Người đăng: Ma Kiếm
Hai đạo không gian mãnh liệt bị Lượng Thiên Kiếm tách ra.
Tiếng xé gió kinh thiên vang lên nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các
vị Kiếm Hồn đại sư.
"Nhân đạo kiếm giả lấy thất tình lục dục làm bổn nguyên không ngờ lại có thể
bộc phát ra được lực lượng vượt qua cảnh giới của bản thân." - Trong lòng Lục
Thanh thầm nghĩ.
- Đây là những thứ sau này ngươi phải giải thích được - Thanh âm cảm thái của
Diệp lão vang lên:
- Nhân đạo chủ tu thất tình lục dục chính là điều căn bản của loài người, vì
nhân đạo một khi có thể đem những thứ đó dung nhập vào trong tu luyện thì có
thể dẫn phát ra lực lượng cường đại hơn tu vi của bản thân.
- Thất tình lục dục? - Lục Thanh lẩm bẩm nói:
- Thật sự nó có thể phát huy ra được lực lượng cường đại sao?
- Ngươi nhìn tiểu tử kia, mặc dù tu vi chỉ là Kiếm Vương đại thiên vị, nhưng
hắn lại có thể bộc phát ra thực lực của kiếm tông, hắn chính là dựa vào Hạo
Nhiên Chính Khí mà làm được. Đó chính là thất tình lục dục, nhân đạo sở dĩ có
thể từ thời thượng cổ hoang dã lưu truyền tới ngày nay vẫn trường thịnh không
suy không phải là điều may mắn mà thôi. Nhân đạo vì nhân loại mà sinh ra, nhân
đạo nếu bị diệt thì nhân tộc cũng không thể tồn tại.
Diệp lão nói tới đây thì một kiếm của thanh y trng niên nhân đã bao phủ lấy
hai mươi huyết nhân vào bên trong.
Ầm.... Ầm.... Ầm.
Mặt đất bị sóng không gian đánh trúng làm cho nhất thời đã bao phủ hơn mười
trượng, sóng không gian tràn ngập xung quanh trực tiếp khiến cho hơn ba mươi
huyết nhân đang bao vây phải bắn ra ngoài.
Một kiếm này được chém ra, thanh y trung niên nhân cuối cùng đã như đèn dầu
sắp cạn, hắn phuun ra một ngụm máu tươi, cả người nhất thời uể oải ngã xuống.
- Lý đại ca. - Chỉ thấy bạch y nữ tử vốn đang trấn tĩnh thì lần đầu tiên xuất
hiện vẻ mặt kinh hoàng, tiếng hét vừa vang lên đã lao tới đỡ lấy thanh y trung
niên nhân. Mặt khác, hai gã Kiếm Vương đại thiên vị còn lại lập tức đem hai
người bao vây vào giữa.
- Hai vị sư huynh, các người.....
- Ngươi là sư muội, sư huynh che chở cho sự muội đó là điều đương nhiên phải
làm. - Hai gã trung niên nhân cơ hồ đã mở miệng cùng lúc nói.
Tiếng nói vừa dứt thì thanh kiếm ở sau lưng hai người cũng đồng thời rời khỏi
vỏ, kiếm ý bốc lên trảm về phía hơn mười huyết nhân đang muốn bủa vây lại. Đối
phó với nhiều huyết nhân như thế này căn bản không thể thi triển kiếm thức
tinh thâm, nếu làm như vậy chỉ là muốn chết mà thôi, thiên địa nguyên khí ở
trong phiến không gian này đang từ từ tiêu tán, các loại thuộc tính của thiên
địa nguyên khí đang bị áp chế gần như không còn, chỉ có đem kiếm nguyên trong
cơ thể tiếp kiệm từng chút một, có như vậy mới có thể chống đỡ được lâu dài,
tìm thời cơ để xoay chuyển.
Đám huyết nhân xung quanh lúc này càng trở nên điên cuồng hơn, bọn chúng lao
về phía bốn người bạch y nữ tử tấn công không kể sống chết, Hạo Nhiên Chính
Khí của thanh y trung niên dường như đã hoàn toàn chọc giận được chúng nó.
Hai gã trung niên nhân lần này ra tay chỉ có một người là nắm giữ Hỏa hệ kiếm
cương, đối mặt với đại lượng huyết nhân như thế này thì chỉ có những loại kiếm
cương như vậy mới có thể dễ dàng đẩy lui bọn chúng.
Huyết Sát kiếm cương nhất thời tràn ngập xung quanh, bắn về phía bốn người
bạch y nữ tử.
Một đạo thanh âm sát lục của tiếng đàn vang lên, hai tay khẽ vuốt ve chiếc
cầm, khuôn mặt bạch y nữ tử dần trở nên ngưng trọng. Mười đầu ngón tay bắt đầu
gảy đàn, từ trên năm dây đàn màu xanh từng đạo vô hình Âm Sát kiếm cương bắn
ra, đem từng đạo huyết sát kiếm cương phá vỡ đi, đồng thời còn bắn về bốn
phía.
Trên ngực của mười tên huyết nhân chỉ thoáng cái đã bị Âm Sát kiếm cương xuyên
thủng, bất quá những huyết nhân này không thể bị giết, chỉ thấy từ lỗ thủng
trên ngực có một tầng hồng vụ đậm đặc. Theo sau đó, vết thương của đám huyết
nhân rất nhanh đã được khôi phục lại như bình thường.
Những huyết nhân này trừ phi bị đánh nát thành bụi, nếu không chúng sẽ dựa vào
Huyết khí và Tử khí vô tận ở nơi đây để khiến cho bản thân có thể kéo dài cuộc
sống vô hạn.
Huyết nhân càng lúc càng tới gần, cách đó không xa, hai gã trung niên nhân
đằng đằng sát khí, thế nhưng huyết nhân vây giết bọn họ quá nhiều, làm cách
nào cũng thể đột phá được vòng vây của bọn chúng.
Cúi đầu xuống nhìn thanh y trung niên nhân đã nỗ lực chống đỡ ở bên cạnh, bạch
y nữ tử nhẹ giọng nói:
- Lý đại ca! Hôm nay chúng ta phải chết ở đây sao?
- Nơi này.... - Thanh y trung niên thì thào một câu nói:
- Cho dù chết ở đây thì thế nào? Chỉ là không thể báo đáp được ân dưỡng dục
của sư phụ, phấn đấu vì tương lai của Hạo Nhiên Tông ta.
- Lý đại ca! Muội không hối hận khi đến nơi này. - Bạch y nữ tử đột nhiên
nói.
- Gì? - Thanh y trung niên nhân rõ ràng hơi sửng sốt một chút.
Gương mặt bạch y nữ tử thoáng xuất hiện một tia diễm lệ, nàng cười nói;
- Ở nơi đây, ta mới thấy được Hạo Nhiên Chính Khí của Lý đại ca ngươi, đây
mới là điều Liên Nguyệt vẫn luôn tìm kiếm.
Trung niên y nhân hơ sửng sốt, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi,
giờ phút này thanh âm của thanh y trung niên hơi trở nên run rẩy:
- Nàng nói thật chứ?
Khẽ gẩy dây đàn khiến cho một lần nữa nó bắn ra hơn mười đạo Âm Sát kiếm
cương, bạch y nữ tử ôn nhu nói;
- Tới giờ phút này rồi, Nguyệt nhi sao có thể lừa ngươi nữa?
Nghe thấy câu nói này, thần sắc thanh y trung niên ngược lại lại bình tĩnh
hơn.
- Hôm nay tiến vào Địa Cung này, Lý Hạo Nhiên ta mặc dù phải bỏ mạng cũng
không hối hận!
Cũng không biết lấy ở đâu ra lực lượng, thanh y trung niên chậm rãi đứng lên.
Quay sang phía bạch y nữ tử khẽ mỉm cười, thanh y trung niên lập tức liếc mắt
nhìn bốn chung quanh, ánh mắt trong chốc lát trở nên kiên định hơn.
- Hạo Nhiên vô ngã, gột rửa cửu thiên.
- Lý đại ca! - Sắc mặt bạch y nữ tử nhanh chóng thay đổi.
Từ trên người thanh y trung niên một lần nữa bộc phát ra Hạo Nhiên Chính Khí
kinh người, màu trắng sữa của Hạo Nhiên Chính Khí gống như ngọn lửa màu trắng
bao trùm lấy thanh y trung niên vào bên trong.
Trong mắt bạch y nữ tử nhất thời tràn ngập nước mắt, thần sắc cũng dần trở nên
kiên định.
Đến....
- Lý đại ca, Liên Nguyệt sẽ bồi ngươi.
Hai tay nàng cẩn thận vuốt ve chiếc cổ cầm màu xanh, vô hình Âm Sát kiếm
nguyên dũng mãnh tiến vào trong bàn tay của nàng. Bạch y nữ tử nhất thời sửng
sốt, bởi vì có một cỗ lực lượng nhất thời đánh tan cỗ kiếm nguyên vừa hình
thành trong kinh mạch của nàng, vốn Sát Lục khí đang được hội tụ lập tức tiêu
tán đi.
Đồng thời, Hạo Nhiên Chính Khí do thanh y trung niên nhân thiêu đốn bổn mạng
cũng bị tiêu tán đi.
Một đạo Phong Lôi kiếm cương dài hơn hai trăm trượng nhất thời quét qua, trong
phương viên trăm trượng, ba mươi gã huyết nhân lập tức bị đánh nát người.
Thiên Lôi kình khí xuất hiện trong nháy mắt đã khiến cho mọi thứ tà ác trước
mặt tan thành bột phấn.
- Là ngươi?
Nhìn thấy Lục Thanh, bạch y nữ tử cùng thanh y trung niên liếc mắt nhìn nhau,
đồng thời nói.
Ban đầu, Lục Thanh cùng Tử Thiên Lôi đánh một trận, bọn họ từng đứng ở xa xem
cuộc chiến, hiển nhiên bọn họ cũng kiến thức được thực lực khủng bố của Lục
Thanh. Bất quá, đối phương và bọn họ ở trong Thanh Phàm kiếm giới vốn không hề
có quan hệ, vì sao bây giờ lại ra tay cứu giúp?
- Tửu Kiếm Hoàng và Cầm Kiếm Hoàng có quan hệ gì với các ngươi? - Xoay lưng
lại phía hai người bọn họ, Lục Thanh đưa ánh mắt ác liệt nhìn về phía đám
huyết nhân ở chung quanh. Thiên Lôi khí phát ra làm cho đám huyết nhân nhất
thời phải dừng lại không dám tiến lên.
- Đó là gia sư! - Hai người cùng lúc mở miệng nói.
Khẽ gật đầu, tay Lục Thanh hơi động, trên tay hắn đã xuất hiện hai chiếc Tử
Kim Ấn.
- Tửu Hoàng Lệnh!
- Cầm Hoàng Lệnh.
Hai người bạch y nữ tử đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết hai chiếc Tử Kim Ấn này
chính là vật sở hữu của sư phụ mình. Bình sinh mỗi khi đưa tặng người ta thì
không ai không phải là bằng hữu chí giao, hoặc đều là Kiếm Hoàng đại sư, tính
ra số lượng tất cả cũng chỉ có hai ba cái mà thôi.
Có được hai chiếc Tử Kim Ấn có thể nói là đại biểu cho hai vị Tửu, Cầm Kiếm
Hoàng, trong đó còn có một ý nghĩa nữa chính là đại biểu cho ý chí của tông
môn bọn họ. Thu hồi lại Tử Kim Ấn, ánh mắt Lục Thanh hơi có chút ngưng trọng,
trước mặt hai người bạch y nữ tử xuất hiện một tấm màn Phong Lôi khí. Tấm màn
Phong Lôi khí này lan ra ngoài xa mấy trượng rồi mới đình chỉ lại, bỗng nhiên
bên trong tấm màn Phong Lôi khí, thiên đạo lực lượng phủ xuống, Phong Lôi nhị
khí nhất thời tăng vọt lên hóa thành một đầu Phong Lôi thần long dài hơn mười
trượng, uy phong của Chân Long khí tản mát ra đồng thời Phong Lôi thần long
cũng ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng dài, giống như nó có linh tính của
riêng mình.
- Ở yên chỗ này! - Lục Thanh đột nhiên mở miệng nói.
Tiếp theo, thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ, không gian xung quanh đồng
thời vang lên vô số đạo kiếm ngân thê lương ngắn ngủi. Thiên Lôi bùng lên,
từng đạo tử sắc thiên lôi thô to bắn xuống đầu đám huyết nhân.
- Hắn không ngờ lại có thể điều động được thuộc tính. - Trên mặt thanh y
trung niên lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Chẳng lẽ đây là chỗ đặc thù của Thiên Lôi thuộc tính sao? - Bạch y nữ tử
trầm giọng nói.
Chỉ ngắn ngủi thời gian khoảng mười tức, chung quanh năm mươi vị Kiếm Hồn đại
sư đều xuất hiện một tấm màn Phong Lôi khí.
- Ghê tởm. - Từ phía xa truyền lại giọng nói căm hận của Huyết Vô Thường.
Những tia máu trên thần kiếm càng lúc càng đậm, một tâng tia máu giống như
huyết xà không ngừng lan ra, huyết quang cường thịnh nhanh chóng lan tới trên
người Tam Túc Kim Ô, khiến cho đại lượng khói đen bốc lên.
Tam Túc Kim Ô đang bắt lấy cự trảo màu vàng của Huyết Xà nhất thời bị huyết
quang xâm nhập, hơn nữa chỉ thoáng cái đã hòa tan ra, khiến cho Đỗ Nguyên ở
phía xa lập tức như bị sét đánh, cả người không ngừng thối lui về sau hơn mười
trượng.
- Chư thiên huyết khí, chú nhập huyết hải. - Huyết Vô Thường hét lớn một
tiếng, từ trên người hắn nhất thời tản mát ra một cỗ khí tức cổ quái, cỗ khí
tức này vô cùng huyết tinh, hư không mấy trăm trượng xung quanh Huyết Vô
Thường nhất thời khiến cho người ta sinh ra vô số ảo giác.
Những ảo tượng này có thanh niên, có đứa bé, có lão nhân, cũng có linh thú, dã
thú, mặc dù đều là chủng tộc khác biệt nhưng đều không có ngoại lệ. Trên người
chúng nó đều tản mát ra khí tức hung lệ, từ trong khí tức này Lục Thanh rõ
ràng cảm nhận được vô số ý niệm thống khổ.
Ánh mắt Lục Thanh nhất thời bùng lên sát khí, không chờ Huyết Vô Thường công
tới, từ trên người Lục Thanh đã có vô số Phong Lôi kiếm ý bắn ra.
Huyết Vô Thường này không ngờ lại giam cầm nhiều hồn phách của người và linh
thú như vậy để chú luyện Huyết Hải kiếm cương. Khiến cho những linh thú và
người này từ nay về sau không thể luân hồi, ngay cả hồn phi phách tán cũng vô
cùng khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành nô dịch cho Huyết Vô
Thường. Kẻ có thủ đoạn táng tận lương tâm như thế so với Ngũ Độc Tông gặp phải
khi trước chỉ có hơn chứ không có kém