Hư Không Kiếm Chủng (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

- Đây là thiên giai kiếm trận. - Tử Thiên Lôi trầm giọng nói.

- Không sai. Chỉ có thiên giai kiếm trận mới có uy lực như này, bằng vào thực
lực của chúng ta hiện nay còn chưa thể phá được trận pháp cấp bậc này. Cho dù
là Kiếm Trận đại sư cũng phải đạt tới tu vi Kiếm Hoàng, thông hiểu pháp tắc
mới có thể thực lực cơ bản để phá giải thiên giai kiếm trận. - Đỗ Nguyên trầm
giọng nói.

- Đỗ đại sư! Vậy chúng ta phải làm cách nào mới có thể thoát ra? - Trong đám
đại sư xung quanh có một người không nhịn được mở miệng nói.

Thở dài một tiếng, Đỗ Nguyên nói:

- Không phải do chúng ta sinh ra tham niệm thì cũng không rơi vào hiểm cảnh
như thế này, hôm nay cũng không có đường để lui, chúng ta chỉ có một lựa chọn
mà thôi.

- Lựa chọn gì?

- Trong chỗ chết tìm đường sống. - Sắc mặt Đỗ Nguyên lộ vẻ ngưng trọng, đưa
ánh mắt nhìn về phía huyết sắc đại môn nói:

- Bây giờ cũng chỉ có thể từ đại môn này tìm được sinh cơ mà thôi, nếu không
ở lại đây chúng ta cũng không thể đợi được lão tổ nhà mình tới cứu. Kiếm trận
này biến hóa vô cùng, chỉ dựa theo kiếm trận để suy đoán, nếu không có gì sai
thì hai ngày sau kiếm trận sẽ được phát động, nếu tiếp tục ở lại đây thì chỉ
có con đường chết.

Tử lộ!!!!

Kiếm Hồn đại sư ở xung quanh đồng thời biến sắc.

- Đỗ đại sư! Chúng ta làm thế nào để tiến vào đại môn đây? Theo tại hạ nhìn
thấy thì chống đỡ đại môn này chính là huyết khí và tử khí. Đối với chúng ta
mà nói thì chúng cũng không có vấn đề gì, chỉ là phía sau đó tồn tại điều gì
thì thật khó có thể đoán được.

Khẽ gật đầu, Đỗ Nguyên nói:

- Lúc này đây chúng ta cần một vị đại sư nguyện ý đi trước dò đường mới được.

Ánh mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, Đỗ Nguyên nói:

- Nếu có vị đại sư nào nguyện ý đi trước dẫn đường, Đỗ Nguyên sẵn sàng dâng
lên một khỏa thượng phẩm Huyền Dương Đan.

Vừa nghe thấy điều này thì sắc mặt của Kiếm Hồn đại sư Kim Thiên Giới nhất
thời bị đánh động, thượng phẩm Huyền Dương Đan chính là thượng phẩm đan dược
nổi tiếng của Huyền Dương Tông. Mặc dù không phải là loại đan dược được thiên
địa ban cho linh trí, nhưng nó đối với những Kiếm Hồn cảnh đại sư đang phải
đột phá tu vi sẽ mang lại rất nhiều chỗ tốt. Bên trong Huyền Dương Đan có ẩn
tàng Huyền Dương chân hỏa, có khả năng thiêu đốt tâm ma.

Bất quá, nếu như không phải là thời khắc sinh tử thì nó hẳn là sẽ không có
người từ chối, chỉ là sau một hồi cân nhắc thì đại bộ phận Kiếm Hồn cảnh đại
sư lập tức rơi vào im lặng.

- Ta đi! - Từ bên cạnh, Tử Thiên Lôi nắm đoạn kiếm trong tay, xoay người muốn
đi vào trong huyết môn.

- Tử huynh, ngươi.... - Lam Huyền Y vội nói.

Cất cao giọng cười mấy tiếng, Tử Thiên Lôi nói:

- Tử mỗ từ khi bước chân vào kiếm đạo đến nay chưa từng sợ hãi qua chuyện gì.
Hôm nay nếu để cho người khác đi trước, kiếm đạo ý chí há còn có chỗ dùng?
Kiếm đạo này không cần tu nữa cũng được!

Nghe được Tử Thiên Lôi nói như thế, nguyên bổ những Kiếm Hồn đại sư xung quanh
đang im lặng đều lộ ra thần sắc một người nào đó.

- Tử huynh chờ chút!

Thanh âm này vừa vang lên lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Lục Thanh
tiến lên trước tới cạnh Tử Thiên Lôi nói:

- Lục mỗ bồi tử huynh đi chuyến này.

Hơi ngẩn người ra, Tử Thiên Lôi cất tiếng cười to nói:

- Được! Ta quả nhiên là không nhìn nhầm người.

Nói xong, Tử Thiên Lôi hung hăng vỗ bả vai Lục Thanh, rồi hai người lập tức
tiến bước về phía đại môn đỏ như máu đó.

Trước khi bước qua huyết môn, ánh mắt Lục Thanh liếc qua cây kiếm trong tay Tử
Thiên Lôi, trong lòng hắn hơi động, mở miệng nói:

- Tử huynh!

Tử Thiên Lôi ngẩn người ra, lập tức đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Thanh.

Tay phải hơi đảo, trên tay Lục Thanh nhất thời xuất hiện một thanh Thanh Phàm
cấp thần kiếm, xung quanh thân thần kiếm xuất hiện những đạo quang mang màu
tím tinh khiết.

Thanh thần kiếm này dài ba thước chín tấc, mũi kiếm hơi rộng, bao quanh mũi
kiếm là những đạo tử sắc Thiên Lôi, chúng gắp gao bao bọc quanh thân kiếm.
Đồng dạng, ở trên chuôi kiếm này có nhiều lôi vân hội tụ, khiến cho nó tản mát
ra phong cách cổ xưa.

- Trung phẩm Thanh Phàm cấp thần kiếm, Thiên Lôi thuộc tính! - Hai mắt Tử
Thiên Lôi nhất thời sáng lên, giờ phút này chuôi kiếm trong tay Lục Thanh mặc
dù chỉ là trung phẩm, nhưng bằng vào thuộc tính Thiên lôi của nó thì giá trị
đã không hề kém hơn thượng phẩm Thanh Phàm cấp thần kiếm. Huống chi, thuộc
tính của thanh thần kiếm này cùng với thuộc tính kiếm nguyên của Tử Thiên Lôi
lại giống nhau.

Thiên Lôi thuộc tính dù là Tử Lôi Tông của hắn cũng có Kim Thiên cấp Chú Kiếm
Sư cũng không cách nào tiếp dẫn Thiên Lôi để tiền hành đoán tạo. Về phần mượn
Thiên Lôi của người khác thì càng không có khả năng, nếu như không phải là bản
thân Chú Kiếm Sư thì căn bản không thể nắm giữ lực lượng thuộc tính khác một
cách lô hỏa thuần thanh.

Nghĩ tới điều này, Tử Thiên Lôi theo tiềm thức nói:

- Lục huynh! Thanh thần kiếm này là ngươi chú tạo?

Lạnh nhạt cười, Lục Thanh nói:

- Bất quá chỉ là chút vụng về mà thôi, Tử huynh bây giờ không có kiếm thì
dùng tạm thanh kiếm này cũng được.

Vừa nói, Lục Thanh đưa thanh thần kiếm ở trong tay qua cho đối phương.

Nghe được Lục Thanh nói vậy, tất cả Kiếm Hồn đại sư ở xung quanh không khỏi
ngẩn người ra, hắn không ngờ lại một gã Thanh Phàm cấp Chú Kiếm Sư a.

Ba người Đỗ Nguyên hơi giật mình nhìn nhau, trên mặt không khỏi xuất hiện một
tia cười khổ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Thanh lại càng biến hóa hơn.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà chẳng những kiếm đạo còn hơn bọn họ, mà ngay cả trên
con đường chú kiếm cũng đạt tới Thanh Phàm cấp Chú Kiếm Sư. Tư chất, thiên phú
như vậy đã khiến cho đám người Đỗ Nguyên không thể hình dung nổi đây là người
hay là yêu nữa.

Giờ phút này, đông đảo Kiếm Hồn cảnh đại sư xung quanh đều âm thầm có quyết
định, đợi tới khi Bách Chiến Bảng kết thúc nhất định phải tạo quan hệ thân cận
với Lục Thanh. Một nhân vật như vậy bọn họ có thể đoán được trong khoảng thời
gian trăm năm tới đây đối phương sẽ mang lại xáo động rất lớn cho Kim Thiên
Giới.

Trước đại môn màu máu, Tử Thiên Lôi cũng không khách sáo mà vui vẻ tiếp nhận
thần kiếm trên tay Lục Thanh, hắn nói:

- Ân tình tặng kiếm của Lục huynh, Tử Thiên Lôi mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Tử huynh khách sao. Thanh thần kiếm này từ khi Lục mỗ chú tạo ra vẫn không
tìm được cho nó một vị chủ nhân hợp cách, hôm nay gặp Tử huynh mới khiến cho
Lục mỗ nhận ra cũng chỉ có huynh mới xứng đáng với nó. - Lục thanh vừa trịnh
trọng nói, đồng thời để thanh thần kiếm vào trong tay Tử Thiên Lôi.

- Được! Hôm nay Tử Thiên lôi ta cùng Lục huynh lên trước, xem phía sau đại
môn này là đầm rồng hang hổ như thế nào. - Thần kiếm vừa vào tới tay, luồng
Thiên Lôi ở trên thanh thần kiếm nhất thời di động nhẹ nhàng, chỉ nháy mắt nó
đã khiến cho khí thế của Tử Thiên Lôi càng lúc càng hùng hậu, hơn nữa trong cỗ
khí thế này còn tản mát ra lôi quang nhè nhẹ.

- Kiếm tốt. - Tử Thiên Lôi không khỏi bật ra một lời khen ngợi, rồi quay sang
nói với Lục Thanh:

- Đi!

Sau một khắc, Lục Thanh cùng Tử Thiên Lôi đã bước vào cánh cửa màu máu đó.

Đây là một thế giới tràn ngập màu máu, huyết khí và tử khí tràn ngập khắp nơi
khi thế hai người Lục Thanh tiến vào thì điên cuồng xông về phía bọn họ.

Ánh mắt hơi dừng lại, không một chút suy nghĩ nào, từ trên người Lục Thanh
xuất hiện Phong Lôi kiếm cương lãng đãng truyền ra, đặc biệt là Thiên Lôi khí
khi gặp phải huyết khí và tử khí tràn tới thì lập tức bạo nộ. Thiên Lôi tinh
khiết màu tím từ trên người Lục Thanh tản ra, va chạm với huyết khí và tử khí
xung quanh, khiến cho một vùng không gian xung quanh nhanh chóng bị những làn
khói đen bao phủ.

- Đi! - Tử Thiên Lôi hét lớn một tiếng, từ trên thanh thần kiếm từng đạo
Thiên Lôi to bằng tổ tay bắn ra, phá vỡ huyết khí và tử khí trước mặt. Huyết
môn này dày chỉ khoảng mười trượng, hai người Lục Thanh cũng không cần phải
vượt xa hơn khoảng cách này để rời khỏi khu vực huyết môn.

Vượt qua hạn chế của huyết môn, trước mặt hai người Lục Thanh nhất thời sáng
ngời lên, giờ phút này, xuất hiện trước mắt bọn họ là một phiến không gian quỷ
dị. Trong phiến không gian này cắm vô số thần kiếm, từ trên mỗi một thanh thần
kiếm đều tản mát ra khí tức sắc bén kinh người, ngoài ra cũng có rất nhiều khí
tức sắc bén của thần kiếm được nội liễm, nhưng hai nguời Lục Thanh không hề
nghi ngờ sự sắc bén của chúng.

- Nơi này là.... - Hai người Lục Thanh đồng thời cả kinh, thần kiếm đầy đất
cơ hồ đều là Thanh Phàm cấp thần kiếm. Bất quá chỉ nhìn qua đã thấy mấy trăm
thanh, ngoài ra còn có gần hai mươi thanh Kim Thiên cấp thần kiếm, từ trên mỗi
một thanh kiếm đều dễ dàng cảm nhận được kiếm ý mơ hồ bốc lên. Kiếm ý vô tận ở
trong phiến không gian này hội tụ lại vị trí trung tâm tạo thành một cỗ khí
thế sắc bén cao tới ngàn trượng.

Mặc dù khoảng cách tới đó còn bảy, tám dặm nhưng Lục Thanh và Tử Thiên Lôi vẫn
có thể cảm nhận được áp lực trầm trọng. Luồng áp lực này rất lớn, bên trong nó
ẩn chứa vô số kiếm ý khác nhau, cũng chính vì chúng tụ tập ở một chỗ cho nên
mới có thể tạo thành áp lực cường đại như vậy. Dù chỉ là mới nhìn từ xa mà
thôi, nhưng cũng có thể khiến cho hai người Lục Thanh đã khó thể dời ánh mắt
đi chứ càng không nói tới lại gần.

Ánh mắt nhìn xung quanh một lúc nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Vô
Thường, mà phiền không gian nơi đây cũng khôi phục lại bình thường. Về phần
huyết khí và tử khí vồn tràn ngập bên kia thì ở bên này lại không hề xuất hiện
một chút nào.

- Lục huynh...

- Quay trở lại mời các vị đến nơi này thôi, bằng vào lực lượng của một mình
chúng ta không thể dò xét được gì đâu. - Nhìn chung quanh một hồi không biết
xung quanh nơi đây rộng lớn bao nhiêu, Lục Thanh mở miệng nói.

Trong khoảng không gian này không hề có ánh mặt trời, nhưng là ở nơi đây giống
như màn đêm, ở giữa hư không có một vật gì đó tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Mặc dù
không biết đó là vật gì, nhưng từ trên nó luôn tản mát ra những ba động cổ
quái, trong lúc nhất thời không thể nhìn ra được nó có hữu dụng gì.

Không một chút chần chờ, hai người Lục thanh nhanh chóng quay trở lại bên kia
huyết môn. Một lát sau, dưới ánh mắt lo lắng của đám người Đỗ Nguyên, hai
người đã từ trong huyết môn đi ra.

- Thế nào? - Lam Huyền Y vội vàng hỏi.

Khẽ lắc đầu, Tử Thiên Lôi nói:

- Phía sau huyết môn này có sự tình hết sức cổ quái, ta và Lục huynh đề không
nhìn ra được điều gì. Mời các vị theo chúng ta đi qua đó, ít nhất ở bên đấy
thực lực các vị sẽ không bị áp chế.

Tử Thiên Lôi vừa dứt lời, ánh mắt nhiều người lập tức sáng lên, thực lực không
bị áp chế mới chính hợp với tâm ý của bọn họ.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #483