Phong Vân Sậu Khởi


Người đăng: Ma Kiếm

Cuối thú khư.

Vĩnh Sinh Kiếm hoàng sờ sờ thanh Vĩnh Sinh kiếm màu xanh trắng sau lưng, quay
đầu nhìn về phía Tần Vô Song nói: "Vô Song, đã bao lâu rồi?"

"Bẩm sư thúc, đã qua mười ba ngày!" Tần Vô Song mở miệng nói.

"Mười ba ngày, đã qua mười ba ngày!" Hai mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng chợt lóe lên
hai luồng thần quang giống như xuyên qua không gian, nhìn tới đầu bên kia thú
khư. Đồng thời ở đỉnh núi Tử Hà, Tử Dương Kiếm Hoàng giống như cảm ứng được
cái gì, ánh mắt đồng thời chuyển hướng tới thú khư. Ánh mắt hai đại Kiếm Hoàng
cứ như vậy chạm nhau trong hư không.

Hưu

Trên bầu trời thú khư, không gian nhất thời tạo lên một gợn sóng nhàn nhạt.
Không gian gợn sóng khủng bố khuếch tán trên bầu trời thú khư, đem hết thảy
sinh linh gạt bỏ sạch sẽ. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời thú khư, mưa máu
nổi lên liên miên, đồng thời cùng với vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Cuối thú khư, Vĩ Sinh Kiếm Hoang lui về sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng
trọng, trầm giọng nói: "Hay cho Tử Dương lão nhân, cư nhiên có được quyết đoán
như thế!"

"Sư thúc!" Tần Vô Song chần chờ một chút rồi nói.

"Tử Dương lão nhân, đem thọ nguyên của chính minh cùng với đại thế của Tử Hà
tông hắn dung hợp với nhau." Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng tựa hồ muốn một lần nhận
thức lại đối thủ của mình, ánh mắt yên lặng nhìn về không trung phương xa,
thật lâu sau mới tiếp tục nói: "Người vong tông vong, tông vong người vong.
Tuy rằng hai cách nói giống nhau nhưng lại khác biệt như trời và đất. Tử Dương
lão nhân, nếu có thể giết ngươi, ta sẽ cho ngươi lưu lại toàn bộ thi thể."

Còn có hai ngày nữa!

Không biết vì sao, trong lòng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lại sinh ra một tia bất an
mơ hồ, cảm giác này nhất thời khiến hắn cảnh giác lên. Đạt tới Kiếm Hoàng,
tiếp xúc với pháp tắc, kiếm giả đối với Thiên Đạo cảm ứng càng thêm rõ ràng,
đồng thời đối với họa phúc tự thân cảm ứng càng thêm chuẩn xác.

Bất quá loại cảm ứng này đôi khi chỉ đại biểu là có nguy hiểm mà thôi, lúc này
đây tuy rằng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng cảnh giác lên, nhưng quyết định trong lòng
không hề bị dao động.

Trấn Triêu Dương, Lục phủ.

Vẻ mặt Nhan Như Ngọc đầy khẩn trương cùng trầm trọng. Cho dù hiện giờ nàng đã
đạt tới Kiếm Sư, nhưng vẫn không thể cầm trụ được tâm cảnh của chính mình. Bởi
vì bên trong căn phòng Hắc Thiết kia, là đứa con duy nhất của nàng bế quan
trong đó, cảnh giới Kiếm Hồn đủ để Lục gia được lưu danh trong tông môn muôn
đời. Nhưng vào lúc này đó lại trở thành tảng đá đè nặng trong lòng nàng.

Cho tới bây giờ Nhan Như Ngọc làm sao còn không cảm thụ đến đại thế của tông
môn bắt đầu quấy động. Đại thế của Lục gia nàng, dĩ nhiên thừa theo thế Lục
Thanh tiến giai mà dung nhập vào trong đại thế của tông môn. Nhan Như Ngọc ẩn
ẩn cảm thấy, theo thời gian từ từ trôi qua, đại thế của Tử Hà tông bắt đầu cấp
tốc quấy động lên, hơn nữa bên ngoài trấn, lực lượng của các thế lực bắt đầu
tập trung lại, khiến Nhan Như Ngọc nhịn không được hướng tới hai người Đoạn
Thanh Vân mở miệng hỏi.

Thật lâu sau.

Theo Dư Cập Hóa bất đắc dĩ tự thuật lại, sắc mặt Nhan Như Ngọc dần dần âm
trầm.

"Thanh Ngọc tông, bọn họ thật to gan!" Nhan Như Ngọc gần như là nghiến răng
nghiến lợi nói. Giờ phút này nàng dĩ nhiên không còn nửa điểm tư thái của một
thái phu nhân, mà lúc này nàng chỉ như một người mẫu thân có hài tử bị người
ta bắt nạt, khí huyết cả người đều sôi trào.

"Bá mẫu, người bình tĩnh một chút!" Dư Cập Hóa mở miệng nói: "Chúng ta tập
trung nhiều lực lượng như vậy, không ai có thể ngăn cản được đại thế Lục Thanh
ngưng kết Kiếm Hồn cả."

Miễn cưỡng đem tâm tình bình tĩnh lại, trong mắt Nhan Như Ngọc lộ ra hàn
quang, mở miệng nói: "Không ai có thể ngăn cản được, Lục gia ta nhất định
không chết không ngừng!"

"Dịch lão!"

"Thái phu nhân "

"Thông tri xuống, toàn bộ kiếm giả ở tất cả các cửa hàng cùng các lò rèn trở
về, điều tất cả mọi người dân trong trấn tạm lạnh đến ngoài mười dặm, trong
vòng một ngày phải hoàn thành." Nhan Như Ngọc vừa trấn định lại, liền ra quyết
định.

"Vâng! Thái phu nhân, ta sẽ đi an bài ngay!" Ánh mắt Dịch lão đồng dạng cũng
lộ ra vẻ kiên định.

Một lát sau.

Dư Cập Hóa cười khổ nói: "Vốn nghĩ có thể giấu được đi, không nghĩ đến vẫn bị
bá mẫu phát giác ra."

Lúc này đây, hiếm có khi Đoạn Thanh Vân trịnh trọng nói: "Là do chúng ta còn
không lo lắng chu toàn, đến lúc đại chiến tất nhiên sẽ là cá trong chậu, người
dân trấn Triêu Dương có thể chết oan uổng."

Gật gật đầu, Dư Cập Hóa trầm giọng nói: "Thiếu chút nữa chúng ta đã trở thành
tội nhân."

……

Bên trong căn phòng Hắc Thiết.

Trong tầng sáng xanh ngọc mông lung, khí thế trên người Lục Thanh chậm rãi thu
liễm trở về. Vòng tròn không gian sóng gợn trong phạm vi mười trượng căn phòng
cũng trầm tĩnh lại, chân không dập nát cũng chậm rãi khôi phục bình lặng.

"Làm sao vậy, lo lặng chuyện ở bên ngoài sao?" Diệp lão mở miệng nói.

Gật gật đầu, Lục Thanh nói: "Ta cảm thấy đại thế của tông môn đã bắt đầu quấy
động, sợ là sắp có người đến quấy rối."

"Không sai, là khí thế của Kiếm Hoàng, bên kia thú khư."

"Thú khư!" Ánh mắt của Lục Thanh giống như xuyên qua không gian, nhìn thẳng về
cuối thú khư.

...

Cuối thú khư.

"Ai! Đi ra!" Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng chợt hét lớn một tiếng, khí thế cường đại
trong nháy mắt bạo phát ra. Uy thế vô cùng đem chân không chung quanh trong
nháy mắt dập nát. Một cỗ dao động kỳ dị từ trong hư không hiển hóa ra. Theo ý
niệm của Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng mà đụng vào một chỗ hư không trước mặt.



Trấn Triêu Dương, bên trong căn phòng Hắc Thiết.

Lục Thanh chấn động cả người, lát sau nhắm hai mắt lại rồi lập tức lại mở ra.

"Đây là pháp tắc Kiếm Hoàng có được sao?" Lục Thanh lẩm bẩm nói: "Uy lực thật
mạnh mẽ, pháp tắc này là?"

"Một chi nhánh của Mộc pháp tắc, Vĩnh Sinh pháp tắc!" Diệp lão mở miệng nói:
"Đây là một loại pháp tắc khá lợi hại, có được nó liền giống như có được vô
tận sinh cơ. Tuy rằng chỉ là tạm thời, lại không có nhiều năng lực công kích,
nhưng trong chiến đấu lại có thể kéo dài cùng tiết kiệm tiêu hao."

Lục Thanh gật gật đầu, pháp tắc đối với hắn mà nói vẫn là thứ không biết, hắn
không thể lĩnh ngộ được. Cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào Diệp lão miêu tả
để biết trước một số thứ để về sau đặt ra trụ cột pháp tắc.

Nhưng mà ở cuối thú khư, ánh mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng đã trở lên vô cùng ngưng
trọng.

"Sư thúc, vừa mới rồi là?"

"Thần thông Kiếm Đạo, thần thông Kiếm Nhãn, lấy vô tận tia khí xuyên qua không
gian, cực tốc hành. Rốt cuộc là ai, cư nhiên có được thần thông Kiếm Đạo?"
Trong mặt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lộ ra đầy nghi hoặc.

Thần thông Kiếm Đạo!

Cả tám người Tần Vô Song đồng thời cả kinh.

"Sư thúc, chẳng lẽ ở Tử Hà tông còn có một Kiếm Hoàng nữa sao? Hay là Tử Dương
lão quỷ kia?" Tần Vô Song vội vàng nói, ánh mắt hắn vừa liếc nhìn liền thấy, ở
bên cạnh bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân
tông dĩ nhiên đã bắt đầu dao động.

Lắc lắc đầu, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nói: "Tuy rằng nói đạt tới Kiếm Hoàng, sau
khi thành tựu Kiếm Cốt mới có thể có được thần thông Kiếm Đạo, nhưng trước
cảnh giới Kiếm Hoàng, một ít kiếm giả bởi vì có thể chất đặc thù cũng có thể
có được. Thậm chí còn có bí thuật chuyên môn tu luyện."

"Vậy kia là?"

"Không phải Kiếm Hoàng, nếu là Kiếm Hoàng thì cũng không làm như thế. Hơn nữa
đạo thần thông Kiếm Nhãn này bị Vĩnh Sinh pháp tắc của ta đụng vào liền lập
tức tán loạn, có thể thấy tu vi của người này cũng không cao. Về phần là tu vi
gì, thần thông của đối phương thu liễm lại quá nhanh, ta không thể cảm ứng
được rõ ràng, nhưng ta đoán không sai biệt lắm, hẳn là không vượt quá Kiếm
Vương."

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng cũng sinh
ra cảnh giác. Thần thông Kiếm Đạo, có lẽ đại thế của Tử Hà tông này quá nặng
đi. Nhìn về thú khư trước mặt, trong mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng lại một lần nữa
tràn ngập hàn quang.

Nghe được như thế, bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Hoàng Thổ môn cùng
Thanh Vân tông nhìn nhau. Bọn họ không phải ngốc tử, tu luyện được tới cảnh
giới Kiếm Hồn, trừ bỏ một số ít do kỳ ngộ mà thành, còn mặt khác có ai không
phải đã trải qua tất cả các loại thể nghiệm. Du lịch nghìn sơn vạn thủy, lúc
sau mới bước ra từng bước, duyên hoa tẩy tẩy, hiểu ra căn nguyên.

Lúc này đây, đối với lời nói của Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng, bọn họ chỉ tin sáu
phần, còn bốn phần còn lại còn phải để bọn họ tiến hành xem xét.

Thời gian hai ngày lại trôi qua.

Cả bầu trời Tử Hà tông đã bị bao phủ bởi một tầng u ám, Khói mù thật sâu ở
chân trời tích tụ. Ngay đêm khuya thứ hai, rạng sáng ngày thứ ba, cuối thú
khư, một tiếng thét dài văng vẳng liên miên không dứt, chậm rãi lan tràn cả Tử
Hà tông.

Đồng thời từ phương hướng núi Tử Hà, một tiếng thét dài vang lên thẳng như mặt
trời chói chang, tràn ngập uy nghiêm hướng về phương hướng thú khư nghênh đón.

…..

Trước đại điện Tử Hà.

Nghe tiếng thét dài trên đỉnh núi vang lên, ánh mắt Lạc Thiên Phong ngưng lại,
quét nhìn hai mươi kiếm giả phía bên dưới. Mỗi một người đều lộ ra ánh mắt
nóng cháy, sâu trong ánh mắt là hàn quang lạnh lẽo.

"Án theo kế hoạch hành sự!"

"Tuân lệnh!"

Tiếp theo, mười sáu đạo kiếm quang phóng thẳng lên cao, hướng tới Linh Thú Sơn
Mạch mà đi.



Ngoài trấn Triêu Dương.

Lấy năm đại gia tộc cầm đầu các thế lực, thanh kiếm sau lưng tất cả đều đã ra
khỏi vỏ, khí thế bốc lên thẳng hướng tận trời, xa xa chỉ về phương hướng cuối
thú khư. Khí thế của hơn hai trăm người hỗn hợp làm một, thế nhưng ngưng lại
thành một đạo tia khí kinh người. Tia khí này đến cả Huyền Thanh đang ở bên
trong trấn Triêu Dương cũng cảm thấy chấn động, đồng thời trên mặt lộ ra nụ
cười vui mừng.



Bên trong căn phòng Hắc Thiết.

Trước mặt Lục Thanh là một viên Thú Đan màu lam trôi nổi lơ lửng. Nguyên khí
cùng linh khí từ trong khối Thú Đan tản ra mênh mông cuồn cuộn như nước chảy,
theo lỗ chân long toàn thân Lục Thanh mà tiến vào. Cơn thống khổ bắt đầu tràn
ngập toàn thân Lục Thanh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #446