Phong Vân Hội Tụ


Người đăng: Ma Kiếm

Một ngày sau…

- Tam lão có thể tới đó làm niểm vinh hạnh của Tử Hà tông chúng ta. – Lạc
Thiên Phong mỉm cười, ôm quyền nói với Liệt thiên tam lão. Đại Sư cảnh giới
Kiếm Hồn bình thường gặp được người có tu vi cao so với mình đều ôm quyền thi
lễ.

- Lạc tông chủ khách khí. Lục đại sư và chúng ta có sự giao hảo với nhau. Bây
giờ, hắn độ lội kiếp, chúng ta tất nhiên phải tới để xem. Chỉ cần thông báo
một tiếng là được, cần gì phải có bái thiếp đâu. – Đại trưởng lão mỉm cười nói
một cách ôn hòa.

- Lễ không thể bỏ. Đại trưởng lão khách khí rồi. – Lạc Thiên Phong mỉm cười.

Đám người Hồ Thanh Sương đứng bên cạnh có chút kinh hãi, bọn họ không ngờ rằng
Liệt Thiên tam lão và Tử Hà tông lại thân cận như vậy. thế này thì Lục Thanh
có bản lĩnh như thế nào?

Vào lúc này, trong đầu mấy người Hồ Thanh Sương hiện lên một hình ảnh cứng
cáp, sau lưng đeo một thanh thần kiếm cấp thanh phàm.

Ngoài ra những vị đại sư chưa từng gặp Lục Thanh cũng đều có sự mong mỏi. Rốt
cuộc thì đó là nhân vật thiên tài như thế nào mà chưa tới ba mươi đã đạt tới
Kiếm Tông đỉnh phong, cảnh giới viên mãn? Thành tựu như vậy cho dù trong giới
Thanh Phàm cũng là chuyện không tưởng.

Lúc này, Tử Dương Kiếm Hoàng cũng từ phía sau Lạc Thiên Phong đi tới.

- Ý đại sư có thể đến đây, Tử Hà tông chúng ta cảm thấy vinh hạnh. Vốn quý
điện cách xa cả vạn dặm, chúng ta không định quấy rầy. không ngờ các vị Điện
Chủ lại ưu ái như vậy. Tử Dương xin tạ ơn. – Nói xong, Tử Dương Kiếm Hoàng
cũng khép tay thành kiếm chỉ giơ lên trước ngực, hơi thi lễ.

Ý Tế Phong cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đáp lễ:

- Kiếm Hoàng khách khí.

- Các vị! Mời vào điện. –Tử Dương Kiếm Hoàng lập tức nói với đám người Ý Tế
Phong.

- Ha ha! Kiếm Hoàng không cần khách khí . Lần này tới đây còn có chút chuyện
quan trọng muốn tới phân điện xử lý. Ý mỗ sẽ quay lại sau. – Ý Tế Phong chắp
tay nói.

- Ý đại sư không cần phải khách khí. – Tử Dương Kiếm Hoàng nói ngay.

Sau đó, Ý Tế Phong đứng dậy lao về phía thành Tử Hà.

Ngay tức khắc, các vị đại sư liền được Lạc Thiên Phong đón vào trong đại điện
tử hà. Thi thoảng lại có đệ tử nội tông mang hoa tươi, quả ngọt rượu ngon vào
trong điện. Nhìn một đám kiếm giả mặc áo màu đen, đám người Hồ Thanh Sương cảm
thán trong lòng. Hiện giờ Tử Hà tông quả nhiên đã đạt tới đỉnh, trong giới
Thanh Phàm khó tông môn nào có thể theo kịp.

Trong thành Tử Hà, tại phân điện Kiếm Thần.

Trong đại điện chỉ có một mính Ý Tế Phong.

Trước mặt lão có một cái kiếm trận rộng mấy trượng. Giữa kiếm trận có ba thanh
thần kiếm cấp Kim Thiên, sử dụng một phương thức huyền ảo. Xung quanh có cắm
hơn mười thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Ở bên cạnh còn có mười tảng đá kỳ lạ
màu đen. Trên mười tảng đá đó có vẽ một thứ hình thù kỳ quái, tương đương với
mười thanh thần kiếm cắm trên đó.

Kiếm chỉ lão điểm nhẹ một cái vào khoảng không. Hơn mười đạo Huyền Băng kiếm
cương bắn ra thật nhanh, chuẩn xác vào mười tảng đá.

Nhưng sau đó, cả kiếm trận liền run rẩy. Một thứ dao động huyền ảo chợt tản
ra, có điều khi tới vách tường đại điện thì như gặp phải một thứ gì đó ngăn
cản nên không thể truyền ra ngoài.

Nhìn tới bên vách đá của đại điện lúc này hiện lên một vầng sáng trong suốt.
Thì ra đó lại là một thứ kiếm trận bao phủ toàn bộ đại điện.

Sau khoảng thời gian chừng một hơi thở, trên kiếm trận trước mặt Ý Tế Phong
giống như mặt nước xuất hiện những gợn sóng nhẹ. Từng gợn sóng tỏa ra xung
quanh rồi ngưng tụ thành bốn bóng người.

Bốn bóng người giống như ảnh ngược trong nước, chính là bốn vị điện chủ của
điện Thanh Phàm.

- Tại sao lại dùng Địa Động truyền ảnh kiếm trận? – Phía bên kia, đại điện
chủ cau mày nói.

- Bẩm đại điện chủ. Sự tình thay đổi. –Ý Tế Phong không dám chậm trễ, vội
vàng nói.

- Sự tình thay đổi? – Đại điện chủ biến sắc:

- Thế nào? Lục Thanh rời tông hay sao? Hắn đi đâu?

- Không phải? Thế có chuyện gì xảy ra? – Sắc mặt Đại điện chủ càng lúc càng
khó coi.

- Đại điện chủ! Lục đại sư phải độ kiếp rồi. – Thấy nét mặt âm trầm của Đại
điện chủ, Ý Tế Phong vội vàng nói:

- Độ kiếp? – Vào lúc này, chẳng những Đại điện chủ mà ba vị điện chủ khác ở
bên cạnh cũng ngẩn người.

- Độ kiếp? Độ kiếp gì? - Đại điện chủ vội vàng nói, trong mắt tràn ngập sự
không tin vào điều mình vừa nghe thấy.

- Là Lôi kiếp. – Ý Tế Phong trả lời.

- Lôi kiếp? Tại sao lại có thể là Lôi kiếp? – Nhị điện chủ đứng bên cạnh thất
kinh nói:

- Có chuyện gì xảy ra? Hay là Tử Hà tông đã xảy ra chuyện gì?

- Cũng không phải? – Ý Tế Phong nói:

- Hôm nay tới Tử Hà tông cũng gặp không ít tông chủ của các tông môn và đại
sư cảnh giới Kiếm Hồn. Bọn họ đều nhận được kiếm thiếp tới để chuẩn bị xem đại
lễ. Lúc này, trong khu vực của Tử Hà tông có rất nhiều kiếm giả hội tụ, xem ra
không phải là giả.

- Thế thì sự tình chắc chắn là thật. - Đại điện chủ lập tức hít một hơi thật
sâu.

- Tốt! Chuyện phía trước tạm thời để đó. Độ kiếp còn bao nhiêu lâu nữa?

- Thời gian chưa tới nửa năm.

- Chưa tới nửa năm? Tốt! Ngươi ở đó chờ. Sau nửa năm sẽ quyết định tiếp.

- Vâng!

Đại điện chủ phất tay một cái về phía kiếm trận truyền ảnh. Một làn sóng gợn
tản ra, bóng người trong đó liền biến mất.

Cách đó cả ngàn dặm, trên Thanh Phàm sơn…

Trong đại điện Thanh Phàm, bốn người Đại điện chủ nhìn nhau.

- Đại điện chủ! Lục Thanh đúng là…

- Đúng vậy! Lần nào Lục Thanh cũng vượt qua dự đoán của mọi người. Vốn có
chút sợ đả thảo kinh xà nhưng bây giờ cũng chằng còn gì e ngại nữa. Sauk hi
đạt tới Kiếm Hoàng, với thần thông mà lúc trước Lục Thanh đã thi triển, cho dù
là Kiếm Hoàng tam kiếp cũng đừng mong giữ được hắn, đồng thời còn có khả năng
giữ mạng. - Đại điện chủ mở miệng nói.

- Đại điện chủ. Sau nửa năm nữa… - Tam điện chủ đứng bên cạnh nói.

- Sau nửa năm… - Đại điện chủ trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Không gian kiếm cốc sau tám tháng sẽ mở ra. Thời gian nửa năm, chúng ta sẽ
chuẩn bị trước. Nếu Lục Thanh có thể trở thành Kiếm Hoàng thì đó là do Thiên
Đạo chiếu cố hắn. Thành tựu sau này của hắn không thể nào đo được. Xem ra, lợi
thế phía trước vẫn là quá nhẹ.

- Đại điện chủ! Ngài có muốn…

- Còn thời gian. Cứ chờ đi. Chỉ chưa tới nửa năm nữa thôi. - Đại điện chủ hít
một hơi thật dài, ánh mắt lập tức trở nên xa xăm.

Tử Hà tông…

Lúc này, tại trấn Triêu Dương tràn ngập cả biển người. trưởng lão hộ tông của
Tử Hà tông là Lục Thanh độ lôi kiếp chính là một việc quan trong trong giới
Thanh Phàm cũng là một chuyện trăm năm khó gặp. Cả đời kiếm giả, bình thường
cơ bản khó có thể thấy được chuyện đó. Vì vậy khi mà tin tức truyền ra ngoài,
lập tức có vô số kiếm giả của các tông môn xung quanh chen chúc tới. Cho dù
không có tư cách xem lễ thì đứng từ xa nhìn uy nghiêm của Lôi kiếp cũng được.

Mà chỗ gia tộc Lục Thanh trong trấn Triêu Dương lại trở thành nơi chứa nhiều
kiếm giả ngoại tông nhất trong khu vực Tử Hà tông. Cái khe dài trăm trượng
trong trấn Triêu Dương cũng trở thành nơi mà kiếm giả các tông môn tới xem.

Trận chiến lúc trước ở trấn Triêu Dương, cùng với Tử Tiêu Phong Lôi dẫn với
khí thế cuồn cuộn đã mở mắt cho rất nhiều kiếm giả. Cho dù không được tận mắt
chứng kiến cũng có thể suy đoán đại khái. Cho dù là kiếm giả chưa bước vào
cảnh giới Kiếm Nguyên thì cũng đều có cùng một cảm xúc. Vết nứt đó ẩn chứa
cảnh giới kiếm pháp, thậm chí còn làm cho một số ít kiếm giả có được sự lĩnh
ngộ mà đột phá cảnh giới kiếm pháp.

Trước cửa Lục Thanh có rất nhiều người tới xem kiếm. Thậm chí có kiếm giả bái
phỏng để xem thanh Thần Mộc kiếm phía trước của Lục phủ. Câu chuyện về Thần
Mộc kiếm vốn tưởng không lọt ra ngoài vậy mà chẳng bao lâu cũng bị rất nhiều
kiếm giả bới móc ra, điều đó càng thêm kích thích tâm tư của mỗi người.

Cầu kiếm một thanh!

Trong khoảng thời gian này, Nhan Như Ngọc bận tối mặt tối mũi, nhưng lại cảm
thấy vui mừng. Nàng cũng không từ chối đám kiếm giả tới bái phỏng, Đồng thời
còn vời mấy vị Chú Kiếm Sư trở về để chú kiếm cho mấy người tới cầu kiếm.

Tuy nhiên Kiếm Chủ chuẩn đại sư cũng không phải yêu cầu một cách dễ dàng. Tuy
nhiên thấy thanh Thần Mộc kiếm của Lục Thanh ở trước cửa, rồi biết được chuyện
xưa, không người nào dám ăn nói lỗ mãng.

Đắc tội với một gia tộc có được một vị Kiếm Hoàng thì chính là chuyện ngu
ngốc.

Trong khoảng thời gian nửa năm, Tử Hà tông going trống khua chiêng chuẩn bị
cho việc độ kiếp thì ở giới Thanh Phàm cũng có rất nhiều điều quái dị xảy ra.

Có rất nhiều kiếm giả chết oan uổng một cách kì quái, mất tất cả khí huyết,
ngay cả xương cốt cũng bị rút hết, toàn thân chỉ còn lại một bộ da.

Thậm chí có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo thì
phát hiện Kiếm Chủng của Kiếm Sư không phải bị mất sau khi chết mà là tự nhiên
biến mất.

Những chuyện như vậy trong vòng nửa năm, bao phủ toàn bộ biên giới của Thanh
Phàm. Có điều trong thời gian nửa năm cũng không có đại sư cảnh giới Kiếm Hồn
nào bị hạ độc thủ, chỉ có một số Kiếm Chủ chuẩn đại sư là chết.

Việc này khiến cho điện Thanh Phàm để ý, phái ra tám gã đại sư cảnh giới Kiếm
Hồn đi điều tra, nhưng qua nửa năm vẫn không hề phát hiện được một chút dấu
vết.

Mặc dù vẫn phát hiện được một số điểm đáng ngờ, đầu tiên là tình trạng kì quái
của kiếm giả khi chết. Tất cả đều có cảnh giới kiếm nguyên trở lên. Hơn nữa
đều là những người ra ngoải du lịch, rời xa tông môn.

Nhất thời, trong cả giới Thanh Phàm không có kiếm giả nào có gan ra ngoài lịch
lãm nữa. Tất cả từ Kiếm Chủ trở xuống đều co đầu rút cổ trong tông môn, hoặc
là trên chủ phong. Kiếm Chủ trở lên ra ngoài, cũng phải có ít nhất ba người.

Nhưng tất cả mọi chuyện lại không lan tới biên giới Tử Hà tông. Ở đây tất cả
kiếm giả đều hết sức mong đợi.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #546