Người đăng: Ma Kiếm
Tất cả yên tĩnh không có một tiếng động.
Ánh mắt của Lô Luân nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Thanh như muốn nhìn xem
đó có còn phải là bàn tay của con người nữa không.
- Thần thông kiếm đạo? - Lô Luân trầm giọng nói.
- Xem như thế đi. - Lục Thanh cũng không phủ nhận.
Thần thông trong kiếm đạo có thể đạt được bằng nhiều cách. Nó có thể do Kiếm
Cốt sinh ra, có thể do bí pháp luyện thành, cũng có thể tự nhiên thức tỉnh.
Còn về chuyện thức tỉnh như thế nào thì xem vào vận may của mọi người.
Mặc dù nói như vậy nhưng giác tỉnh phải có được thể chất đặc biệt. Người bình
thường làm sao có thể có được thứ đó.
Vì vậy mà khi nhìn thấy kiếm thể Thanh Phàm của Lục Thanh, Lô Luân theo bản
năng coi hắn như người có thể chất đặc biệt.
- Cùng xuất thủ đi. - Lục Thanh nói.
- Ta muốn xem thân thể ngươi có thể chịu đựng được tới mức nào. - Lô Luân hừ
lạnh một tiếng. Thanh thần kiếm sau lưng gã trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Một đạo
Hỏa Thổ Kiếm Cương xuất hiện nhanh chóng xoay tròn trong không trung. Đạo Hỏa
Thổ Kiếm Cương nhanh chóng xoay tròn. Lô Luân trượt về phía sau khoảng chừng
trăm trượng. Ngay sau đó, đạo Hỏa Thổ Kiếm Cương đang xoay tròn phá rách chân
không, khí thế khủng bố nhanh chóng lan ra xung quanh.
Nơi mũi nhọn của nó, một gợn sóng không gian nhanh chóng tản ra.
- Gợn sóng không gian? - Hai gã Kiếm Vương đại thiên vị đứng bên cạnh Lô Luân
biến sắc vội vàng lùi lại mấy trăm trượng.
- Cẩn thận!
Nhìn thấy một kiếm này dẫn động gợn sóng không gian như thế cho dù là Tổ
Nguyên cũng không thể nghĩ rằng Lục Thanh có thể đón đỡ một cách dễ dàng như
trước. Thần thông kiếm đạo mặc dù lợi hại nhưng cũng có mức độ.
Lục Thanh lắc đầu, tay phải thành kiếm chỉ mà chĩa về phía trước, chẳng có một
chút hoa mỹ. Trên kiếm chỉ của Lục Thanh lập tức xuất hiện một tia sáng màu
vàng, đâm vào trong gợn sóng không gian. Ánh mắt của Lục Thanh ngưng trọng,
ngón tay khuấy mạnh một cái. Ngay sau đó một chút gợn sóng trong nháy mắt liền
tán loạn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tổ Nguyên, kiếm chỉ của Lục Thanh và Hỏa
Thổ Kiếm Cương va chạm nhau giữ không trung.
Những tia Kiếm Cương bắn ra xung quanh, chẳng hề gặp một thứ gì cản trở. Đến
lúc này, Lục Thanh cũng chỉ lùi một bước, thậm chí không hề sử dụng một chút
Kiếm Nguyên.
- Đây là thần thông kiếm đạo nào? - Sắc mặt của Lô Luân trở nên hết sức nặng
nề:
- Cuối cùng thì tu vi của ngươi là thế nào?
Tới lúc này, Lô Luân là người có tu vi cao nhất trong số chín người mới nhận
ra có điều gì đó không hợp lý.
Lục Thanh khẽ cười một tiếng, nói:
- Ba vị đón ta một kiếm đi.
Vừa dứt lời, từ trên người Lục Thanh, uy nghiêm của thiên đạo chợt tỏa ra cuồn
cuộn. Một đạo khí thế khiếp người bốc lên, cùng với những tia khí sắc bén
phóng lên cao. Phong Lôi Kiếm Ý quỉ dị dung hợp lại, lấy những tia khí sắc bén
màu vàng thành thân kiếm, Phong Lôi kiếm ý vô hình thành kiếm linh mà tạo ra
một thanh cự kiếm thực sự.
Oai nghiêm khủng bố của Thiên đạo từ trên cao giáng xuống, trong nháy mắt trấn
áp ba người Lô Luân.
Lực trấn áp của Thiên đạo bởi Kiếm Tông đại thiên vị đâu phải là thứ mà hai gã
Kiếm Vương đại thiên vị có khả năng chịu đựng. Chỉ trong nháy mắt, hai người
đã bị chấn thương nội phủ, Kiếm Chủng gần như bị áp chế.
Tổ Nguyên vung tay một cái, khuếch tán quy tắc ra xung quanh, lôi hai người đó
ra.
Lúc này, đối diện với Lục Thanh chỉ còn lại có một mình Lô Luân.
Sắc mặt Lô Luân tái nhợt. Cho dù thế nào gã cũng không thể ngờ được Lục Thanh
có thể điều động được lực Thiên đạo vô biên vô tận như vậy. Thứ lực lượng đó
chỉ sợ là Kiếm Tông đại thiên vị cũng không làm được.
Gợn sóng không gian rộng lớn tản ra khiến cho hồ nước không còn được sự bình
lặng như trước.
Nước hồ bị hút vào trong gợn sóng, biến thánh một tia khí sắc bén cao hai trăm
trượng, chém xuống dưới.
Lô Luân biến sắc, thanh thần kiếm nhanh chóng quay ngược trở lại. Một vầng Hỏa
Thổ Kiếm Cương từ thần kiếm của Lô Luân nhanh chóng tản ra. Một thứ lực lượng
mạnh mẽ bùng nổ khiến cho một gợn sóng không gian cũng tản ra xung quanh,
nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cái cương luân màu hồng, bay về phía Lục
Thanh.
Nét mặt Lục Thanh thản nhiên. Tâm niệm hắn vừa động, tốc độ của thanh kiếm màu
vàng chợt nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt đã va chạm với Hỏa Thổ Cương Luân.
Một vòng gợn sóng không gian lạnh thấu xương nhanh chóng tản ra xung quanh tới
vài dặm.
- Cấm!
Tổ Nguyên đứng cách đó một đoạn khá xa quát lên một tiếng. Ngay lập tức, trước
gợn sóng chợt xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Quầng sáng đó chỉ có một tầng
mỏng manh nhưng lại hết sức cứng rắn. Gợn sóng không gian động vào đó liền
biến mất.
- Thần kỹ của tứ điện chủ! - Sáu gã đại sư cảnh giới Kiếm Hồn bên cạnh liền
mở miệng nói.
Tổ Nguyên không nói gì, ánh mắt ngưng trọng nhìn những tia kiếm khí sắc bén
trong không trung.
Hai gã đại sư Kiếm Vương bị đưa ra khỏi cuộc chiến khiếp sợ khi thấy chiêu
thức của Lô Luân bị tia khí màu vàng phá nát.
Phải biết rằng, tia khí đó là do kiếm giả sau khi Trúc Cơ tụ nguyên liền sinh
ra trên thân thể. Muốn vận dụng nó, kiếm giả sau khi ngưng kết được Kiếm Chủng
là làm được. Chỉ có điều, uy lực của nó rất hạn chế. Chúng chỉ là những tia
khí sắc bén do kiếm khí sinh ra mà thôi. Vì vậy mà không có một kiếm giả nào
để ý tới nó. Nhiều nhất cũng chỉ là một cách để nâng cao khí thế mà thôi. Muốn
đem nó làm phương pháp để công kích thì khi đối mặt với kiếm giả có cùng cảnh
giới kiếm đạo chắc chắn không có tác dụng.
Nhưng vào lúc này, sự công kích của Lục Thanh đã làm đảo lộn hoàn toàn suy
nghĩ của bọn họ. Đến lúc này, bọn họ biết hóa ra những tia khí lại có được uy
năng như vậy. Có điều, tại sao tia khí tản ra từ người hắn lại có màu vàng?
Đây là ý tưởng cùng xuất hiện trong đầu Tổ Nguyên và chín vị đại sư. Tất
nhiên, bọn họ cũng không biết được rằng đó là do Lục Thanh có được kiếm thể
Thanh Phàm mà có. Chỉ khi nào đạt tới mức độ như vậy mới có thể sinh ra được
những tia khí sắc bén giống như của thần kiếm.
Đối diện với một kiếm của Lục Thanh, sắc mặt của Lô Luân tái nhợt. Lực thiên
đạo của Kiếm Tông đại thiên vị trấn áp gần như khiến cho không gian xung quanh
như bị nén lại, di chuyển cũng hết sức khó khăn, chưa cần phải nói tới chuyện
né tránh một kiếm nhanh như tia chớp của Lục Thanh.
- Nguyên Quy Kiếm giáp! - Không dám giữ lại, Lô Luân hét lớn một tiếng. Đột
nhiên trên người hắn tỏa ra những tia sáng màu hồng chói mắt. Hỏa Thổ Kiếm
Cương vô cùng vô tận nhưng kết thành một thanh kiếm.
Một sự dao động cổ quái lan tràn ra xung quanh. Trong giây lát, trên người Lô
Luân xuất hiện một bộ giáp cổ xưa. Bộ giáp đó giống như cái mai của Huyền Quy,
bao phủ từ đầu đến chân Lô Luân. Tất cả đều do Hỏa Thổ Kiếm Cương ngưng kết mà
thành.
Sau khi dung nhập lực thiên đạo vào đó, một thứ uy nghiêm nặng nề của trời đất
tản ra từ trên bộ giáp. Thậm chí lực thiên đạo do Lục Thanh trấn áp xuống cũng
bị dao động.
"Phá ".
Lục Thanh chẳng hề có chút kích động. Nhìn bộ Nguyên Quy kiếm giáp tỏa ra ánh
sáng màu xanh từ người Lô Luân. Lục Thanh cười lạnh. Sau khi hắn tu luyện Tử
Hoàng Kiếm Thân kinh, sự hiểu biết và vận dụng đối với những tia khí của ban
thân có thể nói là ngoại trừ Diệp lão ra, không còn người nào có thể hơn được
hắn. Vì vậy mà khi thấy Nguyên Quy Kiếm Giáp của Lô Luân, Lục Thanh có một
chút hiểu biết đối với sự phòng ngự của hắn.
Với những tia khí màu xanh đó, Nguyên Quy Kiếm Giáp cũng chỉ phòng ngự được sự
công kích của thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Có lẽ nó có ngăn cản được phần
lớn sự công kích bởi thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm nhưng cho dù thế nào cũng
không thể ngăn cản được kiếm khí sắc bén của hắn.
Với thân thể đạt tới tầng thứ bảy của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, thân thể của
Lục Thanh sinh ra những tia khí. Trừ khi là thần kiếm cấp Kim Thiên hạ phẩm,
nếu không cho dù là thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm đứng đầu cũng không làm gì
nổi.
Dường như chưa hài lòng với sự phòng ngự của mình, khuôn mặt Lô Luân gần như
đỏ bừng. Một tầng Quy Nguyên Kiếm Giáp nhanh chóng hình thành bên ngoài cơ
thể. Khi tia kiếm khí của Lục Thanh tới đã kết xuất được bốn tầng.
Nhưng khi đạo kiếm khí của Lục Thanh tới nơi, xé rách dường như không phải là
Nguyên Quy Kiếm Giáp mà là miếng vải. Bốn tầng Nguyên Quy Kiếm Giáp, thậm chí
không hề có chút cản trở mà nhanh chóng bị phá nát.
- Hạ thủ lưu tình.
Gần như đồng thời chín người Tổ Nguyên cùng nói.
Trong lòng Lục Thanh vừa động, đạo kiếm khí lập tức dừng lại cách đầu Lô Luân
chừng ba tấc. Nhưng tia kiếm khí sắc bén vẫn khiến mi tâm của Lô Luân xuất
hiện một vết máu.
Ngay sau đó, thanh kiếm dài hai trăm trượng liền tản ra trong không trung.
Giờ phút này, không chỉ có Lô Luân mà ngay cả ánh mắt của Tổ Nguyên cũng trở
nên trịnh trọng. Từ đầu đến cuối, gã nhận ra rằng Lục Thanh không hề có một
chút Kiếm Nguyên. Thậm chí hắn còn không dùng tới thực lực cao nhất của mình
để trấn áp Lô Luân, một gã Kiếm Tông có cùng thiên vị. Thực lực như vậy, chỉ
sợ là Kiếm Tông trung thiên vị cũng không thể làm được.
Lô Luân đứng ngây người trong không trung một lúc lâu, nét mặt mới trở lại
bình thường. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thanh tràn đầy sự kính sợ.
- Thần kỹ của Lục đại sư khiến cho Lô Luân mặc cảm. Lục đại sư làm người chủ
chiến, Lô mỗ không có ý kiến gì nữa.
Tám người khác bên cạnh Tổ Nguyên cùng liếc nhìn nhau, nói:
- Nguyện phục vụ Lục đại sư chinh chiến.