Huyền Thanh Triệu Kiến


Người đăng: Ma Kiếm

Sáng sớm hôm sau, hai người Lục Thanh chỉ ngồi xuống vận chuyển Kiếm Nguyên
công một lúc, đẩy hơi rượu trong cơ thể ra ngoài. Vào lúc này đã tờ mờ sáng,
hai người thu dọn một chút rồi Nhiếp Thanh Thiên nói:

- Đã lâu rồi ta không đi thần luyện. Mặc dù không quy định phải đi, nhưng dù
sao thì đó cũng là truyền thống trên núi. Hôm nay chúng ta cùng đi một lần.

Lục Thanh gật đầu. Hai người liền đi tới mảnh sân rộng trước đại điện của
Triêu Dương phong. Tới hôm nay đã có đệ tử nội tông lục tục trở về núi. Trên
đường đi, hai người gặp được không ít. Lục Thanh được một số đệ tử xưng hô hắn
là sư huynh. Từ đó cho thấy hắn đã không còn là một vị tiểu sư đệ mới lên núi
được nửa năm nữa. Đến hôm nay, hắn đã khám phá bản tâm trở thành một gã tiên
thiên Kiếm Khách, bước chân vào nhóm người đứng đầu Triêu Dương cung. Cho dù
trên khắp cả tông cũng thuộc những đệ tử được mọi người chú ý. Tất nhiên không
tính tuổi của hắn.

Khi đi tới sân, lượng người có mặt cũng không nhiều. Lục Thanh điểm qua một
chút thấy chứ tới hai mươi đệ tử, phần lớn là những người xếp sau hắn. Có thể
hiểu được, những người xếp sau là do thế lực của gia tộc yếu vì vậy mà không
nhận được nhiều sự bồi dưỡng như các gia tộc lớn. Mà những tiểu gia tộc thì
thời gian năm mới cũng không được dài.

Lục Thanh thấy những người xếp trên hắn chỉ có khoảng hai tới ba người. Ngày
thường cũng rất ít chạm mặt, chưa nói tới quan hệ. Về phần ba người Công Dương
vũ cũng không xuất hiện.

Khi hai người Lục Thanh đến, đám đệ tử cùng tránh đường cho hai người đi tới.
Mấy vị đệ tử xếp trên hắn sắc mặt hơi thay đổi. Với ánh mắt của bọn họ hiển
nhiên là nhận ra sự thay đổi của Lục Thanh. Tất cả bọn họ đều kinh hãi đồng
thời không thể tin được vào sự thật trước mắt. Tuy nhiên, tất cả chỉ im lặng.
Bởi bọn họ cũng đã được chứng kiến sự thể hiện của Lục Thanh trong thời gian
diễn ra luận kiếm.

Đồng thời tin tức sau đó cũng khiến cho bon họ kinh ngạc. Chẳng trách mà sư
phụ Huyền Thanh tự mình dẫn vào tông môn. Bây giờ, rất nhiều người đang nghĩ
làm sao có thể kết giao với Lục Thanh. Dù sau thì bây giờ, bất luận là thực
lực hay thế lực gia tộc sau lưng đều có tư cách để cho bọn họ kết giao.

Nhìn biểu hiện của bọn họ, Lục Thanh cười lạnh trong lòng. "Đây là thực lực
mang tới sự thay đổi hay sao?" Nhìn mấy nụ cười của bọn họ mà hắn sinh ra chút
phản cảm. Trong lòng hắn thầm nhủ, những người này không đáng kết giao.

Trong suy nghĩ của Lục Thanh thì chỉ có những người ngay từ đầu không để ý tới
thực lực của hắn, không coi thường hắn mới chính là quân tử. Mà như mấy người
Đoạn Thanh Vân cố gắng giúp đỡ minh mới đáng để cho hắn kết giao làm bằng hữu.

Lại thêm việc xảy ra vào thời điểm cuối năm ở Lục gia càng khiến cho cái nhìn
của hắn đối với mấy người Đoạn Thanh Vân sâu hơn. Đó mới thực sự là bằng hữu.

Gần hai mươi người dựa theo thứ tự sau cuộc luận kiếm mà sắp xếp lại vị trí.
Mặc dù có chút thay đổi, nhưng vẫn có rất nhiều người đứng ở vị trí cũ của
mình. Bao nhiêu năm qua, cũng đã hơn mười lần luận kiếm nên mọi người hoàn
toàn hiểu rõ thực lực của nhau. Vì vậy mà có thay đổi thì cũng không nhiều
lắm.

Sau một đêm trao đổi với Nhiếp Thanh Thiên, Lục Thanh cũng biết được kết quả
cuối cùng sau khi luận kiếm kết thúc. Có lẽ do hiểu rõ thực lực của nhau nên
từ vị trí thứ sáu bắt đầu bỏ qua cơ hội khiêu chiến. Cho đến vị trí thứ ba của
Triệu Thiên Diệp có lẽ do bị sự ảnh hưởng của Nhiếp Thanh Thiên mà sau khi bế
quan hắn cũng thuận lợi đột phá từ Kiếm Khách tiểu thiên vị đỉnh phong đạt tới
trung thiên vị.

Mặc dù Triệu Thiên Diệp chưa thể dung hợp hoàn toàn lực lượng cơ bản hai loại
kiếm khí Phong, Lôi. Nhưng bằng vào hai luồng kiếm khí trước đó đã có thể xếp
vị trí thứ ba. Đối mặt với sự khiêu chiến của Triệu Thiên Diệp, ngoài dự đoán
của mọi người chính là Lăng Tiêu đứng vị trí thứ hai lại lựa chọn bỏ cuộc
khiến cho tất cả đều cảm thấy hoang mang.

Kế tiếp Triệu Thiên Diệp đã mở miệng khiêu chiến Nhiếp Thanh Thiên khiến cho
bầu không khí trở nên sôi động. Ngồi trên đài, ngoại trừ Huyền Thanh ra, ba gã
hộ pháp cũng đều giật mình. Nhưng sau đó, thực lực của Triệu Thiên Diệp khiến
cho bọn họ kinh ngạc. Đối mặt với Nhiếp Thanh Thiên có tu vi Kiếm Sư tiểu
thiên vị, Triệu Thiên Diệp nhân Phong Lôi kiếm có sự đột phá mà thi triển ra
thức thứ tám và thức thứ chín trong mười tám chiêu thức của Tử Tiêu Phong Lôi
kiếm.

Bộ kiếm pháp do Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư sáng tạo cũng chưa được hoàn thiện,
tuy nhiên có thể nói là thứ kiếm pháp tinh thâm hàng đầu. Đến bây giờ, mọi
người lại được chứng kiến uy lực chính thức của nó. Trong khoảng khắc giữa đài
luận kiếm sấm và gió nổi lên cuồn cuộn, ngay cả Túy Phong kiếm của Nhiếp Thanh
Thiên phối hợp với Thanh Phong kiếm cũng chỉ cố gắng phá được bước đầu của
Phong Lôi kiếm khí. Thực lực mạnh mẽ của Triệu Thiên Diệp khiến cho trận tỷ
thí trở nên không xác định được kết quả. Để đề phòng hai người rơi vào thế
lưỡng bại câu thương, ảnh hưởng tới việc lựa chọn người vào kiếm trì sau nửa
năm nữa. Huyền Thanh tự mình tách hai người ra.

Vốn cuộc chiến đang ở thế ngang bằng nhưng Triệu Thiên Diệp lấy lí do kiếm
nguyên bị tiêu hao mà nhận vị trí thứ hai. Đến lúc này, mọi người mới hiểu
được tại sao Lăng Tiêu không cố giữ vị trí của mình. Thì ra là hắn đã biết
được Triệu Thiên Diệp có sự đột phá. Chênh lệch lớn như vậy mà cố chiến thì
chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Sau khi nghe Nhiếp Thanh Thiên kể lại, Lục Thanh đặt niềm tin rất lớn vào Tử
Tiêu Phong Lôi kiếm. Đồng thời, hắn càng thêm cảm phục đối với Kiếm Hoàng Lục
Thiên Thư. Cho dù thế nào thì trên người Lục Thiên Thư cũng chảy dùng máu của
Lục gia.

Sau khi mọi người ổn định xong, thần luyện chính thức bắt đầu. Vẫn như trước,
bắt đầu là Triêu Dương thất thức. Đến hôm nay, Lục Thanh thi triển bộ kiếm
pháp đó so với thời điểm mới lên núi đã hoàn toàn cách nhau một trời một vực.
Luyện Tâm kiếm trong tay hắn hoàn toàn khống chế trong phạm vi một trượng. Lục
Thanh cũng không sử dụng Kiếm Nguyên lực.

Cứ như vậy, Lục Thanh chỉ dựa vào lực lượng cơ thể mà thi triển Triêu Dương
thất thức một cách nhuần nhuyễn. Chân đạp lên lớp tuyết mềm, mặt quay về phía
mặt trời đang từ từ xuất hiện trên bầu trời. Tâm của Lục Thanh hoàn toàn tĩnh
lặng. Lúc này, mỗi một cử động của hắn đều pha một chút cảnh giới Cử khinh
nhược trọng. Kiếm thức chuyển đổi từ nặng sang nhẹ hết sức khoan thai, thay
đổi hoàn toàn như ý. Thanh cự kiếm trong tay chẳng khác gì một cành trúc.

Lúc này hơn mười người đệ tử phía sau cũng bắt đầu chú ý tới Lục Thanh. Khi
nhìn thấy kiếm pháp của hắn, bọn họ cũng hoảng sợ thất sắc. Thậm chí một vị sư
huynh bên cạnh cũng đã dừng lại nhìn chằm chằm động tác của Lục Thanh, hai tay
của hắn thi thoảng lại thực hiện những động tác tương tự nhưng vẫn không nắm
được điểm quan trọng. Mặc dù thế thì hắn vẫn không từ bỏ tiếp tục thực hiện
theo Lục Thanh.

Mà hiển nhiên Lục Thanh cũng cảm giác được sự thay đổi chung quanh. Tuy nhiên,
với tâm cảnh của hắn bây giờ cũng chẳng để ý. Động tác trong tay hắn vẫn như
trước hoàn toàn chìm vào trong cảnh giới của bản thân. Suốt một đêm bàn luận
đã khiến cho hắn hiểu được rất nhiều. Vì vậy mà bây giờ, kiếm thức dưới sự
diễn luyện của hắn không ngừng được điều chỉnh động tác, tiêu hóa những gì ngộ
được sau trận chiến hôm qua.

- Sau thần luyện đến đại điện gặp ta.

"Sư phụ" - Lục Thanh bừng tỉnh. Huyền Thanh vào lúc này đang ở trong Triêu
Dương đại điện đã dụng thần thức truyền âm cho hắn.

Lần này, lâu lắm Nhiếp Thanh Thiên mới tham gia thần luyện nên dẫn luyện tới
hơn mười lần mới dừng lại. Lúc này, ngoại trừ một số ít đệ tử của các gia tộc
chú ý tới Lục Thanh ra, ánh mắt của mọi người tập trung về phía Nhiếp Thanh
Thiên. Kiếm pháp của Nhiếp Thanh Thiên uyển chuyển nhẹ nhàng như nối liền bầu
trời với mặt đất. Một thân bạch y trắng như tuyết với Thanh Phong kiếm trong
tay gần như thi triển toàn bộ tinh túy của Triêu Dương thất thức. Mỗi đường
kiếm đều ẩn chứa cảnh giới Cử khinh nhược trọng tinh thâm. Hắn cũng không sử
dụng Kiếm Nguyên nhưng so với khí thế hùng hậu của Lăng Tiêu khi dẫn kiếm thì
khí thế của hắn còn rung động lòng người hơn.

Thần luyện chấm dứt, Lục Thanh đi về phía Triêu Dương đại điện. Hắn không biết
rằng cách đó không xa, ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên đang nhìn về phía mình hoàn
toàn khác trước. Ánh mắt của hắn có một chút gì đó ngưng trọng, thậm chí còn
có một tia sáng hung dữ lóe lên.

So với cách đây nửa năm khi mới bước chân vào Triêu Dương địa điện, lúc này
trong lòng Lục Thanh không còn sợ hãi. Hôm nay, tu vi của hắn đã là tiên thiên
Kiếm Khách trên Tử Hà tông cũng có thể tính là một cao thủ. Thực lực thay đổi
cũng khiến cho tâm cảnh của Lục Thanh càng thêm cứng cỏi, chưa kể trước đó đã
trải qua sinh tử nên rất khó dao động.

- Vào đi... - Vào lúc này, Huyền Thanh đang ngồi yên lặng trước bàn. Trước
kia cảnh giới của Lục Thanh không đủ, nhưng bây giờ đã tiến vào cảnh giới Kiếm
Nguyên hắn có cảm giác sư phụ Huyền Thanh như hòa vào với thiên địa. Từng nhịp
hô hấp cũng cũng nhịp với sự dao động xung quanh. Nhìn sư phụ, hắn có cảm giác
sâu không thể lường được.

Từ từ, hai mắt Huyền Thanh mở ra. Lúc này, trong mắt của Huyền Thanh không hề
có một tia sáng nhưng Lục Thanh lại cảm thấy được ngay cả những cây hương đang
đốt trong đại điện cũng chợt ảm đảm. Giống như trong đại điện, tất cả ánh sáng
bị đôi mắt đó hút mất.

- Sự tiến bộ của ngươi khiến cho ta giật mình. Không ngờ mới có nửa năm mà
ngươi đã có được sự tiến bộ như vậy.

Thanh âm Huyền Thanh rất nhỏ nhưng vang lên bên tai Lục Thanh hết sức rõ ràng.
Lục Thanh khom người thi lễ rồi nói:

- Sư phụ!

- Được rồi! Ngồi đi.

Lục Thanh cũng không từ cối, đi tới cái bồ đoàn đặt trước mặt sư phụ mà ngồi
xuống.

- Mặc dù không biết người làm thế nào để tăng lên, nhưng đến bây giờ ngươi đủ
tư cách để tông môn cho ngươi một chút gì đó. - Huyền Thanh nhìn sâu vào đôi
mắt của Lục Thanh mà nói một cách trịnh trọng.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #57