Nhân Đạo vào Kiếm Hồn không thể có được lực Thiên Địa và oai nghiêm của Thiên
Đạo. Bọn họ tự lĩnh ngộ ra lực Nhân Đạo, oai nghiêm của Nhân Đạo. Lực Nhân Đạo
là sinh ra từ con người. Chỉ cần con người mãi hưng thịnh thì lực Nhân Đạo
càng thêm manh. Tới nay, sau năm vạn năm hòa bình khiến cho đám đại sư Nhân
Đạo đều có thực lực manh hơn so với thời kỳ năm vạn năm thượng cổ rất nhiều.
- Những điều ta nói tiếp theo, người nên nhớ cho thật kỹ. - Diệp lão trịnh
trọng nói:
- Nhân Đạo nhất mạch lấy thất tình lục dục làm cơ sở. Thậm chí cơ sở đó có
được lực lượng không thể đo lường. Từ năm vạn năm thời cổ phát triển vẫn chưa
đạt tới đỉnh. Vậy người có biết nếu đạt tới đỉnh, Nhân Đạo sẽ có được lực
lượng như thế nào? mà Nhân Đạo cũng có bốn loại kiếm khí tối cao đó là Sát Lục
kiếm khí, Hạo Nhiên kiếm khí, Thất Tình kiếm khí và Lục Dục kiếm khí.
- Sát Lục kiếm khí, Hạo Nhiên kiếm khí, Thất Tình kiếm khí và Lục Dục kiếm
khí.- Lục Thanh than nhẹ một tiếng.
- Bốn loại kiếm khí đó rất Bình thường đúng không? - Diệp lão mở miêng nói,âm
thanh có chút thay đổi:
- Nhân Đạo nhất mạch lấy thất tình lục dục làm gốc nên bốn loại kiếm khí này
lúc đều hết sức bình thường. Nhưng trong Nhân Đạo thì bốn loại kiếm khí đó lại
chính là căn nguyên cũng giống như Ngũ Hành kiếm khí. Sở dĩ uy lực của chúng
nhìn thì không mạnh như kiếm khí có thuộc tính của chúng ta đó là bởi vì kiếm
giả chưa lĩnh ngộ được căn nguyên thực sự. Nếu không chắc chắn có thể được như
kiếm khí thực sự. mà Tử Hoàng Kiếm Thần kinh của vi sư là do dung hợp Thiên
Đạo với rất nhiều căn nguyên mà sáng tạo ra.
- Rất nhiều căn nguyên của Thiên Đạo. - Từ lời nói của Diệp lão đã mở ra một
cánh của mới cho Lục Thanh vào lúc này, Lục Thạnh cảm thấy như hiểu được một
điều gì đó nhưng lại không thể làm rõ, không thể diễn tả thành lời.
-Vi sư truyền cho người Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, mặc dù có mười ba tầng nên được liệt vào Kiếm Nguyên công hoàng cấp nhưng nói thực sự thì nó có khuynh hướng thần thông bí pháp của kiếm đạo. Chỉ có điều, Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của vi sư được lập từ bản nguyên. Như thế nhân thường nghĩ thì Kiếm Nguyên công đạt tới tầng thứ mười thì tâm pháp sẽ thâm thúy ảo diệu. Thưc ra, sau Kiếm Nguyên công tầng mười, ngoại trừ một ít Kiếm Nguyên công ra cũng không có kinh mach lộ tuyến cụ thể. Tất cả chỉ nhờ vào sư lĩnh ngộ căn nguyên mà dẫn đường. Từ tầng thứ mười trở lên, mỗi một tầng là có một con đường dẫn dắt mà thôi.
Diệp lão hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói:
- Tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh đó là làm cho thân thể có nhiều thuộc tính
bản nguyên, rèn luyện thân thể, cộ đọng phong mang kiếm đạo. Nhờ đó mà có thể
chuyển hóa được nhiều thuộc tính thiên đạo, hấp thu các loại tinh nguyên linh
vật. Nói một cách cẩn thận thì vi sư mới chỉ có thế hoàn thành được một nữa Tử
Hoàng Kiếm Thân kinh. Còn bản nguyên của Nhân Đạo thì phải nhờ ngươi lĩnh ngộ
Thiên Nhân hợp nhất mà hoàn thành. Về phần ma đạo, mặc dù bị Thiên Đạo vất bỏ
nhưng cũng có chỗ thâm ảo tuy nhiên nó quá mức nguy hiểm nếu không đến thánh
cảnh kiếm đạo thì không được chạm tới căn nguyên này.
Lục Thanh gật gật đầu. Tới lúc này, hắn mới biết Tử Hoàng Hiếm thân kinh được
sáng tạo như thế nào. Ðồng thời, trong lòng Lục Thanh cũng bắt đầu hiểu ra
rằng sau khi đặt tới cảnh giới kiếm Phách chỉ sợ là phải lĩnh ngộ đối với căn
nguyên. Lĩnh ngộ căn nguyên càng sâu, từ vi càng tăng tiến. Căn nguyên! Căn
nguyên Thiên Đạo. Căn nguyên Nhân Đạo. Căn nguyên ma đạo.
Tam đại căn nguyên!
Đúnglúc này, ớ phía xa trong không gian loạn lưu chợt bùng lên những tía sáng
màu xanh tím.
Lăng Ý!
Ánh mắt của Lục Thanh trở nên ngưng trọng. Quanh người gã Phong Lôi kiếm cương
ngưng kết lại thành những thanh tiểu kiếm dải nữa tấc. Chúng dán vào nhau tạo
thành một bộ kiếm giáp tinh mịn. Trên bộ kiếm giáp đó tỏa ra những tia phong
mang màu trắng. Không gian loạn lưu chạm vào nó liền bị chém nát.
Ðồng thời, Lăng Ý vừa mới từ không gian loạn lưu thoát ra cũng liền nhìn thấy
Lục Thanh mà kinh ngạc.
Cà hai người đứng cách nhau khoảng vài dặm.
- Không ngờ được ngươi có thế ngăn cản được không gian loạn lưu vô tận trong
Không gian Ðộng hư. - Ánh mắt của Lắng Ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Lục
Thanh mà nói:
- Nói! Phong Lôi hai mươi bảy thức là ại dạy cho ngươi?
- Phong Lôi hai mươi bảy thức? - Lục Thanh sừng, chẳng lẽ đó là cách gọi của
Lăng Tiêu Tông đối với Tử Tiêu Phong Lôi kiếm?
Thấy sắc mắt Lục Thanh thay đổi, Lắng Ý cười lạnh một tiếng mà nói:
- Thế nào? Ngươi còn giả ngây hay sao? Cả Tử Hoàng Thánh Giới đều biết Phong
Lôi hai mươi bảy thức chính là kiếp pháp trấn Tông của Lăng Tiêu Tông chúng
ta. Không phải mười đạo kiếm mạch trong Tông thì không truyền. Bây giờ ngươi
có thế thi triển thì là ai có lại gan dám đem truyền cho ngươi?
Lục Thanh nhướng mày, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng kiếm Cương của ta là Phong Lôi kiếm cương?
Lắng Ý sững người, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc. Thực sự bây giờ, bề
ngoài kiếm Cương của Lục Thanh đúng là Phong Lôi kiếm cương nhưng ngay cả Lục
Thanh cũng không thể khẳng nói gì tới Lăng Ý?
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của Lăng Ý trở nên trấn định.
- Ngươi thi triển Phong Lôi hai mươi bảy thức còn không biết? Đợi khi Kiếm
Cốc hư không đóng lại, theo ta về Thánh Giới chờ xử lý.
"Chờ xử lý?"
Trong mắt Lục Thanh chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
- Thế nào? Ngươi còn định động thủ với ta hay sao? - Lăng Ý cười lạnh một
tiếng. Từ trên bộ kiếm giáp của y vang lên một tiếng kiếm ngân.