Chiến! Bắt!


Người đăng: Ma Kiếm

Nhưng nói gì thì nói, vào lúc này khó khăn nhất vẫn là đám người Lục Tẫn. Từ
khi bốn người Nhiếp Thanh Thiên đi vào, ánh mắt bọn họ vẫn tập trung quan sát
bốn người đó. Đoạn Thanh Vân không có vấn đề gì nhưng Dư Cập Hóa và Triệu
Thiên Diệp khiến cho bọn họ dựng tóc gáy. Cảnh giới tâm thần, ý thức cũng đều
cùng cấp bậc. Vào lúc này, hai bên thực lực coi như ngang bằng nhau. Mà khi
nhìn thấy Nhiếp Thanh Thiên, ba người Lục Tẫn lại càng choáng váng, chẳng khác
gì như đối mặt chinh là một vách núi đang tỏa ra hơi lạnh thấu tận xương tủy.

Đây là một cao thủ có thực lực vượt qua cả ba người, ít nhất cũng phải tới
Kiếm Sư. Cả ba gia chủ cùng cười khổ trong lòng. Cường viện của đối phương đến
khiến cho bọn họ hoàn toàn mất đi ưu thế.

"Khốn kiếp! Cái tên kia lại còn muốn làm cho chúng ta lưỡng bại câu thương!" -
Mặc dù ái tử bị thương, nhưng Lục Khung lại có thể nhìn thấu tình hình, nghĩ
ra một vài thứ.

Hai mắt đảo liên tục, Lục Khung thầm tính toán trong lòng. Hắn cười ha hả,
nói:

- Nếu Lục ái chất đã cho ta thấy tu vi kiếm pháp như thế chứng tỏ đã có thể
đảm đương được trách nhiệm chấn hưng tổ tiên Lục gia. Như thế, ta cũng không
cảm thấy lo lắng nữa. Chỉ đáng tiếc là ái nữ của Hứa gia chủ, để sau hôm nay
chúng ta sẽ tổ chức hậu táng. - Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Hứa Định Thư đang
đỡ Hứa Vân trong lòng mà nét mặt đau khổ.

Hai người Lục Tẫn và Hứa Định Thư cùng sửng sốt, giống như lần đầu tiên hiểu
được Lục Khung. Tuy nhiên, sự phản ứng của bọn họ cũng nhanh, thoáng cái cũng
thể hiện sự đau lòng.

Lục Thanh đứng đối diện ngẩn người nhưng rồi cười lạnh, nói:

- Từ bé ta đã đọc những điều mà thượng cổ thánh hiền viết có nói người tiểu
nhân gặp phải bức vách sẵn sàng hạ lễ nhưng vẫn không hiểu lắm. Cuối cùng thì
hôm nay ta cũng hiểu được rồi.

Giọng nói của hắn chợt thay đổi:

- Nhưng các ngươi tưởng có thể yên lành mà đi ra hay sao? Các ngươi nghĩ Lục
gia của ta có thể tùy tiện ức hiếp hay sao? Bắt lại.

Nói xong, Lục Thanh bước tới phía trước với một tốc độ rất nhanh khiến cho mặt
đất vang lên những tiếng động liên tiếp. Lúc này, Lục Thanh đã chiếm được địa
lợi, nhân hòa còn thiên thời cũng chẳng hề ảnh hưởng. Khí thế phấn chấn của
hắn càng lúc càng tăng lên. Luyện Tâm kiếm nhanh chóng vẽ ra thức thứ nhất Vân
Khai Vụ Tán. Tử Điện kiếm khí được dốc toàn lực mà chém về phía Hứa Định Thư.

Bốn người Nhiếp Thanh Thiên cũng gần như cùng một lúc. Quanh người Nhiếp Thanh
Thiên xuất hiện một cơn cuồng phong, trường kiếm màu xanh được bao phủ bởi một
lớp kiếm khí màu tím đánh về phía mười tên Kiếm Giả đang lập thành kiếm trận
sau lưng Lục Tẫn. Khí thế mạnh mẽ của hắn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không
gian.

Triệu Thiên Diệp cũng không hề chậm hơn. Phong Lôi kiếm xuất vỏ cũng phát ra
Húc Nhật kiếm khí dài bốn tấc mà công về phía Lục Khung. Kiếm khí tỏa ra từng
làn hơi thở hủy diệt khiến cho Lục Khung cảm thấy khiếp sợ, vội vã vừa rút
kiếm vừa lui lại.

Dư Cập Hóa cũng không chịu kém. Trường kiếm trong tay hắn chỉ về hướng Lục Tẫn
mà phát ra ba đạo kiếm khí. Cuối cùng, Đoạn Thanh Vân kết hợp với Lục Thanh
vây công Hứa Định Thư. Nhất thời, không khí trong đại viện trở nên hỗn loạn,
kình khí và kiếm khí bắn ra bốn phía xung quanh.

- Bảo vệ chủ mẫu! - Dịch lão nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh. Ngay lập tức đoàn
người che chắn cho Nhan Như Ngọc mà lui vào trong nội sảnh. Cấm Nguyên tán
cũng không có độc tính mà chỉ phong bế sự vẫn chuyển của Kiếm Nguyên trong
kinh mạch mà thôi. Vì vậy mà vào lúc này, Lục Thanh cũng không hề nôn nóng.

Lại nói về Hứa Định Thư. Sau khi hắn nhìn thấy khí thế Kiếm Sư của Nhiếp Thanh
Thiên bao phủ toàn trường đã cảm thấy khiếp sợ. Vì vậy mà khi phải đối mặt với
Lục Thanh liền rơi vào hạ phong. Tốc độ xuất kiếm của Lục Thanh như gió, cự
kiếm vận dụng cảnh giới Cử nhược trọng khinh mà xuất ra uy lực chính thức của
Húc Nhật thập tam kiếm.

Hứa Định Thư cảm thấy lo lắng trong lòng nên khí thế không ổn định. Mà dưới
thần thức của mình, Lục Thanh nhanh chóng phát hiện ra điều đó. Luyện Tâm kiếm
như hóa thành một cơn gió mà điểm vào bên hông của Hứa Định Thư. Hứa Định Thư
cũng biết Lục Thanh cậy mạnh, nhưng do cảnh giới kiếm pháp không bằng đối
phương nên không thể nắm được đường kiếm của Lục Thanh. Hắn chỉ cố gắng tử
thủ, vận dụng kiếm pháp để ngăn cản. Tuy nhiên, do tu vi chênh lệch nên mặc dù
luống cuống chân tay, nhưng Lục Thanh cũng không làm gì được Hứa Định Thư.

Trong đại viện, đối mặt với một cao thủ Kiếm Sư như Nhiếp Thanh Thên, mười tên
Kiếm Giả gần như không thể chịu nổi. Tuy nhiên, cũng nhờ có trận pháp nên cả
mười người hỗ trợ lẫn nhau khiến cho xung quanh xuất hiện một làn khí màu đỏ
trong suốt. Mặc cho kiếm khí của Nhiếp Thanh Thiên công kích thế nào cũng chỉ
làm cho nó rung lên một chút mà thôi.

Nhiếp Thanh Thiên cũng nhận thấy rõ điều đó. Mặc dù mười người có tu vi rất
thấp so với hắn, nhưng kiếm trận của bọn họ lại có thể vây khốn được một kẻ có
tu vi Kiếm Khách. Với sự công kích của hắn, kiếm trận của bọn họ chỉ có thể
bảo vệ bản thân mà không thể phát động được công kích. Hơn nữa, một lần kiếm
khí của hắn va chạm là cà mười người lại chấn động.

Đúng vào lúc này, sau khi bắn ra một đạo kiếm khí, một tia sáng trong mắt của
Nhiếp Thanh Thiên lóe lên, chân hắn điểm nhẹ lên mặt đất rồi bắn lên cao.
Trong nháy mắt đã vọt lên năm, sáu trượng lăng không tới phía trên mười người.

Túy Thanh Phong! Chiêu thức đối phó với bạo hùng sáu tai mà Lục Thanh đã chứng
kiến lúc trước lại xuất hiện. Một cơn lốc xoáy nhanh chóng được hình thành
mang theo cả những tia kiếm khí ẩn chưa trong đóng, nhanh chóng khuấy động bầu
không khí. Trường kiếm của Nhiếp Thanh Thiên run lên, cơn lốc xoáy từ trên
trời hạ xuống.

Ầm...ầm...

Dưới khí thế như chẻ tre của cơn lốc, vòng kiếm khí màu đỏ nhạt do mười người
cố gắng duy trì không còn chút tác dụng nhanh chóng bị đánh nát. Cơn lốc xoáy
giáng thẳng vào giữa mười người lập tức cuốn bốn người vào trong đó. Thoáng
cái, bốn người đó đã nát ra thành phấn. Sáu người còn lại thì bị kình lực mạnh
mẽ đánh cho văng thẳng vào bức tường xung quanh. Gân cốt trong người ít nhất
cũng phải gẫy tới mười cái, tất cả hôn mê bất tỉnh.

Triệu Thiên Diệp bên cạnh cũng không hề chịu kém thế. Phong Lôi kiếm trong tay
hắn chẳng khác một tảng đá mà giáng xuống. Không khí xung quanh Phong Lôi kiếm
bị biến dạng, thoáng nhìn chẳng khác gì một làn khói.

- Lôi Đình sơ hiện.

Quát khẽ một tiếng, Phong Lôi kiếm chợt tỏa ra tử quang mãnh liệt. Trường kiếm
vẽ theo một quỹ tích kỳ dị, trong nháy mắt đã tạo ra một luồng kiếm khí to
bằng đầu người. Hai mắt Lục Thanh chợt tỏa sáng khi nghe thấy thấp thoáng có
tiếng sét vang lên trong không trung.

Bàn tay của Triệu Thiên Diệp đánh mạnh vào chuôi kiếm. Ngay lập tức luồng kiếm
khí chẳng khác gì một tia sét, đánh thẳng lên người Lục Khung.

Kêu lên một tiếng thảm thiết, quần áo trên người Lục Khung trong nháy mắt hóa
thành tro bụi, cả người hắn bắn ngược ra ngoài mười trượng, đụng gẫy cả tay
vịn hành lang mà rơi xuống đất. Từ người hắn bốc lên những làn khói xanh lẫn
theo cả mùi thịt cháy khét mà không còn lực chiến đấu nữa.

Cách đó không xa, bên cạnh hòn non bộ, Lục Tẫn đang du đấu với Dư Cập Hóa liếc
mắt nhìn thấy mà cả kinh khiến cho kiếm pháp trong tay mất đi sự liền lạc. Hơn
nữa, tu vi của hắn và Dư Cập Hóa vốn tương đương. Cả hai đều lĩnh ngộ cảnh
giới Cử nhược trọng khinh, chỉ hơn kém nhau một chút mà thôi nên vẫn cố gắng
chịu đựng được. Nhưng do tâm thần bị loạn nên để Dư Cập Hóa nắm được thời cơ.

- Tử Tiêu Lăng Vân! - Hét lớn một tiếng, khí thế trên người Dư Cập Hóa chợt
tăng cao. Thanh Vân kiếm chợt hóa ra mười đạo tàn ảnh. Thân kiếm được Húc Nhật
kiếm khí che chắn giống như một đám mấy đang tụ lại trên bầu trời.

Thấy vậy, Lục Tẫn kinh hãi nhanh chóng huy động trường kiếm. Từ thanh kiếm của
hắn bắn ra vô số đạo kiếm khí nhưng xuất ra bao nhiêu lại biến mất bấy nhiêu.
Hắn nhanh chóng lui lại. Tuy nhiên Dư Cập Hóa vẫn như bóng với hình, kiếm
chiêu bao phủ quanh người Lục Tẫn.

- A....! - Kêu lên một tiếng đau đớn, đại huyệt của Lục Tẫn đã bị Dư Cập Hóa
đâm trúng. Kiếm Nguyên trong cơ thể nháy mắt đình chỉ. Sau đó, bị Dư Cập Hóa
đá cho một cước, bay tới bên người Lục Khung.

- Cái gì?

Hứa Định Thư hoàn toàn choáng váng khi chứng kiến đám người Lục Tẫn bị đánh
bại, sinh tử không biết thế nào. Bị hai người Lục Thanh và Đoạn Thanh Vân bao
vây khiến cho hắn luống cuống chân tay. Hai người đó cũng đều lĩnh ngộ được
cảnh giới Cử nhược trọng khinh nên cho dù tu vi của Hứa Định Thư cao hơn hai
người một thiên vị nhưng cũng đành bất lực. Cơ bản hắn không thể nắm được
đường kiếm của hai người như thế nào. Cố gắng đến lúc này cũng là do tu vi của
hắn cao hơn hai người mà thôi.

- Kết thúc thôi.

Lục Thanh và Đoạn Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, cùng hiểu ý đối phương.

Húc Nhật thập tam kiếm, thức thứ mười Vân Khai Vụ Tán!

Húc Nhật thập tam kiếm thức thứ mười một Tử Khí Đông Lai!

Hai chiêu thức cực mạnh nhanh chóng được thi triển. Lục Thanh với Tử Điện kiếm
khí bá đạo và lực lượng thân thể mạnh mẽ. Đoạn Thanh Vân sử dụng tuyệt chiêu
vô cùng nhuần nhuyễn. Trong nháy mắt, khí thế của hai người đã đạt tới đỉnh,
dung hợp lại với nhau. Khí thế mạnh mẽ khiến cho ba người Nhiếp Thanh Thiên đã
đánh xong, đứng bên cũng phải biến sắc.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #46