Người đăng: Ma Kiếm
Ba vạn sáu ngàn cân!
Mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, Đoạn Thanh Vân càng là há to miệng.
“Thanh kiếm này, thực sự nặng ba vạn sáu ngàn cân?” Dư Cập Hóa nhịn không được
hỏi lại. Ba vạn sáu ngàn cân, không nói huy vũ, chỉ sợ coi như là Kiếm Chủ,
cũng khó có thể cầm lên.
Gật gật đầu, Lục Thanh vung tay lên, một tiếng ngâm to rõ vang lên phốc một
tiếng Luyện Tâm Kiếm liền cắm vào tảng đá trước mặt mấy người Đoạn Thanh Vân,
nhìn qua thì nhẹ nhàng nhưng lại căm thẳng đến tận chuôi kiếm.
Mở to hai mắt, Đoạn Thanh Vân vài bước đi tới trước Luyện Tâm Kiếm, vươn tay
ra cẩm lấy chuôi kiếm.
“Khởi!” Quát lớn một tiếng, cánh tay phải của Đoạn Thanh Vân nổi lên đầy gân
xanh, Kiếm Nguyên màu xích hồng ở trên tay hiện lên, nhưng mà Luyện Tâm Kiếm
chỉ là hơi hơi lắc lư hai lần, vẫn không nhúc nhích.
Đoạn Thanh Vân hiện giờ có tu vi Kiếm Sư đỉnh phong, cũng không thể lay động
Luyện Tâm Kiếm một chút.
Đạm cười một tiếng, Tử Dương Kiếm Hoàng mở miệng nói: “Kiếm khí của Kiếm Giả
chúng ta, uy lực viễn siêu uy lực của khí lực, mà trừ bỏ số ít thần thông Kiếm
Đạo tăng cường thân thể, thật sư là không có bao nhiêu người am hiểu khí lực
chi đạo.”
Ánh mắt vừa động, Niếp Thanh Thiên bước tới một bước, tay phải cầm vào chuôi
Luyện Tâm Kiếm.
Hô.
Giờ khắc này, ở chung quanh cánh tay phải Niếp Thanh Thiên nổi lên một thanh
sắc long quyển ngưng đọng thực chất, thanh sắc long quyển này bị Niếp Thanh
Thiên khống chế ở chung quanh tay phải phạm vi vài thước.
Thấy thế, đám người Tử Dương Kiếm Hoàng âm thầm gật đầu, lợi dụng lực lượng
thuộc tính hiển hóa để giảm bớt trọng lượng, ít nhất trước khi Niếp Thanh
Thiên có động tác, bọn họ cũng không có nghĩ ra.
Tu vi đề cao, nhãn giới mở rộng, có chút thời điểm, cũng khó tránh khỏi đi vào
bên trong cực hạn.
Trên trán nổi đầy gân xanh, Niếp Thanh Thiên trầm quát một tiếng, tiếng ngâm
nhàn nhạt vang lên, lát sau, Luyện Tâm Kiếm bắt đầu chậm rãi nâng lên, mười
khắc sau, rốt cuộc thoát ly mặt đất, được Niếp Thanh Thiên nắm ở trong tay.
Thần sắc nhất ngưng, rốt cuộc vẫn là không có huy vũ lên, Niếp Thanh Thiên nhẹ
buông tay ra, Luyện Tâm Kiếm lại lần nữa trở lại bên trong tảng đá trước đó.
Lắc lắc đầu, Tử Thiên Lôi nói: “Trọng lượng như vậy, sợ là chỉ có Kiếm Chủ đại
thiên vị mới có thể miễn cưỡng lay động, Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn có thể
miễn cưỡng cầm lấy, nhưng nghĩ muốn vận dụng ngăn địch, căn bản không có khả
năng, chỉ riêng là duy trì Kiếm Nguyên tiêuhao khi nâng kiếm đã là xuất nhiều
hơn nhập.”
“Ân, kiếm này, không phải người có thần thông Kiếm Đạo chuyên rèn luyện thân
thể thì không thể sử dụng được.” Lạc Thiên Phong mở miệng nói.
Thần quanh trong mắt chớp động, kiếm chỉ của Lục Thanh vung ra, Luyện Tâm Kiếm
tức khắc hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong tay hắn.
Ông.
Một kiếm đánh xuống, đúng là phát ra tiếng gió rít quái dị, cùng với tiếng xé
gió, một vòng không gian sóng gợn khủng bố khuếch tán mở ra.
Hưu.
Tức khắc, một đạo Phong Lôi Kiếm Cương màu tím bạc bắn nhanh mà ra, đột nhiên
tiêu thất trước mặt mọi người, ngay sau đó, ở vách đá xa trăm trượng đột nhiên
nổ tung ra một động khẩu rộng một trượng vuông, ánh mắt vừa nhìn lại, đúng là
sâu hơn mười trượng.
Đám người Niếp Thanh Thiên nhìn thấy rõ ràng, đây căn bản là thân thông tự
thân Luyện Tâm Kiếm mang theo, Lục Thanh cũng không có vận dụng một kia Kiếm
Nguyên.
“Một kiếm này, Kiếm Vương bình thường căn bản khó có thể tiếp được, thanh kiếm
này quả thực bất phàm. Nếu không có trọng lượng kia mà nói, bằng vào tốc độ
của Phong Lôi Kiếm Cương, bộ pháp kiếm quang của Kiếm Cương bình thường căn
bản là trò cười. Thanh Kiếm này ở bên trong cấp Kim Thiên đủ để đảm đương cực
phẩm chi liệt.” Huyền Minh mắt lộ ra kỳ quang mở miệng nói.
Trên mặt Lục Thanh đồng thời lộ ra thần sắc vừa lòng, nếu không phải lúc trước
tại Địa Động Hải phát hiện Thâm Hải Trầm Ngân, Luyện Tâm Kiếm cũng vô pháp
thành tựu như hiện giờ, đây coi như là một phần nhân quả đi.
Trên mặ Lục Thanh mở hồ có ngọc quang bao phủ, đúng là tản mát ra một cổ khí
tức mờ ảo/
Đây là.
Mấy người Tử Dương Kiếm Hoàng đều ngẩn ra, mà trong thời gian ngắn, Lục Thanh
liền thoát ly khỏi cảm giác đó, đợi cho hắn nghĩ lại cảm thụ, cũng là bất lực.
Dứt khoát không suy nghĩ, Lục Thanh phất tay, liền nghĩ đem Luyện Tâm Kiếm thu
vào bên trong Động Hư Không Gian trên lòng bàn tay phải.
Ngâm.
Lúc này, Luyện Tâm Kiếm đúng là phát ra một tiếng kiếm minh không cam lòng, ở
trong tay Lục Thanh rung động.
“Linh tính của thanh kiếm này đã có được một tia ý thức ban đầu. Nghĩ muốn
cùng thanh kiếm này chân chính khế hợp, dung nhập căn nguyên dấu vết của
ngươi, vẫn là mỗi ngày đeo đi. Kiếm giả, kiếm giả, kiếm cùng người, là không
thể tách ra.” Trong đầu vang lên thanh âm của Diệp lão.
Nghe lời nói của Diệp lão, trong lòng Lục Thanh thầm hiểu ra, trầm ngâm một
lát lấy tay xé vạt áo trường sam, xé xuống một dải thanh bố (vải màu xanh),
đem Luyện Tâm Kiếm quấn lên, đeo sau lưng. Vốn lấy tính cách của thanh bố,
tuyệt đối không có khả năng thừa nhận Luyện Tâm Kiếm, nhưng mà Tử Dương Kiếm
Hoàng cùng Tử Thiên Lôi cũng là có thể cảm giác được, tại phía dưới thanh bố,
có pháp tắc dao động nhàn nhạt, bất quá rất nhanh lại biến mất.
Hai người tức khắc biết được, đây là Lục Thanh lấy pháp tắc nâng lên, như vậy
thì mỗi một khắc đều không thể thả lỏng, hơn nữa, thừa nhận trọng lượng ba vạn
sáu ngàn cân, đối với thân thể là một loại tuyệt đối khảo nghiệm.
Nghĩ đến đây, hai người liếc nhau, tựa hồ có chút minh bạch, vì cái gì, hiện
giờ Lục Thanh có được thực lực như vậy.
Hai canh giờ sau.
Lại một tầng Lôi Vân tán đi.
Trong tay Lục Thanh nâng lên một thanh Thần Kiếm màu tím thẫm, Thiên Lôi thất
hưởng, đây là một thanh Thần Kiếm cấp Kim Thiên thượng phẩm.
Thanh kiếm này là thanh Thần Kiếm trước đó tặng cho Tử Thiên Lôi, hiện giờ hồi
luyện gia trì thêm Thâm Hải Trầm Ngâm mẫu lớn bằng ngón út, ngoài ra còn có
vài loại chú tài trân quý trong kiếm khố của Lục phủ. Rốt cuộc cũng đúc ra một
thanh Thần Kiếm cấp Kim Thiên thượng phẩm có thuộc tính Thiên Lôi.
Lôi Thần Kiếm, dài ba thước sáu tấc, rộng hai tăc, nặng bốn trăm năm mươi cân,
Kiếm Nguyên có thể dẫn động Thiên Lôi, hấp thu Thiên Lôi linh khí, lấy tu vi
Kiếm Giả phát ra Thiên Lôi Kiếm Khí, hoặc là Thiên Lôi Kiếm Cương.
Kiếm này được Lục Thanh gọi là Lôi Thần Kiếm, kiếm vừa vào tay, trên mặt Tử
Thiên Lôi liền lộ ra thần sắc cực độ vừa lòng. Lôi Thần Kiếm này tuy rằng nặng
hơn bốn trăm cân, nhưng mà bản thân hắn có được thần thông Lôi Vực, ở bên
trong lôi quang rèn luyện thân thể, tuy rằng không bằng Lục Thanh, nhưng là
một đôi cánh tay cũng có khí lực mấy ngàn cân. Hiện giờ Lôi Thần Kiếm, cùng là
vừa tiện tay, như thế nào không làm cho Tử Thiên Lôi vui mừng.
Tiếp qua ba canh giờ, mười tám đầu Giao Long đồng thời thăng lên cửu thiên,
hội tụ thành quả hai đầu chân long hạ xuống, cùng Phong Lôi Thần Kiếm trung
phẩm của Triệu Thiên Diệp, đồng thời tăng lên đỉnh cấp. Trong đó, Lôi Thần
Kiếm chú luyện, đối với Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy, Lục Thanh lĩnh ngộ càng
thâm, thi triển thức hai mươi càng ngày càng thêm thuận buồm xuôi gió, vốn có
thể lợi dụng một chút Thâm Hải Trầm Ngân mẫu đem hai thanh thần kiếm tăng tới
cấp Kim Thiên, nhưng mà Lục Thanh cũng không có làm như vậy.
Lấy cảnh giới tu vi của hai người Niếp Thanh Thiên, quá sớm có được Thần Kiếm
cấp Kim Thiên cũng không có gì là chỗ tốt. Cho dù là Kiếm Vương đại sư, vận
dụng một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm thượng phẩm cũng đã không sai biệt
lắm. Tu vi không đến, liền không phải nhân kiếm tương hợp, càng tương hợp càng
lợi, mà ỷ lại vào ngoại vật sẽ giam cầm tu luyện.
Liên tục đúc bốn thanh Thần Kiếm, tâm thần Lục Thanh cũng có chút mệt mỏi. Đặc
biêt là vận dụng Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy, đến cuối cùng, tâm thần tiêu hao
lớn. Đem Thanh Hỏa Tinh Kim lô dập tắc, do vài tên hộ vệ cùng Thúc Nguyên
phòng thủ ngoài Minh Nguyệt đàm mang đi, Lục Thanh liền khoanh chân ngồi
xuống, tĩnh tâm tu dưỡng.
Trên mặ lộ ra thần sắc cảm khái, Minh Nhật cau mày, đồng thời khoanh chân ngồi
xuống suy tư. Ở trong đầu hắn, chỉ còn lại động tắc trước đó Lục Thanh huy vũ
Hỏa Ngọc Chùy.
Sáu người Tử Dương Kiếm Hoàng nhìn nhau, trên mặt tất cả đều lộ ra thần sắc
vui sướng, chú Kiếm Sư cấp Kim Thiên, Tử Hà Tông bọn họ cũng có được.
“Xem ra, chờ thêm vài năm, tông môn di chuyển ổn định chúng ta cũng phải thu
thập một ít chú tài.” Tầm Thiên Kính sờ sờ Thần Kiếm cấp Thanh Phàm sau lưng
cười nói.
Bên cạnh, Lạc Tâm Vũ sáng ngời, cũng cúi đầu trầm tư.
Phút chốc, Tử Dương Kiếm Hoàng biến sắc, lập tức, mấy người Tử Thiên Lôi cùng
Lạc Tâm Vũ đồng thời ngẩng lên.
Một đạo sí bạch kiếm quang từ Phiêu Miểu Phong bắn thẳng lại đây. Kiếm quang
chưa đến, một cổ hàn khí lẫm liệt nháy mắt thổi quét toàn bộ Minh Nguyệt đàm.
Răng rắc.
Chốc lát, trên mặt Minh Nguyệt đàm, đúng là ngưng kết ra một tầng băng mỏng.
“Long Tuyết!” Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói.
“Hắn ở nơi nào?” Ánh mắt yên tĩnh nhìn Lục Thanh, ánh mắt Long Tuyết không có
chút nào sợ hãi. Chỉ là trên khuôn mặt tuyệt mỹ đã không có bất kì cảm xúc gì,
còn lại chỉ có vô tận băng lãnh. Băng lãnh này, ở đám người Lạc Tâm Vũ cảm
thấy, tựa hồ so với Hàn Băng vạn năm còn muốn lạnh hơn.
“Long Tuyết, Lục Thanh hắn vừa mới chú kiếm xong, tâm thần tiêu hao, người chờ
hắn tỉnh lại rồi nói.” Lạc Tâm Vũ mở miệng nói.
Xoay chuyển ánh mắt, Lạc Tâm Vũ chỉ cảm thấy một điểm kim sắc thần quang ở mi
tâm Long Tuyết chớp động một cái. Lát sau, Lạc Tâm Vũ giống như bị sét đánh,
cả người lùi về phía sau mấy bước mới ngừng lại được.
Sắc mặt tái nhợt, Lạc Tâm Vũ có chút khiếp sợ nhìn Long Tuyết nói: “Hồn thức
thật mạnh!”
Tay phải hướng tới sau lưng duỗi ra,
“Tâm Vũ!” Lạc Thiên Phong đột nhiên quát.
“Cha” Lạc Tâm Vũ cúi đầu trầm giọng nói.
“Ngươi lui ra” Lạc Thiên Phong nhíu mày nói.
Ngẩng đầu nhìn Lạc Thiên Phong một cái, thật lâu sau, Lạc Tâm Vũ lui về phía
sau một bước, hạ cánh tay phải xuống.
Lúc này, Tử Dương Kiếm Hoàng mở miệng: “Lục Thanh đối với tông môn có ân, hơn
nữa, sự tình còn không rõ ràng, vẫn để hết thảy rõ ràng rồi từ từ bàng bạc.”
Quay đầu lại liếc Tử Dương Kiếm Hoàng một cái, Long Tuyết lại quay đầu đi.
“Hắn ở nơi nào?”
Thanh âm càng thêm băng lãnh, đứng ở phía sau, năm người Niếp Thanh Thiên đồng
thời nhăn mặt lại, trong mắt Triệu Thiên Diệp không chút nào che dấu hai đạo
hàn mang, rơi xuống trên lưng Long Tuyết.
“Long Tuyết, ngươi không nên quá phận!” Niếp Thanh Thiên lạnh lùng nói. Bên
trong thanh âm nghe không ra một tia cảm xúc giao động, nhưng mà mấy người
Đoạn Thanh Vân hiểu biết hắn lại biết, Niếp Thanh Thiên càng bình tĩnh, đó là
dấu hiệu hắn muốn xuất thủ.
“Mười dặm Bách Chiến Cốc, Sinh Tử Uyên, sinh tử luân hồi.”