Hâm Rượu Luận Kiếm (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Trở lại Tử Trúc viện, trên đường số người đi lại rất ít. Ngoại trừ một số đệ
tử ngoại môn phụ trách công việc hàng ngày ra thì đám đệ tử nội tông gần như
không nhìn thấy một người. Dù sao có thể trở thành đệ tử nội tông, người đó
cũng phải có một chút thế lực gia tộc. Mà cũng chỉ có những gia tộc như vậy
mới có đủ sức để bồi dưỡng ra nhiều tộc nhân có tư chất đến thế. Những người
dân bình thường cho dù có tư chất hơn người nhưng có tu luyện đến mấy cũng
không thể đuổi kịp đám đệ tử của gia tộc.

Cho đến lúc này, phần lớn đệ tử nội tông ở trong nhà. Mỗi lần đến năm mới, rất
nhiều gia tộc đều tổ chức những bữa tiệc, thậm chí là luận kiếm. Phần lớn, sau
năm mới phải nửa tháng, đám đệ tử nội tông mới từ từ trở lại Triêu Dương
phong. Sau khi kiểm tra nhân số xong, bọn họ mới có thể lựa chọn ở lại Triêu
Dương phong tu luyện hay đến Ngoại sự đường của Tử Hà phong mà nhận nhiệm vụ
tích lũy tích phân (đóng góp).

Hôm nay, bị đám Công Dương Vũ phát hiện ra Niệm Vân kiếm, Lục Thanh lo lắng để
nó lại trong Tử Trúc viện. Mặc dù, hắn đã dùng thực lực của mình đánh bại Công
Dương Vũ, nhưng chẳng đảm bảo được sau này bọn họ còn có hành động nào khác.
Dù sao, thì sự hấp dẫn của thần kiếm không phải ai cũng vượt qua được. Đặc
biệt là một số thần kiếm do vật liệu và cách thức chú tạo mà có được một số
năng lực đặc biệt, gần như có thể tăng thực lực của một người lên rất nhiều.
Khả năng đó khiến cho vô số người phải thèm muốn.

Trở lại Tử Trúc viện, khung cảnh vẫn chẳng có gì thay đổi. Có chăng chỉ có mỗi
cái sân là bị phủ bởi một màu trắng của tuyết. Trên mỗi một cái lá trúc cũng
được trang điểm một vài hạt tuyết. Hai màu tím và trắng đan xen lẫn nhau khiến
cho Lục Thanh phải đứng lại mà nhìn.

Đến lúc này, Lục Thanh mới biết đám người Đoạn Thanh Vân còn chưa về. Khoảng
thời gian qua tu vi và thần thức đều có sự đột phá nhưng tối hôm đó hắn vẫn
không nghỉ, tiếp tục tu luyện. Mà quãng đường đi lên đây, Lục Thanh hiểu thêm
được về trời đất xung quanh, tu vi sau khi đột phá đã được củng cố. Kiếm
Nguyên vận chuyển hết sức dễ dàng.

Đột nhiên, hai mắt Lục Thanh mở to rồi nhanh chóng tránh sang ngang vài thước.
Đồng thời, tay trái của hắn cũng kẹp lại làm kiếm chỉ nhanh chóng điểm về phía
sau. Nơi đầu ngón tay của hắn xuất ra đạo Tử Điện kiếm khí dài mấy thước.

- A... Đúng là có sự đột phá. - Phía sau Lục Thanh, một gã thanh niên mặc bộ
đồ trắng như tuyết đang cầm một cái bầu rượu bằng bạch ngọc. Khuôn mặt tuấn tú
có chút kinh ngạc nhìn ba đạo Tử Điện kiếm khí đang lao tới. Ngón tay hắn cũng
biến thành kiếm chỉ bắn ra ba cơn lốc màu xanh, so với Lục Thanh thì có một
chút tùy ý do không kiếm chế được.

Tuy nhiên kiếm khí hết sức chuẩn xác. Gần như cùng một lúc ba đạo Tốn Phong
kiếm khí va chạm với Tử Điện kiếm khí của Lục Thanh. Giữa không trung nhất
thời nổ tung một gợn sóng màu tím khiến cho rừng trúc rung lên xào xạc.

Lúc này, Lục Thanh cũng đã nhìn thấy rõ người đó. Hiển nhiên chính là Nhiếp
Thanh Thiên, trong tay lúc nào cũng có bầu rượu và bộ trang phục như vậy. Đối
với câu hỏi của Nhiếp Thanh Thiên, Lục Thanh cũng không trả lời. Luyện Tâm
kiếm sau lưng nhanh chóng được rút ra rồi chém về phía trước một đạo Tử Điện
kiếm khí. Kiếm khí bay sát mặt đất tạo ra trên lớp tuyết một cái rãnh thật
sâu. Những vụn tuyết văng đầy không trung, che khuất tầm mắt.

- Được! - Nhìn thấy động tác của Lục Thanh, trong mắt Nhiếp Thanh Thiên chợt
có một tia sáng hiện lên. Nhưng hắn cũng không rút kiếm. Ngón tay của hắn duỗi
ra, bên trên nhanh chóng xuất hiện một đạo Tốn Phong kiếm khí màu xanh tía dài
ba thước. Kiếm khí giống như một dòng nước chẳng khác gì một thanh trường
kiếm. Từng luồng gió mạnh nhanh chóng xuất hiện bên người Nhiếp Thanh Thiên.

Nét mặt Lục Thanh vẫn thản nhiên nhìn động tác của Nhiếp Thanh Thiên. Lục
Thanh cũng biết bản thân đã xuất ra thực lực Kiếm Khách tiểu thiên vị. Tất cả
những gì lĩnh ngộ và đột phá trong những ngày qua hoàn toàn bộc lộ ra hết
trước mặt Nhiếp Thanh Thiên.

Lúc này, những dòng khí xung quanh Lục Thanh cũng bắt đầu khởi động. Những
luồng điện quang màu tím nhạt hiện lên bên ngoài thân thể. Lớp tuyết giữa hai
người bị dồn lại thành một đống. Đối mặt với Nhiếp Thanh Thiên, Lục Thanh
không hề dám lưu thủ. Chân hắn dậm nhẹ một cái, nhanh chóng vượt qua khoảng
cách mấy trượng, phá tan đống tuyết giữa hai người.

Trong nháy mắt Húc Nhật thập tam kiếm đã được thi triển. Vào lúc này, Lục
Thanh mới có thể thi triển Húc Nhật thập tam kiếm với uy lực cao nhất của nó.
Sau khi lĩnh ngộ với kiếm pháp của Lục Thanh tăng lên, bản thân gần như đã
chạm tay vào cánh cửa Cử Khinh nhược trọng. Mỗi động tác đều hết sức nhẹ nhàng
như ý. Tuy nhiên, kiếm thức xuất ra kình lực lại mạnh hơn trước rất nhiều.

Sự kinh ngạc trong hai mắt của Nhiếp Thanh Thiên tăng lên. Với nhãn quan của
hắn hiển nhiên là nhận ra được kiếm pháp của Lục Thanh đã đạt tới mức độ nào.
Nếu như nói tu vi thì còn có thể sử dụng linh dược hay thứ gì đó để tăng tiến
hay là nhờ một nơi nào đó có nguyên khí tụ tập rất nhiều mà tu luyện. Nhưng sự
lĩnh ngộ kiếm pháp lại không phải là chuyện một sớm một chiều. Nó phải do cả
một quá trình thực chiến, tích lũy mới có được sự lĩnh ngộ. Ngoài ra còn phải
có được ngộ tính nhất định.

Lúc này, kiếm pháp của Lục Thanh đã có một chút cảnh giới Cử khinh nhược
trọng. Việc này so với cảnh giới Cử trọng nhược khinh vào thời điểm luận kiếm
trước thềm năm mới hoàn toàn chênh lệch. Bản thân hắn, sau khi tiến vào cảnh
giới Cử trọng nhược khinh cũng phải trải qua hai năm du ngoạn và chiến đấu mới
có thể bước vào cảnh giới cử khinh nhược trọng. Chuyện này giúp cho hắn đạt
tới vị trí thứ ba trong số mười cao thủ trẻ nhất của tông môn.

Những suy nghĩ trong đầu diễn ra rất nhanh nhưng động tác của Nhiếp Thanh
Thiên cũng không chậm. Mặc dù không thi triển Thanh Phong túy kiếm, nhưng Húc
Nhật thập tam kiếm bộc phát nơi đầu ngón tay hắn một thứ kình lực rất mạnh.
Hơn nữa, kiếm chỉ vô cùng linh hoạt khiến cho Lục Thanh cảm thấy Tốn Phong
kiếm khí dài ba thước trước mặt chẳng hề kém hơn Luyện Tâm kiếm. Uy thế của nó
mang tới một cảm giác nặng nề làm cho Lục Thanh cảm giác được Luyện Tâm kiếm
còn nhẹ hơn rất nhiều.

Cho dù như vậy thì tâm cảnh của Lục Thanh vẫn hết sức bình tĩnh. Việc này cũng
nhờ bao nhiêu năm chú luyện cùng với một chuyến tới Triêu Dương thành đã khiến
cho tâm cảnh của hắn có sự thay đổi rất lớn. Đến lúc này, cho dù phải đối mặt
với vô số kẻ thù cũng khó có thể làm cho hắn dao động.

Nhiếp Thanh Thiên cũng không xuất toàn bộ thực lực. Lục Thanh có cảm giác kiếm
pháp của gã như đang giải thích cảnh giới Cử khinh nhược trọng cho bản thân.
Vì vậy mà uy áp của kiếm thức rất lớn nhưng chỉ giữ nguyên ở một mức độ đó mà
không tăng lên đồng thời khiến cho Lục Thanh có thể cảm nhận rất tốt việc vận
dụng cảnh giới của kiếm pháp.

Những bông tuyết bay đầy trời, nhưng trong Tử Trúc viện kiếm khí bay lượn đẩy
chúng ra ngoài phạm vi mười trượng. Lớp tuyết phủ trên mặt đất bị khí thế của
hai người khuấy động bốc lên mù mịt. Từ xa nhìn lại giống như có một cơn lốc
cao mấy trượng đang cuồn cuộn cuốn đi lớp tuyết. Đồng thời, xung quanh cơn lóc
đó thi thoảng lại có một tia chớp lóe lên.

Ngoài Tử Trúc viện, hai gã đệ tử ngoại môn đi ngang qua ngơ ngác đứng lại. Cả
hai không thể tin nổi vào mắt mình. Cái sọt đang bê trên tay chẳng biết rơi
xuống đất từ lúc nào.

- Đó là...đó là đại sư huynh. - Một trong hai người sau một lúc sững sờ liền
lẩm bẩm nói.

- Người đang so kiếm với đại sư huynh hình như là Lục sư huynh xếp thứ hai
mươi tư đúng không? - Một đệ tử ngoại môn khác mang theo nét mặt kính sợ, mở
miệng hỏi:

- Đến lúc nào ta mới có thể có được thực lực như vậy?

Đối với đám đệ tử ngoại môn như bọn họ mà nói thì khung cảnh trong Tử Trúc
viện lúc này là điều từ trước đến nay chưa hề dám tưởng tượng. Kiếm khí bay
lượn rợp trời khiến cho không thể dùng mắt thường phân biệt.

Hơn nữa, ở trong sân, mặc dù Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên đã giao thủ hai
mươi chiêu nhưng hai người cũng biết ý không sử dụng khả năng kiếm khí ly thể
mà công kích. Cho dù như vậy thì mặt đất cũng bị hai người làm cho lún xuống
liên tiếp. Trong phạm vi mười trượng xuất hiện vô số dấu vết.

Tới thời điểm này, Lục Thanh cũng chính thức lĩnh hội được sự mạnh mẽ của tiên
thiên Kiếm Khách. Huyệt Bách Hội khai thông khiến cho nguyên khí trong cơ thể
kiếm khách có thể thông với trời đất, giúp cho bất cứ lúc nào cũng có thể hấp
thu nguyên khí mà khôi phục Kiếm Nguyên trong cơ thể. Nó hoàn toàn không giống
với trước đó cứ phải ngồi xuống đả tọa mới có thể khôi phục. Vì vậy mà hôm nay
Lục Thanh giao thủ hơn hai mươi chiêu nhưng do trên Triêu Dương phong tập
trung rất nhiều nguyên khí nên gần như không hề tiêu hao. Ngược lại, sự vận
dụng đối với Kiếm Nguyên của hắn lại càng thêm như ý.

- Có người thấy. Dùng chiêu thức cực mạnh của ngươi đi.

Một chút thần thức dao động lan đến. Lục Thanh nhìn thấy môi của Nhiếp Thanh
Thiên khẽ nhúc nhích rồi trong đầu nghe thấy tiếng nói của hắn.

“Dụng thần thức truyền âm muốn kết thúc à?” - Hai mắt Lục Thanh sáng ngời.

Dẫm mạnh một cái xuống đất, Lục Thanh vọt lên cao mấy trượng. Nơi bàn chân hắn
dậm xuống xuất hiện một cái hố sâu, đất cát bắn lên tung tóe.

Luyện Tâm kiếm xuất ra một tư thế, Tử Điện kiếm nguyên trong cơ thể Lục Thanh
nhanh chóng vận chuyển. Trên thân của Luyện Tâm kiếm có một dòng lôi điện bao
phủ chẳng khác gì kiếm khí của Lôi Thần trên chín tầng trời lạc xuống nhân
gian mà tỏa ra hơi thở hủy diệt.

Nhiếp Thanh Thiên đứng đối diện ánh mắt trở nên nghiêm túc. Kiếm chỉ khẽ huy
động, Tốn Phong kiếm khí nhanh chóng tạo ra trước mặt một màn kiếm khí màu
xanh tía. Bên trên đó có vố số cơn lốc xoáy nhỏ đang di động.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #55