Người đăng: Ma Kiếm
Trên chín tầng trời, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm rú giống như sấm
sét. Phạm vi không trung trên chín tầng trời, một nửa biến thành màu vàng tím,
một nửa khác biến thành màu xanh trắng. Hai đại Kiếm Hoàng ngay khi ra tay đã
thoát ly chiến trường mọi người, đi lên chín tầng trời, ở nơi này triển khai
phân tranh Kiếm Đạo thuộc về Kiếm Hoàng.
"Vây khốn bọn họ, tiêu diệt từng bộ phận!" Trong hư không, Tần Vô Song hét lớn
một tiếng. Dưới chân hắn như tràn ra mấy bông hoa sen màu xanh trắng, từng
bước bước ra thật có ý bộ bộ sinh liên. Mấy đóa hoa sen vừa tiêu tán, thân
hình hắn đã hiện ra trước mặt Tầm Thiên Kính, Thanh Mộc Thần Kiếm trong tay
mang theo lực trời đất cuồn cuộn liên tiếp chém ra. Kiếm Cường vừa động,
Trường Sinh khí sinh ra trong hư không như bóng theo hình. So với Tốn Phong
Kiếm Cương đơn thuần của Tầm Thiên Kính, tuy rằng khí Tốn Phong quanh thân hắn
đã dung hợp nhất thể, nhưng rốt cuộc cảnh giới vẫn kém một thiên vị. Một đạo
Kiếm Cương mà Tần Vô Song chém ra, uy thế vô cùng căn bản không phải Tầm Thiên
Kính có thể bằng được.
Tầm Thiên Kính kinh hãi vô cùng, đối phương bằng vào bộ pháp bức tới gần
người, bộ pháp của hắn căn bản không bứt ra được. Tuy rằng bộ pháp của hắn mau
lẹ, nhưng tu vi lại kém hơn đối phương một thiên vị, bị tập trung lại đúng là
bắt buộc phải đối kháng với Kiếm Cương của Tần Vô Song.
Ở bên kia, bốn gã Kiếm Vương của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông có thuộc
tính tương sinh, phía trước ra tay một kiếm nhất thời làm cho bọn họ đụng chạm
tới một chút Ngũ Hành tương sinh. Bốn đạo Kiếm Cương cùng hợp lại đúng là tuôn
ra một đạo Liệt Diễm nóng cháy, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Mộc Thổ cùng sinh,
tự có Hỏa sinh. Bất quá Mộc Thổ cùng sinh chính là bốn gã Kiếm Vương bằng vào
lực trời đất cường đại mà trấn áp lên, do đó mà mạnh mẽ sinh ra Liệt Diễm, nếu
không Mộc Thổ nhị khí là tuyệt đối không thể cùng dung.
Cứ việc như thế thì Minh Tịch Nguyệt và Huyền Minh trong thời gian ngắn cũng
không thể cản được. Từ bốn phía lực trời đất trấn áp xuống, khiến cho bọn họ
không thể kéo dài khoảng cách, đến Kiếm Nguyên bên trong Kiếm Chủng vận chuyển
cũng trở lên trúc trắc.
Hai mắt mở lớn, Minh Tịch Nguyệt giận quát một tiếng, trên người chợt bộc phát
ra một cỗ Hàn Băng Kiếm Ý lạnh thấu xương. Hàn Băng Kiếm Ý vừa xuất hiện, ngay
tại trên đỉnh đầu Minh Tịch Nguyệt hiển hóa ra hư ảnh một thanh băng kiếm dài
trăm trượng, hư không chung quanh lập tức bị đông lại rồi dập nát.
"Sư muội không thể!" Huyền Minh bị Kiếm Cương chấn động liên tục lui về phía
sau, nhìn thấy động tác của Minh Tịch Nguyệt nhất thời kinh hãi kêu lên.
"Phá cho ta!" Trên người Minh Tịch Nguyệt tản ra hàn mang ngưng đọng như thực
chất. Mắt thường có thể thấy được từng luồng Hàn Băng khí màu trắng thổi quét
qua làm chân không thoát phá, hướng về lực trời đất trấn áp xung quanh. Cùng
lúc đó, hư ảnh băng kiếm to lớn do Hàn Băng Kiếm Ý hóa thành dâng lên, theo
Minh Tịch Nguyệt dẫn động, lăng không chém xuống bốn gã Kiếm Vương trước mặt.
"Muốn chết!" Trong mắt bốn gã Kiếm Vương đồng thời lộ ra hàn quang lạnh lẽo,
ngay sau đó bốn đạo hư ảnh Kiếm Ý đồng thời bốc lên hướng tới hư ảnh Kiếm Ý
của Minh Tịch Nguyệt.
Trong mắt chợt léo tinh quang, hư ảnh Kiếm Ý của Minh Tịch Nguyệt liên tiếp
điểm ra. Trên mặt Minh Tịch Nguyệt lộ ra vẻ ửng hồng, Hàn Băng Kiếm Ý của nàng
đã cùng bốn đạo Kiếm Ý kia giao nhau, lực phản chấn to lớn xuyên thấu qua Kiếm
Ý trực tiếp truyền vào trong Kiếm Chủng, chấn động Kiếm Hồn. Cả người Minh
Tịch Nguyệt nhất thời giống như lưu tinh bắn thẳng ra ngoài.
A a.
Bốn tiếng kêu thảm thiết cơ hồ đồng thời vang lên. Sau khi dùng một cỗ lực
trời đất đỡ lại thân hình Minh Tịch Nguyệt, trên mặt Huyền Minh lộ ra cảm khái
nói: "Sư muội thật có đảm lượng!"
Nhìn lại bốn gã Kiếm Vương kia, bốn đạo Kiếm Ý mạnh mẽ cùng lúc đánh tới, lại
bị Kiếm Ý của Minh Tịch Nguyệt điểm trúng, khiến cho phán đoán thời gian sai
lệch. Nguyên bản cùng đánh tới lại thành ra đối chiến cùng nhau, Kiếm Ý của
mỗi người trong nháy mắt cùng ba đạo Kiếm Ý khác va chạm vào nhau. Chấn động
kịch liệt nhất thời truyền vào Kiếm Chủng, khiến cho Kiếm Hồn bên trong chấn
động kịch liệt, ba hồn bên trong cũng muốn tán loạn.
Kiếm Vương ngưng kết ra Kiếm Hồn, Kiếm Ý lại ngưng tụ bên trong Kiếm Hồn, có
thể nói là tồn tại như thật thể. Kiếm Ý đột nhiên bị chấn động, Kiếm Hồn cũng
sẽ bị chấn động theo.
Bốn ngụm máu phun ra, bốn gã Kiếm Vương của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông
cơ hồ đồng thời trọng thương. Phía trước chỉ chấn động một chút, nhưng Kiếm
Hồn lại là căn bản của bọn họ, nếu Kiếm Hồn mà tan thì chờ đợi bọn họ chính là
hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, không thể luân hồi. Dưới tâm thần sợ hãi,
bốn người nỗ lực khống chế Kiếm Nguyên cơ hồ gần mất kiểm soát, hóa thành bốn
đạo kiếm quang hướng tới phương hướng thú khư bắn nhanh đi.
Tại chỗ này, chỉ cần không có Kiếm Hoàng uy hiếp, bọn họ cũng không sợ ngã
xuống trên tay hai người Minh Tịch Nguyệt.
Lại nói tiếp thì đó cũng do bốn người vô ý đột nhiên kếp hợp được kiếm thức
cường đại, nhất thời làm cho bọn họ sinh ra tư tâm. Nếu có thể hoàn toàn nắm
giữ lực lượng dung hợp, như vậy về sau hai tông bọn họ liên hợp lại, cũng có
thể tự đứng vững được. Lúc này đây bốn người cũng không suy tư nhiều mà lại
dùng Kiếm Ý liên hợp đối mặt với Kiếm Ý của Minh Tịch Nguyệt.
Kiếm Ý bất đồng với Kiếm Cương, đó là do ý chí Kiếm Đạo tụ tập ý cảnh lĩnh ngộ
lực lượng thuộc tính, cùng với hồn thức mà ngưng kết thành. Bất đồng với Kiếm
Cương thu phát tự nhiên, Kiếm Ý muốn đạt tới cảnh giới như vậy thì phải đạt
tới Kiếm Tông, tiến vào cảnh giới kiếm xuất pháp tùy, lấy thần ngự kiếm mới
được. Bất quá chỉ trong khoảnh khắc Minh Tịch Nguyệt đã có thể năm chắc được
sơ hở đó, cũng khó tránh Huyền Minh lại cảm thán như vậy.
Lần này đó là một lần giải quyết bốn gã Kiếm Vương. Nếu bốn gã còn lưu lại,
bọn họ chỉ cần một người cũng có thể đem bốn người đánh bại, thậm chí là đem
giết chết.
Ở cách đó vài dặm đồng dạng là một mảnh chân không lớn nhỏ, là chiến trường
thuộc về Kiếm Chủ. Trên bầu trời Kiếm Khí tung hoành, vô số loại Kiếm Khí
thoát phá chân không. Lấy trấn Triêu Dương làm trung tâm, phạm vi gần hai mươi
dặm, toàn bộ nguyên khí trời đất đều hỗn loạn cả lên. Trên bầu trời phong vân
quay cường, chính bởi vì nguyên khí trời đất ma xát mà sinh ra uy thế bàng
bạc.
Ngắn ngủi một lát thời gian, ba mươi sáu gã Kiếm Chủ của Tử Hà tông đã có sáu
gã ngã xuống, mà bên kia đối phương mới chỉ có một gã Kiếm Chủ vẫn lạc. Sáu gã
Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, là quá mức cường đại, tương đương với việc trống
rỗng tăng thêm mười tám Kiếm Chủ đỉnh phong. Thực lực như vậy căn bản không
phải hai gã Kiếm Củ cảnh giới Giả Hồn cảu Tử Hà tông đủ sức ngăn cản.
Bất quá giờ phút này nhìn thấy bốn gã Kiếm Vương bỏ chạy, nhất thời khiến cho
liên hợp ba tông sinh ra hỗn loạn.
Có thể đạt tới Kiếm Chủ đều là hạng người tâm trí bất phàm, chỉ trong nháy mắt
đã phán đoán ra hai bên chênh lệch. Không nói hai lời, mười chín tên Kiếm Chủ
đến từ Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân tông, trong đó có hai gã đạt tới Giả Hồn,
tại trong một khắc liền thoát ly chiến trường, chạy theo bốn gã Kiếm Vương,
hướng tới thú khư bay đi.
Liên tục hơn mười đạo Kiếm Cương chém ra, Hàn Băng Kiếm Cương lạnh như băng,
Kim Dương Kiếm Cương mãnh liệt. Hơn mười đạo Kiếm Cương bắn ra, dập nát chân
không, cơ hồ trong giây lát đuổi theo năm tên Kiếm Chủ tiểu thiên vị chạy chậm
nhất. Đến tiếng hét thảm còn chưa phá ra, năm tên Kiếm Chủ đã hoàn toàn hóa
thành bụi phấn.
"Bốn tên phế vật!" Tần Vô Song tức giận mắng một tiếng. Bất quá giờ phút này,
trong lòng hắn cũng là chấn động một trận. Đối mặt ba gã Kiếm Vương trung
thiên vị, tuy rằng hắn không sợ, nhưng tuyệt đối không thể chiếm được tiên
nghi.
Trường Sinh Kiếm Cương liên miên không đoạn, trong nháy mắt đâm ra gần trăm
kiếm, thân hình Tần Vô Song lập tức thối lui. Dưới chân bộ bộ sinh liên, chẳng
qua giờ phút này tâm thần của hắn xuất hiện một ít hỗn loạn, bộ pháp sinh ra
hóa sen dưới chân cũng hiện ra một chút điêu linh.
Hừ lạnh một tiếng, không có chút do dự, Minh Tịch Nguyệt cùng Huyền Minh phân
ra hai bên, một bên Huyền Minh tương trợ Tầm Thiên Kính. Mà Minh Tịch Nguyệt
mắt lộ hàn quang, Kiếm Cương lăng không chém tới hai gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả
Hồn của Thanh Ngọc tông ở gần nhất.
"Vô liêm sỉ!" Tần Vô Song nhất thời giận dữ, Thanh Mộc Thần Kiếm ngưng tụ ra
ánh sáng màu xanh trắng chói mắt.
"Ngươi mới là vô liêm sỉ!" Trong hư không, Huyền Minh quát lạnh một tiếng, Kim
Dương Thần Kiếm trong tay lập tức vẽ lên một quỹ tích huyền ảo, vô số Kim
Dương Chân Hỏa trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Thu
Một tiếng rít giận chói tai vang lên, một con Kim Dương Thần Điểu từ trong Kim
Dương Chân Hỏa ngưng tụ ra hình dáng. Lực trời đất mênh mông ngưng tụ lại dung
nhập vào thân điểu, tụ tập ra uy trời đất cường đại. Hai cái trảo sắc bén mang
theo Kim Dương Chân Hỏa nóng cháy ngang nhiên dập nát một mảnh chân không,
hướng tới đầu Tần Vô Song chụp tới.
Thần Kiếm trong tay Tần Vô Song liên tiếp điểm ra, hơn mười đạo Trường Sinh
Kiếm Cương bắn ra liên miên, phóng thẳng vào Kim Dương Thần Điểu. Nhưng Trường
Sinh khí vừa tiến vào lập tức bị Kim Dương Chân Hỏa thiêu đốt lập tức hóa
thành sinh khí, chỉ trong giây lát trên người Kim Dương Thần Điểu chẳng những
bạo tăng gấp đôi, Kim Dương Chân Hỏa trên người càng thêm rực rỡ. Dưới không
chế của Huyền Minh, lập tức nhảy vào một mảnh chân không dập nát.
Ngoài mấy trăm trượng xa, Tầm Thiên Kính hộc ra một ngụm máu tươi. Thời điểm
Huyền Minh thi triển ra pháp tướng kiếm thức, Tầm Thiên Kính không thèm để ý
kinh mạch vỡ tan, Tốn Phong Kiếm Cương mau chóng ngưng tụ thành một đạo phong
luân hơn mười trượng, trong nháy mắt tạo thành một đạo chân không hẹp dài mấy
trăm trượng, cùng với Kim Dương Thần Điểu đồng thời lao tới trước mặt Tần Vô
Song.
Bên ngoài trấn Triêu Dương, các thế lực tập trung lại cơ hồ trợn mắt há hốc
mồm nhìn. Chiến đấu như vậy căn bản bọn họ không thể nhúng tay, đến tới gần
cũng còn khó khăn. Chân không thoát phá, đối với bọn họ phần lớn là Kiếm Khách
mà nói, đó tuyệt đối là khu vực chết chóc.
Hiện giờ bên ngoài trấn Triêu Dương, Kiếm Cương gào thét, Kiếm Khí tung hoành,
nhưng bên trong trấn lại không nghe được nửa điểm thanh âm. Bên trong sân viện
của Lục phủ, nhìn thấy căn phong Hắc Thiết đã hơn mười ngày mà không có một
chút động tĩnh, cho dù lấy tâm cảnh của Huyền Thanh cũng phải nhíu mày.