Lục Vân, Lục Thiên Thư


Người đăng: Ma Kiếm

“Diệp tiền bối, ngươi thật muốn cùng ta đối nghịch” Huyết sắc nhân ảnh mở
miệng nói.

“Không phải cùng ngươi đối nghịch, ta chỉ đang bảo hộ cho thừ mà ta cần bảo
hộ, thế thôi” Diệp lão lạnh nhạt nói.

Gật gật đầu, huyết sắc nhân ảnh nói: “Tốt, ta đã hiểu”

Ông.

Đột nhiên từ bên trong thân thể huyết sắc nhân ảnh bay ra ba đạo hôi mang, ba
đạo hôi mang này vừa mới xuất hiện, liền hướng tới Thanh Ngọc tiểu kiếm quấn
quanh.

“Diệp tiền bối, ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi một lát đi!”

Ba đạo hôi mang giây lát liền bám vào trên Thanh Ngọc tiểu kiếm mà Diệp lão sở
tại. Lát sau, thanh sắc nhân ảnh mà Diệp lão biến thành cũng vươn tay lên,
hướng tới trước ngực huyết sắc nhân ảnh điểm đi.

“Trấn!”

Thân hình thối lui, đồng thời, huyết sắc nhân ảnh hét to, ba đạo hôi mang quấn
quanh Thanh Ngọc tiểu kiếm phân biệt quấn quang tới chuôi kiếm, thân kiếm cùng
mũi kiếm, chốc lát, thanh sắc nhân ảnh mà Diệp lão biến thành liền bị kéo trở
về.

“Mơ tưởng!”. Quát lớn một tiếng, từ đầu ngón tay Diệp lão, một đạo kiếm quang,
màu xanh ngọc bắn thẳng ra.

Phốc.

Kiếm quang xuyên thấu qua huyết sắc nhân ảnh, giã ở trên tầng rìa Không Giới,
trong phút chốc, toàn bộ không gian của Không Giới bắt đầu tan vỡ. Mà Thanh
Ngọc tiểu kiếm Diệp lão biến thành lại chui vào bên trong Luyện Tâm kiếm, đồng
thời Thạch Kiếm trước đó lại bộc phát ra ý chí kinh người. Một đạo thần quang
màu trắng ngà xuyên thấu không gian, ở trong lòng bàn tay Lục Thanh mở ra một
huyết khẩu, lập tức có ba đạo kiếm quang bắn nhanh ra. Thạch Kiếm, Luyện Tâm
kiếm, còn có một đạo huyết sắc kiếm ảnh. Bên cạnh kiếm ảnh, là huyết sắc nhân
ảnh lúc trước, chỉ là lúc này, ở trước ngực hắn có một lỗ thủng phạm vi ba
tấc, mà ở bên cạnh Luyện Tâm kiếm là mấy thứ bị mang ra theo.

“Đáng giân, là Phong Thần kiếm quang!” Huyết sắc nhân ảnh quát lạnh một tiếng,
huyết mang cả người ảm đạm một chút!

Quay đầu nhìn Luyện Tâm kiếm.

“Diệp tiền bối, ngươi tạm thời ở bên trong nghỉ đi!”

Huyết sắc nhân ản hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, lập tức chui vào bên
trong huyết sắc kiếm ảnh.

Hưu.

Tức khắc, huyết sắc kiếm ảnh này trùng nhập vào bên trong thức hải của Lục
Thanh.

Bên trong tâm ma thế giới.

Lục Thanh có chút mờ mịt đứng lại, nơi này tuy rằng là tâm ma thế giới, nhưng
mà hết thảy phát sinh khiến hắn tiếp xúc nhiều thứ, đồng thời khiến hắn càng
thêm mê hoặc. Chẳng lẽ, bản thân mình tồn tại, liền không phải là một cái sinh
mệnh đầy đủ, mà là tiếp dẫn sinh mệnh của người khác? Cho dù người đó là tổ
tiên của hắn!

“Thanh nhi….!”

Phút chốc, ở phía sau Lục Thanh, một thanh âm quen thuộc vang lên.

“Cha” Lục Thanh sửng sốt, trên mặ lập tức lộ ra thần sắc kinh hỉ. Vừa quay đầu
lại, là một thân hình cao lớn, chính là bộ dáng phụ thân hắn. Lục Vân lúc hắn
mười hai tuổi. Cho dù đã cách nhiều năm, nhưng khuôn mặt quen thuộc kia vừa
xuất hiên, Lục Thanh liền nhận ra ngay.

“Hài tử, ngươi chịu khổ rồi!” Lục Vân nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, trong
mắt đầy áy náy.

“Cha…” Thét một tiếng dài, thân hình Lục Thanh chợt lóe, lập tức quỳ gối ở
trước mặt Lục Vân.

Rất nhiều hình ảnh trong đầu hiện ra.

“Không được rơi lệ! Nam nhi Lục gia ta, đổ máu không đổ lệ!”

“Chú kiếm chi đạo, tâm cảnh là trên hết, không có tâm cảnh cao, tâm trí tỉnh
táo, là không thể nắm chắc chú tạo chùy. Nghĩ muốn cầm lấy Hỏa Ngọc chùy,
ngươi liền trước nắm giữ tốt tâm cảnh chính mình mới được.”

“Không được cúi đầu, cho dù thừa nhận sai lầm, cũng phải trực diện với người.
Đầu có thể đoạn, nhưng nam nhân Lục gia ta không thể cúi lưng.”

“Lời của thánh hiền thượng cổ, có thể lấy một phần làm gương, rèn luyện tâm
cảnh. Tuy rằng hiện nay thượng cổ thánh hiền chi đạo đã yên diệt, nhưng mà bên
trong rất nhiều thứ cùng với chú kiếm chi đạo, thậm chí là Kiếm Đạo đều có một
số thức đặc biệt tương đông, không có gì khác nhau.”

Thời gian xoay chuyển.

Đây là một gian nhà đá hai mặt thông gió. Từng làn khói xanh nhè nhẹ không
ngừng từ hai bên bên gió tràn ra. Bên trong nhà đá, đập vào mắt chính là một
chiếc lò đúc màu vàng xanh cao gần bằng một người. Lò đúc này không biết dùng
loại tài liệu nào tạo ra, toàn thân có một tầng lưu quang kỳ dị, mặt ngoài
bóng loáng như lưu ly phản xạ nhiều loại màu sắc. Bốn phía lò đúc phong kín,
chỉ có miệng lò phạm vi một thước, xích hồng sắc Hỏa Quang như ẩn như hiện.

Phía trước lò đúc, là một hán tử cao lớn thân cao bảy thước, thân trên xích
lõa, lộ ra cơ nhục toàn thân cầu khúc rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh kiên nghị,
mái tóc xõa tùy ý ngang vai, cả người lộ ra một cổ khí chất cường hãn khó có
thể nói rõ.

Trên tay hán tử là một chiếc chùy lớn bằng đầu người màu hống. Đại chùy vũ
động, mang theo phong mang thứ phá không khí, chỉ sợ chừng trăm cân sắc nặng,
từng âm thanh sắt thép va chạm vang lên chói tai không ngừng. Thanh âm lặp đi
lặp lại, tràn ngập một loại âm luật kỳ dị, tiết tấu rõ ràng, giống như mỗi một
chùy đều khảm nhập lòng người.

“Thanh nhi, gia tăng hỏa lực--”

“Thanh nhi, lấy Tử Kim--”

“Cha, tiếp tốt lắm---”

“Ta muốn xem cha chú kiếm, ta muốn giống như cha trở thành Chú Kiếm Sư!”

“Như Ngọc, tiếp lấy Thanh Nhi--”

“Lục Vân vì chú kiếm, ngươi thật không để ý sống chết của hai mẹ con ta sao?”

Đây là lúc ý thức Lục Thanh cuối cùng nghe được một tiếng gào to.

“Cha, con cùng mẹ không có trách người!” Lục Thanh nhìn thân ảnh trước mặt
cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc. Cho dù chỉ là tâm ma thế giới, nhưng mà
Lục Thanh như trước không khống chế được chính mình.

Đó chính là chỗ lợi hại của tâm ma thế giới, đem những thứ ẩn sâu trong lòng
mọi người, những thứ yếu ớt nhất trong lòng, hiện ra ở trước mắt.

“Cha biết!” Lục Vân vuốt đầu Lục Thanh, trong mắt hiện ra vẻ xấu hổ: “Mấy năm
nay, đã khổ cho mẹ con ngươi!”

“không, không khổ!” Lục Thanh lắc đầu: “Không có phen này gặp gỡ, con cũng
không có thành tựu như hiện giờ, nhất ẩm nhất trác (một bữa cơm, một lần cãi
cọ đã được định trước do tiền định), thật sự là có nhân quả ở bên trong”

“Ha hả, con ta hiện giờ cũng là Kiếm Hoàng, vi phu thật cao hứng, Lục gia, về
sau liền giao cho ngươi.”

“Cha, người yên tâm!” Lục Thanh gật đầu thật sâu nói.

Lập tức, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Lục Vân, Lục Thanh lại lui ra phía
sau mười trượng mới dừng lại.

“Thanh nhi, ngươi….”

Trên mặt mộ ra một nụ cười, khuôn mặt Lục Thanh đã khôi phục bình tĩnh, không
có một tia cảm xúc giao động.

“Tâm ma thế giới, quả nhiên như mộng như ảo, có chút lời nói ẩn sâu trong
longg, ta đã nói ra, tâm ma thế giới này cũng nên phá!.” Tức khắc. từ trên
kiếm chỉ của Lục Thanh, một đạo Phong Lôi Kiếm Cương kéo dài đi ra, dưới ý
niệm của Lục Thanh, liền ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu tím trắng
dài bốn thước.

Ánh mắt hơi dại ra một chút, Lục Vân lập tức phát ra một tiếng cười to: “Hảo,
hảo, không nghĩ tới, một phen này không có làm cho ngươi hoàn toàn trầm luân,
tâm cảnh thoát phá, ngược lại cho ngươi phóng thích tâm cảnh, cô động tâm
thần, Ý chí kiên định, không hổ là đứa con của Lục Vân ta!”

Dừng một chút, Lục Vân lập tức nói: “Xem ra, thành tựu trước đó của ta đều
uổng phí, Thanh nhi, cha có một chuyện nghĩ muốn cầu ngươi.”

Lục Thanh ngẩn ra, lập tắc nhìn Lục Vân, trước mặt xuấ hiện bên trong tâm ma
thế giới, cảm xúc giống như đúc, là thật, hay là giả?

“Ngươi nói đi!” Lục Thanh ứng thanh nói.

Hít sâu một hơi, Lục Vân nói: “Cha cầu ngươi, đem một đời này dâng tặng cho
ta, lấy tâm cảnh của ngươi, đời tiếp theo, cha trợ ngươi thành tựu Kiếm
Thánh!”

Cái gì!

Lục Thanh chấn động trong lòng.

“Ngươi rốt cuộc là ai! Như thé nào tiến vào tâm ma thế giới của ta? ” Ánh mắt
Lục Thanh trở nên sắc bén, gắt gao nhìn thẳng vào Lục Vân trước mặt. Nhìn
guông mặt quen thuộc kia, lại khiến trong lòng hắn không thể nào sinh ra sát
ý.

“Ta là cha ngươi, Lục Vân” Lục Vân thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Ta biết,
Thanh nhi ngươi trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, nhưng mà, ta thật là
cha ngươi”

“Cha ta!” Ánh mắt Lục Thanh có chút mơ màng: “Lúc trước, lấy tâm huyết chú
kiếm--”

“Tâm huyết chú kiếm, thế tại phải làm!” Lục Vân lại thở dài một hơi, mở miệng
nói.

“Thế tại phải làm?” Lục Thanh sửng sốt, trong mắt lập tức hiện tinh mang:
“Ngươi là Lục Thiên Thư!”

“Lục Thiên Thư!” Thần sắc Lục Vân bị kiềm hãm, nhưng rất nhanh liền giãn ra:
“Ngươi đã nhìn ra!”

“Ngươi thật là Lục Thiên Thư!” Lục Thanh lui về phía sau hai bước nói: “Đệ tam
thế của ngươi là cha ta!”

Lúc này nguyên bản Lục Vân đứng thẳng, khuôn mặt lại biến hóa, trong chốc lát,
liền trở thành khuôn mặt Lục Thiên Thư trước đó đi vào luân hồi, chỉ là, cùng
trước đó Lục Thiên Thư áo trắng như tuyết bất đồng, giờ phút này Lục Thiên Thư
mọt thân huyết y, bên trong đôi con ngươi tối đen có hai điểm huyết mang dày
đặt không tan.

“Ma khí!” Trong lòng lục thanh vừa động, mở miệng nói.

“Không sai, là ma khí!” Lục Thiên Thư nhưng thật ra không có bất kì cái gì
kiêng kỵ, thừa nhận nói.

Thần sắc có chút phức tạp nhìn Lục Thiên Thư trước mặt, Lục Thanh nói: “Nguyên
lai, ngươi đã muốn trốn nhập Ma Đạo!”

“Như thế nào, ngươi khinh thường Ma Đạo sao?”

“Không phải!” Lục Thanh lắc đầu: “Gọi là ma giả, chính kiến cố chấp, tuy rằng
trước đó không biết ở trên người ngươi đén tột cùng đã xảy ra ít nhiều sự
tình. Lúc trước tam thế của ngươi đã trải qua cái gì, nhưng mà hiện giờ, tam
thế đã qua, ngươi cũng hoàn toàn trốn nhập Ma Đạo. Ma Đạo, tuy rằng cường đại,
nhưng mà chung quy không phải đường lớn.”

“Đường lớn?” Lục Thiên Thư cười nhạo một tiếng: “chẳng lẽ, ngươi tu luyện cái
gọi là Thiên Đạo đó là đường lớn sao? Hay là Nhân Đạo, hoặc là nói là ngươi
hiện giờ lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất?”

Nhướng mày, Lục Thanh nói: “Đó là ngươi cố chấp, Thiên Đạo ba nghìn, đều có vô
số đạo lộ, lại hà tất chấp nhất?”

“Hà tất chấp nhất?” Lục Thiên Thư hơi có chút điên cuồng cười rộ lên: “Ngươi
lạ hiểu nhiều ít, ngươi lại hiểu ta nhiều ít? Ngươi có biết nhiều ít? Hiểu
biết nhiều ít! Ta cố chấp, ta thật nguyện ý cố chấp sao. Hết thảy đều là hỗn
trướng Thiên Đạo đùa giỡn, tọa hóa trêu ngươi, nhân quả trêu người!”


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #556