Người đăng: Ma Kiếm
Trong điện đan dược.
Một khoảng không rộng chừng một trượng, giống như tuyết đọng chợt mở ra.
Đây là một cái đài bằng ngọc cao một trượng. Toàn thể trắng muốt do được đúc
bằng ngọc. Từng đợt hơi lạnh tràn ra khắp cả điện đan dược.
Trên cái đại ngọc có hơn mười chiếc bình ngọc. Mỗi bình đều được mài dũa từ
Tuyết Ngọc tủy mà thành. Hơi lạnh xung quanh khiến cho không khí đông lại. Có
thể nghĩ đan dược cất trong đó quý tới múc độ nào.
- Tổ huynh! Đây là...
Nhìn lướt qua một lần, Tổ Nguyên mới chọn lấy một cái bình, đưa cho Lục Thanh,
nói:
- Ở đây có một lọ đan dược thượng phẩm có tên là Cửu Chuyển Phản Sinh hoàn.
Chỉ cần Kiếm Hồn không bị phá nát, cho dù Kiếm Chủng có bị nứt thì trong vòng
mười hai canh giờ cũng hồi phục lại như lúc ban đầu. Ngay cả kinh mạch bị gãy,
Kiếm Nguyên khô cạn cũng sẽ hồi phục. Bên trong cái bình này có mười viên.
Huynh đệ bảo quản cho tốt phòng khi quan trọng để cứu lấy tính mạng. Đây là
thứ hữu dụng nhất cho ngươi tham gia vào Bách Chiến cốc, những thứ khác không
thể cho người. Nếu không bốn lão già kia sẽ tìm ta tính sổ.
Lục Thanh lập tức nói:
- Nếu đã vậy thì xin tạ ơn Tổ huynh! Sau này nếu có việc gì, tiểu đệ nhất
định sẽ dốc hết sức.
Lục Thanh nhận ra Tổ Nguyên cũng là người như Đoạn Thanh Vân. Người như vậy
đối với tính nết của hắn rất xứng đáng kết giao.
Lục Thanh lật tay thu cái bình ngọc vào trong Không Giới.
Tổ Nguyên kêu lên một tiếng nho nhỏ:
- Không ngờ huynh đệ cũng có Không Giới. Huynh đệ làm cho ta cảm thấy tò mò
đấy. - Tổ Nguyên có chút kinh ngạc nói.
- Đến đây uống rượu. Thử một chút Thập Lý hương của đại ca xem thế nào. Loại
rượu này bốn lão già kia thường xuyên đến tìm lão ca để đòi.
Thu hồi hồn thức tản ra xung quanh lại, Tổ Nguyên quơ bầu rượu trong tay, ném
về phía Lục Thanh. Rồi ngay lập tức y ngửa cổ uống hai hớp.
Lục Thanh cũng uống một ngụm Thập Lý hương. Đúng là thứ rượu ngon khó kiếm.
Cho dù là Lục gia của hắn, trong Triêu Dương hiên có Thanh Dương liệt tửu năm
mươi năm cũng còn kém vài phần. Chẳng qua sau khi uống Trường Sinh tửu và Đoạn
Trường tửu, tầm mắt của Lục Thanh cũng cao hơn rất nhiều.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Lục Thanh liền lấy từ trong Không Giới ra
một cái bình bằng ngọc thúy đưa cho Tổ Nguyên.
- Đây là... - Tổ Nguyên cảm thấy ngạc nhiên.
- Đây là một loại rượu ngon trăm năm mà tiểu đệ được một vị bằng hữu tặng. Nó
có tên là Trường Sinh tửu.
- Trường Sinh tửu? - Tổ Nguyên thì thào một câu.
- Tên rất hay.
Ngay lập tức, y mở nút. Một mùi rượu thấm vào gan ruột lập tức tỏa ra.
Nhìn thứ rượu bên trong sền sệt như tương có màu xanh biếc, Tổ Nguyên không
kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Thập Lý hương của gã tuy rằng cũng mấy chúc
năm nhưng so với Trường Sinh tửu trăm năm này còn kém xa.
Nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt của Tổ Nguyên mở to rồi nhắm lại. Một lúc
sau, gã mới hoàn toàn tỉnh táo.
- Rượu ngon! Trường Sinh túy. Giấc mộng trường sinh, tâm tình mạch lạc. Rượu
này không ngờ lại có cả ý chí của trời đất tan vào trong đó. Bất phàm! Đúng là
bất phàm. - Tổ Nguyên thở dài một câu rồi nói.
- Không biết rượu này là do người nào làm ra? - Tổ Nguyên hỏi.
- Người làm ra thứ rượu này chỉ là một người bình thường mà thôi. Chỉ vì
người đó theo đuổi đạo trường sinh nên mới chế ra nó. Nhưng chủ nhân của nó
cũng không ngộ được đạo trường sinh.
- Người này đúng là một vị kỳ nhân. - Tổ Nguyên gật đầu, nói.
- Ngay cả chúng ta, cho dù đạt tới cảnh giới này cũng không dám nghĩ tới việc
trường sinh. Vậy mà một người bình thường lại có dũng khí như vậy. Chỉ đáng
tiếc là Trường Sinh túy chỉ ký thác một cái chấp niệm mà thôi.
- Bình rượu này tặng Tổ huynh! Do tiểu đệ chỉ còn lại hai bình. Nếu không
nhất định phải tặng huynh mấy bình.
- A! - Tổ Nguyên nghe thấy vậy cũng lắc đầu:
- Một loại rượu ngon như vậy, chỉ cần một bình là đủ.
Nói xong, Tổ Nguyên bước ra khỏi điện đan dược.
Ban đêm, Lục Thanh được bố trí nghỉ ngơi gần chủ điện thứ tư. Chủ điện thứ tư
chính là đại điện của ổ Nguyên.
Lần này quay lại đại điện trên núi Thanh Phàm, Lục Thanh chẳng còn kinh ngạc
đối với nguyên khí nồng đậm ở đây nữa. Tới cảnh giới của hắn bây giờ, thổ nạp
nguyên khí của trời đất cũng không còn nhiều tác dụng. Sau khi tới cảnh giới
Kiếm Hồn, điều quan trọng nhất đó là lĩnh ngộ cảnh giới. Chỉ cần có thể lĩnh
ngộ được thì để cho tu vi tăng lên có rất nhiều cách.
Tĩnh tu một đêm. Tinh thần của Lục Thanh đắm chìm vào trong khoảng không gian
Kiếm Chủng. Thanh Kiếm Hồn dài chín tấc lơ lửng trong không gian Kiếm Chủng,
xung quanh tràn ngập ánh sáng ngũ sắc. Quy tắc của trời đất trong thế giới của
Kiếm Chủng giằng co thay đổi lẫn nhau. Mặc dù cảm ứng khoảng không đó, Lục
Thanh có thể cảm nhận được quy luật huyền bí nhưng cảnh giới của hắn còn quá
thấp, cơ bản không có cách nào chạm tới. Về phần tiên thiên Phong Lôi châu đã
biến thành một quả cầu màu trắng, tím. Nó vẫn không có chút phản ứng nào như
trước, mặc cho Lục Thanh có làm như thế nào đi chẳng nữa. Ngay cả Diệp lão
cũng không biết được tới lúc nào, Lục Thanh mới có thể nắm được nó trong tay.
Sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Tông, trong cảnh giới Kiếm Hồn nó cũng là một
cấp bậc quan trọng. Cảnh giới Kiếm Hồn chia ra làm Kiếm Vương, Kiếm Tông, Kiếm
Hoàng. Trong mỗi một bậc đều có sự chênh lệch tuyệt đối. Kiếm Vương nắm giữ
lực thiên địa. Kiếm Tông nắm giữ lực thiên đạo. Kiếm Hoàng nắm giữ pháp tắc
của thuộc tính.
Trong đó, Kiếm Tông là một giai đoạn rất quan trọng. Trong giai đoạn này, Kiếm
Giả tẩy ba hồn, thực sự chạm đến căn nguyên của con người. Tẩy rửa ba hồn mới
có tư cách đặt chân tới Kiếm Hoàng. Nếu không, cho dù có nắm lực Thiên đạo
trong tay tới mức viên mãn thì cũng không có khả năng dẫn Lôi kiếp. Ba hồn
chưa được tẩy rửa sẽ không được thiên đạo chấp nhận vì vậy mà cũng không có
khả năng nắm được quy tắc của tự nhiên.
Kiếm Tông tẩy rửa ba hồn bao gồm Thiên hồn, Địa hồn và mệnh hồn.
- Thiên, Địa hai hồn thường tại tịch. - Đó là câu mà kiếm giả câu thông với
trời đất, lĩnh ngộ quy tắc cơ bản của Thiên đạo. Còn Mệnh Hồn thì có khoảng
cách với trời đất nên cái mà Kiếm Tông tiểu thiên vị tẩy rửa đầu tiên chính là
Mệnh Hồn. Trong Phong Lôi quyết có câu, Thiên Địa dễ rửa, Mệnh Hồn khó nói.
Hai hồn Thiên Địa có mối tương thông với trời đất nên có thể dùng lực trời đất
để tác động một cách dễ dàng. Nhưng Mệnh Hồn chính là cái cơ bản của con
người, hàng năm ẩn giấu sâu trong Thức Hải, vô cùng yếu ớt. Nếu tẩy luyện
không cẩn thận thì Kiếm Hồn sẽ tan biến, hình thần câu diệt.
Trong cảnh giới Kiếm Hồn có ba cửa ải. Thứ nhất là Kiếm Vương bước vào Kiếm
Tông phải ngộ được căn nguyên của trời đất, bước vào cảnh giới lấy thần ngự
kiếm. Cái thứ hai là trong cảnh giới Kiếm Tông. Mười Kiếm Tông thì có chín
người khi ở cảnh giới tiểu thiên vị, muốn tác động tới Mệnh Hồn nếu không chắc
chắn thì không phải là một việc dễ dàng.
Cho dù là Lục Thanh tới bước này cũng gặp phải bình cảnh. Bởi vì hắn cũng
không thể nắm chắc được điểm mấu chốt tác động tới Mệnh Hồn. Cho dù trong nửa
năm qua, hắn từng mượn sức cảm thụ của Diệp lão. Nhưng khi tự mình đột phá thì
lại không thể nào nắm được trong tay.
Nếu không phải như vậy, Lục Thanh đã phải suy nghĩ với cái Kim Thiên Bách
Chiến bảng. Nhưng bây giờ, xem ra cũng phải làm như thế. Chỉ có tiếp xúc với
đại sư Kiếm Tông ngang tài nhau, tài năng trên người của bọn họ để mà tham
khảo việc tẩy hồn, nhờ đó mà đột phá tới Trung thiên vị.
Ngoài ra, cũng cần phải đột phá tầng thứ tám của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Mục
đích lần này của hắn chỉ có một đó là tăng thêm một phần thực lực. Chỉ ba năm
rưỡi nữa hắn sẽ lại phải đối diện với ma nữ.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh mở mắt đi ra trước điện thì thấy Tổ Nguyên đang
đứng yên ở đó nhìn về phía bình nguyên rộng lớn dưới chân núi Thanh Phàm.
Những con linh thú đang chạy nơi đó trong làn sương mỏng khiến cho trong lòng
như sinh ra một thứ khí thế nuốt chửng trời đất.
- Chúng ta lên đường. - Tổ Nguyên mở miệng nói.
Lục Thanh gật đầu, nói:
- Tổ huynh dẫn đường.
Hai người sóng vai nhau ngự không bay lên, lao về phía sau núi Thanh Phàm.
- Chín tên đại sư cảnh giới Kiếm Hồn kia đều là nhân vật kiêu ngạo của các
tông môn trong giới Thanh Phàm. Ta thấy huynh đệ trẻ tuổi như vậy, tới lúc đó
chắc chắn sẽ có chuyện phân tranh. Khi đó, huynh đệ phải tự nắm lấy. Ta thân
là điện chủ của điện Thanh Phàm cũng không thể thiên vị ngươi. Nếu không sẽ
mất đi sự công bằng.
- Vâng! Đệ tự có chừng mực. - Lục Thanh nói một cách lạnh nhạt.
Sau khi đi ra sau núi một khoảng rất xa liền thấy được chín vị đại sư cảnh
giới Kiếm Hồn đang đứng yên trong không trung. Với lực lượng hồn thức có thể
so với Kiếm Tông đại thiên vị, chỉ hơi cảm ứng một chút là Lục Thanh có thể
nhận ra thực lực của họ.
Năm tên là Kiếm Vương trung thiên vị, ba tên là Kiếm vương đại thiên vị. Có
một gã là Kiếm Tông tiểu thiên vị. Có điều Lục Thanh cảm nhận được Kiếm Nguyên
của đối phương còn dao động. Sự dao động đó cũng không phải do y cố ý tạo ra
mà là gần đây mới bước vào cảnh giới đó.
Khi Tổ Nguyên và Lục Thanh đến, ánh mắt của chín tên đại sư đều tập trung về
phía Lục Thanh. Tổ Nguyên bọn họ đã gặp trước đó còn Lục Thanh thì đây là lần
đầu tiên mà họ nhìn thấy. Vốn cách đây nửa tháng, bọn họ cùng nhau tới đây
nhưng dường như phải đợi một gã mới bước vào cảnh giới Kiếm Hồn mà phải chờ
mất nửa tháng.
Đúng là một cái giá thật lớn.
Đây là ý nghĩ cùng xuất hiện trong lòng chín tên đại sư.
Không nói tới một gã mới bước vào cảnh giới Kiếm Hồn, cho dù là một Kiếm Vương
thành danh nhiều năm cũng không có được cái giá như thế. Nhưng hiện giờ thấy
Lục Thanh, mặc dù trong lòng họ kinh hãi với tuổi của hắn, nhưng đồng thời
trong lòng lại càng tức giận.
"Kiêu ngạo!"
Đây là đánh giá xuất hiện trong đầu họ khi nhìn thấy Lục Thanh.