Hư Không Kiếm Chủng (trung)


Người đăng: Ma Kiếm

Ánh sáng lờ mờ tràn ngập không gian xung quanh, vô số thần kiếm được cắm ở
trên mặt đất, những khí tức sắc bén không đồng nhất xuất hiện giữa hư không.
Trong những khí tức sắc bén này đều ẩn chưa vố số các loại kiếm ý khác nhau,
tuy bọn chúng vẫn cường thịnh, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn
không suy giảm, nhưng Lục Thanh lại có thể cảm nhận được rõ ràng, kiếm đạo ý
chí của chúng không hề trọn vẹn.

Kiếm đạo ý chí không trọn vẹn nên điều duy nhất có thể khẳng định chính là chủ
nhân của bọn chúng đã ngã xuống.

- Tử huynh! Ngươi xem nơi này thuộc địa phương nào? - Lục Thanh mở miệng nói.

Bốn người Tử Thiên Lôi nhìn nhau, Lam Huyền Y lập tức mở miệng nói:

- Nơi này tựa hồ như là kiếm mộ.

- Kiếm mộ? - Lục Thanh hơi sửng sốt một chút, trong lòng hơi động nói:

- Kiếm trủng?

Khẽ lắc đầu, Lam Huyền Y nói:

- Nếu như là kiếm trủng thì nơi này hẳn là phải có thanh thần kiếm làm chủ
trận ở đây, nhưng ta quan sát nãy giờ thì thấy trong vòng ngàn trượng quanh
đây cũng không hề thấy có thần kiếm trấn áp.

Hơi dừng một chút, Lam Huyền Y nói tiếp:

- Hơn nữa, những kiếm khí này có hình dáng nhưng lại không có thần, cũng
không có khả năng trấn áp trận pháp. Cho nên nơi này hết sức kỳ quái, mặc dù
nó có bộ dạng như kiếm trủng nhưng lại mất đi bổn nguyên gì đó.

Hơi nhăn mày lại, Lục Thanh nhìn vùng không gian xung quanh một lúc, khu không
gian này dường như kéo dài vô tận. Trên bầu trời mờ ảo có vô số các quang điểm
đang tản mát ra ánh sáng lành lạnh, hơn nữa nó còn tản mát ra một cỗ ba động
huyền ảo, dường như không hề có quy luật tồn tại. Loại tình huống này mang tới
cho người ta cảm nhận được nguy hiểm vô tận đang ẩn dấu bên trong đó, nhưng
chính xác là gì thì không ai có thể nói ra được.

- Trước tiên chúng ta hãy thử thu lại những thanh thần kiếm này đã, theo ta
thấy thì phiến không gian này tới tám chín phần do bọn chúng chống đỡ. Xung
quanh đây cũng chỉ tồn tại hơn trăm thanh thần kiếm, nếu như ta đoán không sai
thì những thần kiếm này chính là do đám huyết nhân khi còn sống sử dụng. - Đỗ
Nguyên trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói.

- Đã như vậy chúng ta hãy động thủ thôi! - Tử Thiên Lôi cũng không nghĩ
nhiều, hắn lập tức dẫn đầu đi về phía một thanh Thanh Phàm cấp thần kiếm.

Mấy trăm thanh thần kiếm ở xung quanh đây được quây tròn ở một chỗ tạo thành
hình âm dương thái cực bao quanh thanh kiếm được tạo ra bởi kiếm khí sắc bén ở
giữa.

Ở sát rìa ngoài, ở trên một thanh hạ phẩm hỏa hệ thần kiếm hội tụ vô số đạo
kiếm ý, Tử Thiên Lôi vốn đang muốn về phía thanh thần kiếm này.

Mỗi một bước đi của Tử Thiên Lôi dường như phải vận dụng rất nhiều kiếm
nguyên, bước chân hắn mỗi lần điều động thì đều để lại dấu chân rát đậm trên
mặt đất. Vô số kiếm ý dung hợp ở một chỗ thì dù kiếm đạo ý chí của chúng không
còn trọn vẹn, nhưng uy áp do bọn chúng gây ra cũng khó có thể tưởng tượng nổi.

Thiên đạo lực lượng phủ xuống bao lấy Tử Thiên Lôi vào bên trong, thiên đạo uy
áp được thi triển ra tràn về phía những kiếm ý đó.

Một vùng chân không ở trên đỉnh đầu Tử Thiên Lôi bị vỡ nát ra, nó bắt đầu
khuếch tán ra trăm trượng xung quanh, đồng thời thân thể Tử Thiên Lôi cũng lui
lại sau mấu trượng mới dừng lại.

- Những kiếm khí sắc bén này không ngờ có thể phóng thích ra kiếm ý hộ thân,
thần kiếm ở đây quả nhiên là rất cổ quái. - Tinh quang trong mắt Lam Huyền Y
chợt lóe lên.

Đi nhanh tới trước, mặt đất dưới chân Tử Thiên Lôi nhất thời bị nứt ra, vô
hình kiếm khí sắc bén nhất thời xuất hiện ở xung quanh người Tử Thiên Lôi.
Thiên đạo lực của Kiếm Tông đỉnh phong không hề có ý định đối địch với kiếm
khí sắc bén của những thanh thần kiếm, mà nó hộ vệ quanh thân người, Tử Thiên
Lôi lại đi về phía thanh hỏa hệ thần kiếm cách đó hai mươi trượng.

Đúng lúc này, phảng phất như cảm ứng được điều gì đó, mấy trăm thanh thần kiếm
chợt phát ra những tiếng kiếm ngân, những điểm sáng ở hư không cũng đồng thời
tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Chờ một chút, trong ánh mắt Lục Thanh chợt lóe lên quang mang màu trắng, hắn
nhìn một lượt cả không trung lẫn dưới đất.

Số lượng những điểm sáng trên cao lúc này lại bằng với số lượng của thần kiếm
đang cắm trên mặt đất, hơn nữa màu sắc thuộc tính của mỗi thanh thần kiếm đều
tương ứng với các điểm sáng trên không trung.

Đây là tại sao a? Hai thứ này có quan hệ gì với nhau sao?

Lục Thanh nắm chặt Luyện Tâm Kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy
trăm thanh thần kiếm đang bắng đầu rung động. Bên cạnh, Lam Huyền Y và đám
Kiếm Hồn cảnh đại sư xung quanh cũng đều cảnh giác, phiến không gian này quả
thật là quá mức quỷ dị. Mặc dù giờ phút này nhìn thì nó an toàn hơn hơn phiến
không gian tràn ngập huyết sắc kia, nhưng không một ai dám cam đoan nó sẽ luôn
im lặng như thế.

- Tử huynh cẩn thận! - Lục Thanh vội mở miệng nhắc nhở:

- Những quang điểm trên không và thần kiếm tương ứng với nhau, chúng tựa hồ
đang chuẩn bị làm cái gì đấy.

Tử Thiên Lôi vừa nghe thấy vậy thì ngẩn người ra, ánh mắt cũng chuyển về phía
những quang điểm trên cao.

Không bị đối kháng cho nên uy áp do kiếm khí sắc bén gây ra không lớn như
trước, cho nên mặc dù cước bộ Tử Thiên Lôi vẫn thong thả, nhưng hắn cũng không
đi tiếp tới phía trước nữa.

Bỗng nhiên, một đạo quang mang đỏ rực từ trên không giáng xuống, đem mục tiêu
của Tử Thiên Lôi là hỏa hệ thần kiếm làm cho nó đỏ rực lên. Chuôi hỏa hệ thần
kiếm vốn đang bình thường thì đột nhiên bộc phát khí tức nóng rực.

Ngay sau đó, từ thanh kiếm khí ngàn trượng cũng bắn ra một đạo kiếm quang đỏ
rực, đạo quang mang này nhanh chóng tiến vào trong thanh hỏa hệ thần kiếm.

Tiếng kiếm ngân kinh thiên vang lên, thanh hỏa hệ thần kiếm vốn đang cắm trên
mặt đất thì đột ngột bắn lên không, một cỗ kiếm ý không thua gì Kiếm Tông
cường giả thi triển từ trên thanh thần kiếm bay ra.

- Ý!

Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Lục Thanh, trong hư không đồng thời xuất
hiện thiên đạo lực lượng phủ xuống thánh hỏa hệ thần kiếm. Thiên đạo lực lượng
hùng hậu không hề kém hơn Kiếm Tông tiểu thiên vị.

Kiếm cương từ thanh hỏa hệ thần kiếm nhanh chóng bắn ra, trong hư không xuất
hiện hơn mười đạo Hỏa kiếm cương dài hai trăm trượng. Không gian xung quanh
dần run rẩy, từ trên mũi kiếm dần có những sóng không gian khuếch tán ra xugn
quanh.

- Kiếm thực thật tinh thâm. - Ánh mắt Đỗ Nguyên trở nên rất ngưng trọng:

- Chuôi hỏa hệ thần kiếm này không ngờ lại có lạc ấn của kiếm thức tinh thâm
do chủ nhân nó thi triển ra.

Bị những uy áp của kiếm khí xung quanh khiến cho cước bộ của Tử Thiên Lôi gặp
phải kho khăn, dù vậy khi đối mặt với hỏa hệ kiếm cương đang chém tới, hắn
không hề có bất cứ sự sợ hãi nào.

- Phá cho ta! - Tử Thiên Lôi trầm giọng quát lên một tiếng, thần kiếm trong
tay lăng không chém xuống. Nhất thời một đạo Thiên Lôi kiếm cương dài hai trăm
trượng xuất hiện giữa không trung ngăn cản Hỏa kiếm cương.

Không gian xung quanh dần xuất hiện sự vặn vẹo, những sóng không gian liên tục
lan ra xung quanh, chỉ thoáng cái đã tràn tới chỗ đám người Lục Thanh.

Ánh mắt hơn dừng lại, Lam Huyền Y và Lãnh Ngôn Tâm đồng thời xuất thủ, màu
xanh lam của Thiên Hà khí ở trước mặt mọi người tạo thành một dải thiên hà, mà
màu trắng của Băng Phách khí cũng được Lãnh Ngôn Tâm quán chú vào trong dải
thiên hà này.

Rắc rắc....

Chỉ trong thời gian ngắn, dải thiên hà này đã bị đông cứng lại, những đạo sóng
không gian không ngừng truyền tới lập tức bị nó ngăn cách ở bên ngoài.

Lại nhìn về phía Tử Thiên Lôi, khí thế của Thiên Lôi kiếm cương không gì có
thể ngăn cản nổi, chẳng những tu vi chênh lệch, mà kiếm cương cũng chênh lệch.
Mượn thanh thần kiếm của Lục Thanh tặng, Tử Thiên Lôi thậm chí còn có thể trực
tiếp thi triển ra được Thiên Lôi kiếm cương, Hỏa kiếm cương mặc dù đã hết sức
dung hợp lại nhưng vẫn không thể có biến hóa về chất, cho nên nhanh chóng bị
Thiên Lôi kiếm cương phá vỡ.

Theo sau đó, Hỏa hệ thần kiếm một lần nữa rơi xuống mặt đất, uy thế của nó
không còn lại chút nào, giống như chưa từng có việc gì xảy ra. Kiếm khí sắc
bén, thiên đạo lực lượng tựa hồ như chưa từng xuất hiện, hiển nhiên chúng đã
tiêu tán ở giữa không trung.

Một lần nữa tiến lên mấy trượng, Tử Thiên Lôi nắm lấy thanh Hỏa hệ thần kiếm
rút lên, nhưng lúc này không hề có bất cứ cản trở nào. Phiến hư không xung
quanh hơi xảy ra chút rung động, sau đó mới khôi phục lại như thường.

- Quả nhiên là hữu dụng. - Ánh mắt Đỗ Nguyên hơi sáng lên, mở miệng nói.

Khẽ phất tay một cái, Tử Thiên Lôi vất thanh thần kiếm tới trước mặt Lục
Thanh, nhưng hiện nay không người nào quan tâm tới thanh thần kiếm, Kiếm Hồn
cảnh đại sư ở xung quanh bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là làm sao
mới có thể phá hủy phiến không gian này.

Nhìn về phía thanh thần kiếm thứ hai ở bên cạnh, đây chính là một thanh Mộc hệ
thần kiếm. Lúc này khi Tử Thiên Lôi có ý định áp sát lại thì hiện tượng vừa
rồi lại xuất hiện, từ trên thanh thần kiếm không ngừng tản mát ra ánh sáng màu
xanh biếc, Mộc kiếm cương cùng với sinh cơ không ngừng dâng lên, Mộc hệ kiếm ý
cùng thiên đạo lực lượng dung hợp với nhau khiến cho uy lực một kiếm này không
hề kém so với kiếm trước.

Uy lực như thế đối với Tử Thiên Lôi mà nói thì nó không có bất cứ vấn đề gì,
chỉ hơn mười tức thời gian là một thanh Mộc hệ thần kiếm đã xuất hiện trước
mặt đám người Lục Thanh.

Từ miệng Tử Thiên Lôi phát ra một tiếng rống làm cho tinh thần phấn chấn lên,
hắn nhanh chóng tiến hành nhổ lên năm mươi thanh thần kiếm ở trên mặt đất, sau
đó mới lui lại.

Năm mươi thanh thần kiếm này mỗi một thanh đều có một kiếm thức khác nhau,
thậm chí trong đó còn có vài kiếm thức thể hiện ra uy lực bất phàm. Trong
những kiếm thức này có xuất hiện cả cửu giai thần điểu Thanh Loan, Ngân Sí Đại
Bàng, Cửu Nguyên Xà, hơn nữa còn kèm theo một chút uy năng của mãnh thú hoang
dã.

Năm mươi thanh thần kiếm bị Tử Thiên Lôi rút lên, đám người Lục Thanh cũng cảm
nhận được phiến không gian xung quanh càng lúc càng yếu ớt. Chỉ cần một kẻ có
tu vi Kiếm Vương đại thiên vị là có thể dễ dàng sử dụng kiếm cương để phá vỡ
không gian.

Ngay khi Tử Thiên Lôi lui xuống, Lam Huyền Y liền không chút do dự tiến lên
thay thế. Đối mặt với nhiều thần kiếm như thế này chẳng khác nào đang có vô số
Kiếm Hồn Cảnh đại sư thay nhau khiêu chiến. Sau khi rút được hai mươi thanh
thần kiếm, Lam Huyền Y cũng chủ động lui xuống...


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #484