Người đăng: Ma Kiếm
- Kim Thiên bách chiến bảng diễn ra trong Thập Lý Bách Chiến cốc. Nó thuộc
vực Sinh Tử trong giới Kim Thiên. Sáng sớm ngày mai, Tứ điện chủ và Lục đại sư
sẽ đi tới đó. Lần này đồng hành còn có chín tên đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đến
từ các tông môn. Trên đường đi, các người có thể giao lưu với nhau.
Lão già mở miệng nói. Nói xong, lão lập tức quay sang người trung niên bên tay
trái, mở miệng nói:
- Tổ điện chủ! Ngươi đưa Lục đại sư đi nghỉ ngơi.
Người trung niên đó gật đầu, đứng dậy. Ánh mắt y có chút kỳ dị nhìn về phía
Lục Thanh:
- Mời!
Sau đó cả hai người đi ra khỏi đại điện Thanh Phàm.
- Ngươi là Lục Thanh của Tử Hà tông? - Người trung niên vừa ra khỏi đại điện
được mấy trượng liền dừng lại, vẫn quay lưng về phía Lục Thanh mà nói.
Lục Thanh nhíu mày, nói:
- Đúng thế.
- Được rồi! Ta tên là Tổ Nguyên là tứ điện chủ ở đây. Ta thấy ngươi rất được.
Từ nay về sau có ai dám trêu chọc ngươi thì cứ báo tên của ta.
Lục Thanh ngẩn người rồi nét mặt trở nên cổ quái khi thấy tứ điện chủ nói
thẳng như vậy.
- Đi với ta! Ta dẫn ngươi đi lấy đan dược.
- Đan dược? - Lục Thanh sửng sốt.
- Đan dược gì?
Tổ Nguyên xoay đầu lại, nói:
- Ngươi chẳng những đại diện cho Tử Hà tông mà còn đại diện cho cả điện Thanh
Phàm chúng ta. Lần tham dự Kim Thiên bách chiến bảng này cũng dựa vào ngươi là
chính. Vì vậy mà Thanh Phàm điện chúng ta cũng không khách khí. Một ít đan
dược chỉ cần ngươi có thể dùng thì đều có thể lấy. Cho dù không dùng đến...
Khụ khụ...
Nghe tới đây, Lục Thanh thực sự dở khóc dở cười. Đây thực sự là một vị Kiếm
Hoàng hay sao? Từ trên người y, Lục Thanh thấy được bóng dáng của Đoạn Thanh
Vân.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Thanh chợt cảm thấy có chút gần gũi với tứ điện
chủ Tổ Nguyên.
Dưới sự hướng dẫn của Tổ Nguyên, Lục Thanh đi tới vị trí sâu nhất của điện
Thanh Phàm.
Trong điện Thanh Phàm, luật pháp nghiêm khắc nên trên đường đi mặc dù ít thấy
kiếm giả đi lại nhưng có thể căn cứ vào sự dao động của Kiếm Nguyên mà Lục
Thanh biết toàn bộ bọn họ đểu ở trong đại điện. Tình cảnh như thế này, lần
trước đến đây Lục Thanh cũng đã nhận ra.
Dường như cảm nhận được sự thắc mắc của Lục Thanh, Tổ Nguyên khẽ cười nói:
- Trong mỗi điện bố trí một cái kiếm trận Vạn Kiếm quy tông. Vì vậy mà những
kẻ kia chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, bất kể thời gian trôi qua.
Tuy rằng Tổ Nguyên nói một cách bâng quơ nhưng nghe xong Lục Thanh vẫn cảm
thấy chấn động. Kiếm trận Vạn Kiếm Quy Tông, tuy rằng chỉ là kiếm trận Địa cấp
nhưng bố trí cũng hết sức rườm rà. Chẳng những nó cần thần kiếm làm mắt trận
mà còn cần những thứ tài liệu quý báu khác.
Nếu như ở đây là kiếm trận Vạn Kiếm Quy tông thì ở các tông môn đó chính là
Kiếm Trì.
Kiếm Trì hội tụ nguyên khí của trời đất, nuôi dưỡng vạn kiếm. Đó có thể nói
chính là một cái kho kiếm của một tông, là gốc rễ của tông môn. Vậy mà ở điện
Thanh Phàm lại chỉ làm nơi cho mọi người tu luyện. Lục Thanh nhìn quanh có thể
thấy ít nhất cũng phải có tới một trăm ngôi điện. Nói cách khác số lượng kiếm
trận cũng phải đạt tới ít nhất là con số một trăm. Nghĩ tới đây cho dù với tâm
tình của Lục Thanh cũng phải chấn động.
Cũng bởi trên núi Thanh Phàm là một nơi có nguyên khí của trời đất rất dày.
Nếu không, cho dù là kiếm trận có bố trí cũng chẳng có tác dụng.
Trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thán. So với năm ngọn núi trên Tử Hà tông,
ngọn Thanh Phàm giống như một vị vua, còn năm ngọn núi của Tử Hà tông thì
giống như đám tông dân chỉ biết ngẩng đầu lên mà nhìn. Chẳng trách mà ở đây
lại có nhiều cao thủ kiếm đạo đến vậy. Có được hoàn cảnh tu luyện như thế, chỉ
cần không phải là người quá mức ngu dốt thì trong thời gian ngắn có thể khiến
cho tu vi tăng lên rất nhanh.
Hai người đi xuyên qua rất nhiều khu vực. Sau khoảng chừng một nửa nén nhanh
đã tới trước một cái đại điện có phong cách cổ xưa. Đây là nói duy nhất mà Lục
Thanh không thể cảm nhận được một tia khí sắc bén nào tản ra.
- Đây là điện đan dược. Đan được ôn hòa cho nên đại điện không được dung nhập
những tia khí sắc bén. - Tổ Nguyên hết sức kiên nhẫn giảng giải cho Lục Thanh.
- Tứ điện chủ. - Hai gã kiếm giả gác cửa thấy Tổ Nguyên dẫn Lục Thanh tới
liền sợ hãi, vội vàng cúi đầu, lùi sang một bên, không dám hỏi một câu.
Lục Thanh có chút ngạc nhiên. Hắn nhận ra được hai gã kiếm giả đó đều có tu vi
Kiếm Chủ đại thiên vị. Nhưng vào lúc này, từ nét mặt của họ, Lục Thanh có thể
thấy được một sự sợ hãi, bất đắc dĩ.
Nét mặt đó giống hệt như của đám đệ tử nội tông khi Minh Tuyết Nhi lúc còn nhỏ
tới núi Triêu Dương.
Minh Tuyết nhi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Lục Thanh vẫn hoàn toàn thản nhiên, không hề có chút
cảm xúc dao động.
Tổ Nguyên phất tay, bắn ra một đạo Kiếm Cương màu lục đánh vào trên cánh cửa.
- Kiếm khí hệ Mộc! Ngũ hành tương sinh.
- Kiến thức rộng rãi.
Ánh mắt của Tổ Nguyên có chút tán tưởng.
Lục Thanh đi theo Tổ Nguyên vào trong điện liền có một mùi hương vị hơi gắt
chui vào mũi.
- Trong điện Đan Dược có chứa rất nhiều các loại đạn dược. Các loại đó có
tính chất khác nhau nên ở đây bao nhiêu năm trong điện liền tràn ngập một mùi
khí độc như vậy. Có điều, khí độc đó chỉ có tác dụng với kiếm giả dưới cảnh
giới Kiếm Hồn. Sau khi Kiếm Chủng phản tiên thiên những loại khí độc đó không
còn phải lo lắng. - Tổ Nguyên lại lên tiếng giải thích.
Tổ Nguyên dừng lại một chút.
- Có phải thấy ngạc nhiên đối với việc vừa rồi không?
Lục Thanh liền gật đầu.
- Đó là ta. Trước hay sau thì cũng là ta. Chỉ cần tâm tình giữ nguyên thì cần
gì phải câu nệ chuyện để lộ tâm tình của mình? Chính mình cũng là một loại bản
tâm. - Tổ Nguyên xoay đầu, yên lặng nhìn Lục Thanh.
- Chính mình cũng là một loại bản tâm? - Lục Thanh thì thỏa một câu rồi ngay
lập tức ánh mắt như cười, nói:
- Đa tạ Tổ huynh.
- Tổ huynh? - Lần này tới lượt Tổ Nguyên ngẩn người. Nhưng ngay lập tức, y
cất tiếng cười to:
- Tổ huynh? Hay lắm. Tổ Nguyên ta coi ngươi như là một người bằng hữu.
Thấy ánh mắt trong suốt của Tổ Nguyên, Lục Thanh cảm thấy xúc động. Không ngờ
trong điện Thanh Phàm, một cái địa phương quan trọng của giới Thanh Phàm lại
có thể gặp được một vị điện chủ như vậy. Người này so với Đoạn Thanh Vân chỉ
có hơn chứ không kém.
Tổ Nguyên ngửa tay, trong tay liền xuất hiện hai bầu rượu bằng Tử Ngọc rồi ném
một bầu cho Lục Thanh.
- Đến đây nếm thử xem loại rượu do đại ca tự tay làm. Đi đại ca dẫn ngươi đi
nhận đan dược. Yên tâm! Không cần phải lo khách khí với bốn lão già kia. Muốn
lấy bao nhiêu thì lấy. Kim Thiên bách chiến bảng cũng không phải là dễ dàng
bước vào. Có nhiều đan dược hơn một chút đến lúc đó có thể có được một phần
bảo mệnh. - Tổ Nguyên nói xong liền dẫn Lục Thanh bước vào trong.
Cho tới khi bước vào điện đan dược trên núi Thanh Phàm, Lục Thanh mới biết đan
được của mình ít như thế nào. Ở trong này, đan dược hạ phẩm chồng chất như núi
chiếm tới nửa đại điện. Phải biết rằng điện đan dược cũng phải chiếm phạm vi
chừng hai mười trượng.
Trong phạm vi mười trượng của điện đan dược, đan dược hạ phẩm chất cao tới mấy
trượng. Số lượng như vậy quả thực là làm cho Luyện Tâm kiếm choáng váng. Chẳng
lẽ đan dược bây giờ không có chút giá trị hay sao?
- Đan dược ở đây... - Lục Thanh chỉ vào đống đan dược hạ phẩm đó mà nói.
- Ngươi nói loại này. Huynh đệ không biết trong bốn giới sự khác biết của
nguyên khí cần phải có kiến thức mới hiểu được. Đan dược hạ phẩm cần phải có
linh dược trăm năm mới có thể luyện chế. Mà linh dược trăm năm trở lên ở trong
giới Thanh Phàm cũng vô cùng hiếm thấy. Nhưng tới giới Kim thiên lại có thể
thấy được thường xuyên. Còn trong giới Kim Thiên, linh dược năm trăm năm trở
nên cũng vô cùng ít giống như linh dược hơn trăm năm trong giới Thanh Phàm.
Không cần phải nói tới hai giới còn lại.
Dừng lại một chút, Tổ Nguyên tiếp tục nói:
- Đây là nguyên nhân cơ bản nhất mà các tông môn Thanh Phàm khao khát để tiến
cấp nhất. Hoàn cảnh tu luyện khác nhau tuy nói rằng không nhất định có thể tạo
ra tông sư trên kiếm đạo. Tuy nhiên có được hoàn cảnh như thế sẽ dễ dàng hơn
rất nhiều. Mà trong giới Thanh Phàm rất nhiều Kiếm Chủ cảnh giới giả hồn ra
ngoài du lịch, tìm hiểu. Bọn họ đi tới giới Kim Thiên. Nguyên khí của trời đất
ở đây rất đậm vì vậy mà cũng hòa nhập với thiên đạo hơn. Du lịch ở đây đối với
sự thể ngộ của cảnh giới rất tốt. Tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng nó hoàn
toàn tồn tại.
Tổ Nguyên tiếp tục dẫn Lục Thanh đi tới trước mấy cái giá thuốc. Đám giá thuốc
được chia thành ba hàng, mỗi một cái lại có ba tầng. Trên mỗi một tầng đều có
một loại đan dược trung phẩm. Ở đây, số lượng đan dược trung phẩm ít hơn rất
nhiều. Mỗi một tầng đều có mấy chục bình.
- Huynh đệ chờ chút. - Tổ Nguyên nói một tiếng rồi bước tới ba cái kệ thuốc,
lấy ra chín bình đan dược, vất vào trong tay Lục Thanh.
- Mỗi một loại lấy một bình nếu gặp chuyện gì cũng có thể dùng được.
Bất chợt trên mi tâm của Tổ Nguyên xuất hiện một ít ánh sáng màu vàng rồi sau
đó hồn thức tản ra bao phủ cả điện đan dược vào bên trong.
- Tổ huynh... - Lục Thanh ngẩn người.
Hắn liền thấy Tổ Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Huynh đệ chờ chút. Đại ca sẽ lấy một thứ tốt cho ngươi.
Nói xong, hắn thấy trên người Tổ Nguyên chợt tản ra một sự dao động gì đó. Quy
tắc hệ Mộc xanh biếc cùng với Hỏa quy tắc chợt hóa thành hai dòng nước lũ, rồi
xông vào một khoảng không.
Lúc này, trong điện Thanh Phàm...
Bốn lão già đang ngồi trở nét mặt dở khóc dở cười.
- Đúng là ăn cây táo, rào cây sung. Mới có vậy mà đã lôi cả gốc gác của điện
Thanh Phàm ra ngoài.