Người đăng: Ma Kiếm
Vừa tới là ba gã kiếm giả, trong đó cầm đầu là một gã thanh niên mặc hoa phục,
bên cạnh là hai gã thanh niên mặc võ y màu than chì, có tu vi Kiếm Khách. Có
Kiếm Khách làm hộ vệ, thanh niên mặc hoa phục rõ ràng cũng là một nhân vật lớn
trong trấn.
Thanh niên này chính là thiếu trấn chủ của Tần Hoằng trấn, có tu vi kiếm giả
đại thiên vị. Bất quá Lục Thanh thấy hắn khí huyết phù phiếm, Kiếm Nguyên cũng
không cô đọng hiển nhiên không phải dựa vào bản thân tu luyện, chính là có
người mạnh mẽ đốt cháy giai đoạn giúp hắn tăng tiến tu vi.
Ba người bước vào quán cổn độn, nhìn thấy mấy người dân rút đi, hai gã hộ vệ
nhất thời nhíu mày lại. Một gã vung chân lên, nhất thời đá hai gã trung niên
mang theo hài tử ngã ra mặt đất.
“Hỗn trướng, thiếu trấn chủ chúng ta cũng không phải Linh Thú, các ngươi trốn
nhanh như vậy để làm gì, tìm đường chết sao?” Gã hộ vệ quát lên.
“Không được đá bá bá cùng cha ta!” Hai đứa bé ở sau lưng hai người trung niên
mang theo lao ra, ngăn ở trước mặt hai gã hộ vệ.
“Hai thằng nhãi con nhưng thật có dũng khí, đều cút đi!” Tên thiếu trấn chủ ra
vẻ rộng lượng phất phất tay nói, bất quá bất kể là ai cũng nhìn ra được thần
sắc kiêu căng trên mặt gã.
Không cần chần chờ, hai gã trung niên vội vàng đứng dậy, ôm lấy hài tử nhà
mình chạy nhanh ly khai khỏi nơi này.
Trong quán lão nhân vài lần muốn nói lại thôi, bất quá Lục Thanh phát hiện, ý
cười trên mặt lão nhân biến mất hầu như không còn.
Ba gã thiếu trấn chủ bước vào trong quán ngồi xuống, đối với Lục Thanh bọn họ
chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái cũng không hề hỏi đến. Giống Lục Thanh không
có tu vi gì, phế vật như thế bọn họ gặp cũng không ít. Lúc này tuy rằng Lục
Thanh không có đứng lên tiếp đón gì, bọn họ cũng khinh thường không thèm nói
một câu.
“Trữ lão nhân, động tác của người nhanh lên một chút, huynh đệ chúng ta nghe
nói cổ độn của ngươi rất ngon nên mới cố ý mời thiếu trấn chủ tới đây. Đây là
thiên đại phúc khí, ngươi còn không đem toàn bộ tuyệt kỹ ra sử dụng.”
Tuy rằng trong lòng mâu thuẫn nhưng lão nhân cũng không có biện pháp, thân ở
Tần Hoằng trấn, đắc tội với thiếu trấn chủ này, hiển nhiên không phải lựa chọn
sáng suốt. Nếu là khi còn trẻ tuổi lảo còn có thể có một chút phản ứng, nhưng
hiện giờ hơn nửa đời người đã qua đi, cả người lão nhân sớm bị thời gian mài
mòn góc cạnh.
Ba bát cổn độn liên tiếp được bưng lên.
“Thiếu trấn chủ, người nếm thử chút, nếu như thấy được thì bắt Trữ lão nhân
mang về.”
Gã thiếu trấn chủ nghe vậy, cũng không nói gì chỉ gật gật đầu. Trong mắt hắn
cũng chỉ là một trấn dân bình thường, có thể vào phủ đệ của trấn chủ đã là
phúc khí ba đời.
Không đi quản ba người, lão nhân quay đầu lại đưa cho Lục Thanh một bát cổn
độn nữa. Lục Thanh vừa ăn cổn độn vừa chặt chẽ quan sát đan điền của mình,
kiếp Lôi màu tím đen ở bên trong sau khi hắn đột phá cũng từ bên trong không
gian Kiếm Chủng lao ra.
Kiếp Lôi mà tím đen ở bên trên Kiếm Chủng quấn quanh, đem tạp chất bên trong
rèn luyện đẩy ra ngoài. Hiện giờ Phong Lôi Kiếm Chủng, thân mình đã trải qua
Đại Diễn tam thập lục chùy rèn luyện, tựa hồ đã xảy ra biến hóa kỳ diệu nào
đó, cho dù là Kiếp Lôi màu tím đen bá đạo rèn luyện cũng không gây ra một chút
tổn thương.
Bất quá bị Kiếp Lôi rèn luyện cũng không phải dễ chịu gì, đơn giản là Lục
Thanh đã trải qua rèn luyện Kiếm Thể, năng lực thừa nhận thống khổ không phải
người bình thường có thể bằng được. Lúc này đây, kiếp Lôi rèn luyện tuy rằng
đau đớn nhưng hắn không hề nhíu mày chút nào.
Đợi cho đến khi tu vi của hắn hoàn toàn củng cố, bên tai bỗng vang lên tiếng
ồn ào.
“Trữ lão nhân, hãy biết điều một chút, nhìn ngươi cũng lớn tuổi rồi, cho ngươi
nhập phủ của trấn chủ đại nhân đã là phúc khí từ kiếp trước của ngươi. Ở trong
phủ trấn chủ, ngươi sẽ sống khá giả hơn nơi này gấp tram lần, phải biết thức
thời chứ.”
Giờ phút này, ba người thiếu trấn chủ đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà lão nhân dĩ
nhiên ngả sóng xoài trên mặt đất, ở bờ vai lão rõ ràng có một dấu chân.
Lục Thanh nhướng mày nhìn về ba người trước mặt.
“Hảo ý của thiếu trấn chủ lão nhân ta xin tâm lĩnh, bất quá tâm nguyện của
tiểu lão nhân chính là có thể ở đây làm cổn độn cho toàn bộ mọi người dân, mãi
cho đến khi lúc lão chết mới thôi. Mong rằng ba vị đại nhân có thể đại lượng,
không làm tiểu nhân khó xử. Nếu thiếu trấn chủ muốn ăn cổn độn tiểu lão nhân
có thể mỗi ngày đem tới phủ trấn chủ, thỉnh ba vị đại nhân thông cảm cho.”
Sắc mặt trầm xuống, sắc mặt gã thiếu trấn chủ có chút khó coi. Hai gã hộ vệ ở
bên người hắn mới vào trong phủ, là phụ thân từ trong số đệ tử nội tông đặc
biệt mời đến, qua vài ngày nữa có chuyện quan trọng cần làm, mấy ngày nay liền
tạm thời làm hộ vệ cho hắn, đương nhiên chỉ là tạm thời mà thôi. Hiện giờ bị
lão nhân làm cho mất thể diện, lúc này đây sắc mặt của hắn rất thâm trầm.
Tần Hoằng trấn có thể nói là địa bàn của hắn, là kiếm giả thì thôi, nhưng cư
nhiên một trấn dân bình thường cũng cự tuyệt hắn. Tuy rằng còn không phát tác,
nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra, gã thiếu trấn chủ đã dần không khống
chế được khí chất của chính mình.
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, gia nhập phủ trấn chủ ta hoặc là bị đuổi đi! ”
Hít sâu một hơi, gã thiếu trấn chủ âm trầm nói.
Sắc mặt tái nhợt, lão nhân thật không ngờ lại có kết quả như vậy, sắc mặt lão
giãy dụa vài lần bất quá cho đến cuối cùng vẫn là trở nên kiên định.
“Cả đời này của lão, không kém nhiều lắm đã đi tới điểm cuối. Tại đây cuối
cùng cứng rắn một lần, lão chỉ muốn làm chuyện mà mình muốn, mặt khác không
muốn bị ước thúc. Thiếu trấn chủ nói như thế, lão chỉ có thể ly khai.”
Nói từ đây, từ trên người lão nhân, Lục Thanh bỗng dưng cảm nhận được một cỗ
sinh cơ bừng bừng, sinh cơ này không có gì trở ngại, tinh thuần vô cùng.
Lục Thanh lại bỗng ngẩn ra, bởi vì từ trên người lão nhân lại cảm nhận được
một tia thần thức dao động mỏng manh.
Như thế nào có khả năng?
Lục Thanh sững sốt, lão nhân rõ ràng không có tu luyện Kiếm Nguyên công gì,
càng không có đạt tới cảnh giới Kiếm Nguyên, như thế nào mà lại có thể sinh ra
thần thức?
“Đây là lực lượng Nhân Đạo!” Thanh âm của Diệp lão có chút cảm khái: “Lực
lượng thất tình lục dục, có đôi khi chình là khó có thể cân nhắc như thế. Lực
lượng của bọn họ biến hóa, không thể dùng lẽ thường của Thiên Đạo phán đoán.
Người này ở trong Nhân Đạo tìm ra được đường đi của chính hắn, là ý niệm trong
đầu hắn thông suốt thôi thúc sinh ra một tia thần thức, tuy rằng mỏng manh
nhưng lại còn tinh thuần hơn Hồn thức của ngươi.”
“Lực lượng Nhân Đạo?” Lục Thanh lẩm bẩm nói: “Là thất tình lục dục sao?”
Theo thời gian trôi qua, càng lúc Lục Thanh càng thấy được Thiên Nhân hai Đạo
quả thật tinh thâm ảo diệu, giống như biển sâu, không thể thấy được đáy.
“Không kém nhiều lắm đã đi tới điểm cuối!” Trong mắt loé lên một quang mang
lạnh lẽo, trên ngón tay gã thiếu trấn chủ hiện lên một tia kim mang sắc bén,
kiếm khí hệ Kim vươn dài ra bảy tấc: “Nếu đã tới điểm cuối cùng, vậy ta tiễn
ngươi một đoạn đường đi!”
Theo kiếm khí của gã thiếu trấn chủ tập trung, lão nhân không khỏi nhắm hai
mắt lại. Giờ khắc này, từ trên người lão, đúng là lộ ra một khí thế thấy chết
không sờn. Thấy khí thế này phát ra càng làm cho gã thiếu trấn chủ thẹn quá
hóa giận.
Bên ngoài quán cổn độn, xa xa đám trấn dân đứng xem đều lắc lắc đầu. Đối với
lựa chọn của lão nhân, phần lớn bọn họ đều cảm thấy khó hiểu. Có thể sống sung
túc hơn là mỗi ngày ngồi bán cổn độn, được thiếu trấn chủ thưởng thức, vậy mà
cư nhiên cự tuyệt. Ở trong mắt đa số người dân, lão nhân đích thực quá ngoan
cố, tuy rằng đối với hành động của gã thiếu trấn chủ có chút khó chịu, nhưng
đại bộ phận người dân vẫn ôm thái độ đứng quan sát.
Nơi đây là trọng trấn giao giới của bổn tông môn, mỗi ngày đều có người chết
đi. Lão nhân hôm nay một kiếp, coi như là sau khi chết đi, nhiều nhất cũng chỉ
có vài người an bài một chút hậu sự. Nhiều lắm là những người dân quen thuộc
có chút tiếc hận mà thôi, quán cổn độn hơn ba mươi năm, cứ như vậy mà biến
mất.
Nhưng mà, ngay tại lúc lão nhân nhắm lại hai mắt, bình yên chờ chết, nhưng
mãi lát sau vẫn không cảm giác được đau đớn.
Đợi cho hắn mở mắt, liền thấy được một thân ảnh đứng trước mặt.
“Tiểu huynh đệ, ngươi…!”
Giờ phút này, đứng ở trước mặt lão nhân đúng là Lục Thanh, mà kiếm khí hệ Kim
tên thiếu trấn chủ vừa đánh ra cũng vừa lúc đâm trên ngón trỏ của hắn.
“Việc người không muốn chớ nên bắt ép!” Cũng không thấy Lục Thanh có động tác
gì, kiếm khí hệ Kim do tên thiếu trấn chủ vừa đánh ra lập tức tán loạn.
Có chút hoảng sợ lui ra phía sau hai bước, tính cả hai gã Kiếm Khách hộ vệ bên
cạnh trên mặt đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Lục Thanh.
“Các hạ rốt cuộc là người phương nào?” Hai gã hộ vệ đồng thời rút kiếm sau
lung ra, chỉ về phía Lục Thanh quát.
“Chúng ta chính là đệ tử nội tông của Huyên Nguyên tông, các hạ là môn hạ của
Hám Địa, Bắc Minh hay Thủy Vân tông, sao lại vì một người thường mà làm khó
chúng ta.”
Lãnh đạm liếc nhìn ba người, Lục Thanh nói: “Kiếm giả Thiên Đạo tu luyện, thể
ngộ sinh tử luân hồi, mà không phải như các ngươi đi coi thường sinh mệnh
người khác. Kiếm Đạo, các ngươi không tu cũng thế!”
Nói xong, ngón tay Lục Thanh lập tức điểm ra. Giờ khắc này ba người hoảng sợ
phát hiện, bọn họ căn bản không thể thấy rõ được quỹ tích ngón tay Lục Thanh ,
hư không chung quanh cũng đã bị giam cầm lại. Bọn họ vừa muốn nhúc nhích liền
cảm thấy một trận đau đớn từ đan điền.
Sắc mặt tái nhợt, ba người đồng thời lui về phía sau mấy bước.