Thế Giới Kiếm Chủng, Không Gian Pháp Tắc!


Người đăng: Ma Kiếm

Đại Diễn Tam Thập Lục chùy là bí kĩ truyền thừa của Lục gia, chỉ truyền cho
gia chủ các đời, đối với rèn kiếm là một chùy pháp vô cùng tinh thâm, vô luận
là tinh luyện kiếm phôi, tọa hình hay là cố luyện đều không gì sánh kịp. Đối
với Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, lĩnh ngộ càng sâu, hiệu quả chú tạo càng thêm
xuất chúng.

Đại Diễn Tam Thập Lục chùy được Tử Hà tông công nhận là chùy pháp đúc kiếm đệ
nhất, thậm chí cả các tông môn xung quanh cũng là như vậy.

Hiện giờ cùng với lúc trước bất đồng, lúc này Lục Thanh dĩ nhiên đã lĩnh ngộ
chùy pháp tới chùy thứ mười tám, hơn nửa cảnh giới Kiếm Đạo cũng đạt tới Kiếm
Tông tiểu thiên vị, đạt tới trình độ ngưng tụ Thiên Đạo uy. Giờ phút này thi
triển ra Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, đặc biệt là tại bên trong đan điền, làm
Lục Thanh nhất thời sinh ra một cảm giác khó hiểu.

Vừa có cảm giác này, ở bên trong tiềm thức như có một đạo ý thức nói với hắn
hẳn là phải làm như vậy. Ở dưới hồn thức của Lục Thanh huy động, quỹ tích của
Hỏa Ngọc chùy bỗng trở lên mơ hồ.

"Di!" Ở bên trong căn phòng Hắc Thiết, Thanh Ngọc tiểu kiếm lơ lửng trong hư
không bỗng truyền ra thanh âm kinh nghi bất định của Diệp lão: "Sao lại như
thế này? Chẳng lẽ chính là Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, như thế nào có thể, ta
cư nhiên là nhìn không ra!"

Nhìn không ra! Như thế nào có thể?

Thanh Ngọc tiểu kiếm hơi phát ra tiếng ngâm nhỏ, một ánh sáng màu xanh ngọc
mông lung bắn ra, đem thân hình Lục Thanh bao phủ lại.

Thật lâu sau.

Một tiếng thờ dài vang lên.

"Không nghĩ tới, trên thế giới này còn có thứ ta nhìn không ra. Thực là quái,
chùy pháp này rốt cuộc ẩn chứa cái gì, vì cái gì ta lại cảm thấy tim đập nhanh
hơn, điều này sao có thể. Có thể khiến cho ta như vậy, điều này đã nói lên
chùy pháp này có khả năng uy hiếp tới căn nguyên của ta, thực là việc lạ. Xem
ra tiểu gia hỏa này như trước vẫn là chiếm được thứ tốt a!"

Nhưng mà những thanh âm này, hết thảy Lục Thanh đều không thể nghe được.

Lúc này, Lục Thanh từ quỹ tích của chùy pháp, một chùy rồi lại một chùy đánh
ra. Mỗi một chùy đánh xuống, Lục Thanh luôn dựa theo chùy pháp chỉ dẫn, đem
mặt chùy dừng ở trên Kiếm Chủng. Không sai đúng là chùy pháp chỉ dẫn, trong
mông lung, Lục Thanh cảm thấy giống như có một cỗ lực lượng không hiểu dẫn
đường cho Hỏa Ngọc chùy do hồn thức hóa thành, dọc theo từng đường quỹ tích mà
Lục Thanh không thể tưởng, ở trong đan điền vung lên.

Không gian trong đan điền, từng tiếng rít gió vi vút vang lên, bất tri bất
giác, tâm trí Lục Thanh đã hoàn toàn dung nhập vào trong Đại Diễn Tam Thập Lục
chùy. Cũng chỉ có trong hư không đan điền, hắn mới có thể đem Đại Diễn Tam
Thập Lục chùy ra thi triển đầy đủ mà không có chút trở ngại.

Giờ phút này, ở trên Kiếm Chủng, giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy Hỏa
Ngọc chùy do hồn thức ngưng tụ thành, đang không ngừng hướng tới Phong Lôi
Kiếm Chủng hạ xuống. Mặt chùy nhấp nhô không có một chút khí tức khói lửa,
tiếng chùy nện vào khi thì như tiếng sấm rền, lúc lại hóa thành tiếng sóng
biển gầm rú, liên miên không dứt, khi lại hóa thành tiếng suối chảy róc rách,
mọi thứ hết thảy đều bắt đầu theo ý niệm biến hóa, vô số thanh âm bất đồng
vang lên trong đầu Lục Thanh.

Tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang, tiếng sóng biển kinh đào, dòng suối khe
núi, mưa phùn kéo dài, cho đến cuối cùng hải lãng tích thiên, gió rít, sấm
rền, còn kéo theo vô số loại tiếng vang, không thể phân rõ, giống như toàn bộ
thanh âm trên thế giới, tại đây trong một khắc đều vang lên.

Giống như cảm nhận được biến hóa của Lục Thanh, ngay sau đó, từ bên trong
Không Giới, thế nhưng năm khối đá Ngũ Hành tự động nhảy ra. Kim, Mộc, Thủy,
Hỏa, Thổ, Nhũ Hành tề tụ, theo một cỗ dao động quỷ dị từ trên cơ thể Lục Thanh
truyền ra, năm khối đá Ngũ Hành này thế nhưng chậm rãi mềm ra, hóa thành năm
đoàn chất lỏng. Năm đoàn chất lỏng này giống như xuyên phá không gian, trong
nháy mắt lại xuất hiện ở bên trên Kiếm Chủng của Lục Thanh.

Hỏa Ngọc chùy lăng không nện xuống, đoàn chất lòng màu vàng kim lập tức rơi
vào giữa Kiếm Chủng, lát sau đoàn chất lỏng do đá hệ Thủy biến thành cũng bị
Hỏa Ngọc chùy đẩy vào trong Kiếm Chủng.

Biến hóa xảy ra thình lình khiến Lục Thanh cũng trở tay không kịp. Giờ phút
này hắn phát hiện, Hỏa Ngọc chùy đã thoát ly khỏi khống chế của hắn, giống như
có một cỗ lực lượng thay thế hắn thi triển Đại Diễn Tam Thập Lục chùy, tiến
hành chú luyện Phong Lôi Kiếm Chủng. Mà đá Ngũ Hành lại làm tài liệu phụ trợ
cho chú luyện.

Bây giờ Lục Thanh lại thảnh thơi tĩnh khí, tâm thần càng thêm bình ổn. Hắn lập
tức đem tâm thần hoàn toàn tập trung tới quỹ tích của Hỏa Ngọc chùy, hy vọng
từ trong đó phát hiện ra cái gì, do đó một lần nữa đoạt lại không chế Hỏa Ngọc
chùy.

Nhưng mà một lúc lâu sau, Lục Thanh lại bất đắc dĩ phát hiện, hắn nhưng mà
không thể nắm được quỹ tích của chùy pháp, mặc kệ hắn nhìn như thế nào, biến
hóa của đường chùy thật sự quá nhanh, nhanh đến mức hồn thức của hắn cũng
không theo kịp, càng đừng nói lĩnh ngộ ra quỹ tích, một lần nữa khống chế Hỏa
Ngọc chùy.

Lúc này, ở trên thân thể của Lục Thanh chậm rãi hiện ra một tầng quang mang
màu vàng tím. Quang mang này gần như yêu dị, đồng thời còn bao trùm một cỗ khí
tức sắc bén vô cùng bá đạo, nhưng không hề khuếch tán ra ngoài. Mà mặt đất
xung quanh chỗ Lục Thanh bắt đầu nhấc lên từng cơn địa lãng.

Không sai, chính là địa lãng, mặt đất lúc này giống như nhấc lên từng cuộn
sóng, địa lãng nổi lên giống như có quy luật, từng tiếng động theo một tiết
tấu kỳ dị vang lên.

Không biết qua bao lâu, từ trong miệng Lục Thanh bỗng vang lên một tiếng kiếm
ngâm réo rắt. Tiếng kiếm ngân ban đầu chỉ nhè nhẹ từng đợt, giống như mưa phùn
đầu xuân, rồi chậm rãi hóa thành một cơn mưa to, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm rền
ầm ầm cùng với tiếng cuồng phong bạo ngược. Mặt đất chấn động càng thêm kịch
liệt, bất quá cũng may Diệp lão đã bố phòng ở chung quanh một tầng sáng chắc
chắn. Vô luận là địa lãng mãnh liệt như thế nào, cũng không thể đột phá được
tầng sáng màu xanh ngọc bao phủ xung quanh.

Đến cuối cùng tiếng kiếm ngâm giống như hóa thành tiếng sóng biển ba đào mãnh
liệt, kéo dài không dứt, rồi lại hóa thành tiếng gầm vô hình, thẳng tắp đâm
vào tầng sáng màu xanh ngọc.

"Cổ quái, thật sự là quá cổ quái! Kiếm Chủng này ban đầu ta thấy như thế nào
lại cổ quái như vậy, mặt trên hoa văn lại rõ ràng như vậy, thậm chí có chùy
văn, nguyên lại là do Đại Diễn Tam Thập Lục chùy. Xem ra lúc trước tiểu tử này
ngưng kết Kiếm Chủng cũng là làm như thế này."

Diệp lão cũng không tiện đi quấy rầy Lục Thanh, nhưng mà lúc này Lục Thanh
cũng hoàn toàn lâm vào tình trạng bất đắc dĩ. Đối mặt với Hỏa Ngọc chùy do hồn
thức hóa thành, hắn thật sự không thể khống chế được, mà hồn thức ngưng kết
lại cũng vô pháp thu hồi lại, chỉ có thể nhìn nó không ngừng rèn luyện cùng áp
súc Phong Lôi Kiếm Chủng.

Thẳng đến hai canh giờ sau, Phong Lôi Kiếm Chủng dĩ nhiên đã bị rèn luyện tới
chỉ còn dài ba tấc. Lục Thanh có cảm giác, Kiếm Hồn của hắn theo Đại Diễn Tam
Thập Lục chùy rèn luyện đã trở lên cô cùng cô đọng. Hiểu quả cô đọng này còn
chưa nhìn ra, nhưng một khi cùng người chiến đấu có thể đủ thể hiện ra. Kiếm
Hồn càng ngưng luyện, càng khó bị trấn áp, ý chí dung hợp trong Kiếm Hồn,
thường thường có thể ngăn cản nhiều uy nghiêm áp bách mà không sợ tán loạn.

Ngay lúc Lục Thanh đang suy nghĩ, động tác của Hỏa Ngọc chùy đã đình trệ lại.
Trong nháy mắt đó, một cỗ dao động kỳ dị bỗng từ trời giáng xuống, từ huyệt
Bách Hội của Lục Thanh tiến vào, nhanh chóng chui vào trong Kiếm Chủng.

"Đây là, vô tận pháp tắc!" Cảm thụ được dao động trên đỉnh đầu Lục Thanh, Diệp
lão hô nhỏ một tiếng: "Đây là chùy pháp gì, cư nhiên có được uy năng như thế
dẫn động vô tận pháp tắc, chẳng lẽ..."

Thanh âm từ bên trong Thanh Ngọc tiểu kiếm tắc nghẽn lại, bất quá luồng sáng
màu xanh ngọc bao phủ Lục Thanh càng thêm sáng ngời.

Giờ khắc này, Lục Thanh cũng lâm vào khiếp sợ. Dao động kỳ dị kia, hắn đương
nhiên đã cảm thụ qua, pháp tắc, đó là vô tận pháp tắc lực. Cho dù là lấy tâm
cảnh của Lục Thanh, cũng bắt đầu không thể kiềm chế được chính mình. Hắn không
biết, vô tận pháp tắc dung nhập mà trong Kiếm Chủng của mình, đến tột cùng là
phúc hay họa. Lực lượng khó có thể khống chế như vậy, chợt tiến vào nơi trọng
yếu nhất trong cơ thể mình, đổi lại là bất cứ ai cũng đều không thể bình tĩnh
được.

Trong nháy mắt khi vô tận pháp tắc tiến vào, Kiếm Chủng màu tím trắng chợt tản
mát ra vô số hào mang, rất nhiều loại hào mang hiện ra, mỗi một loại hào mang
đều có màu sắc không giống nhau. Bất quá kế tiếp, cũng là một sự kiện còn
khiến Lục Thanh chấn động hơn, đó chính là. Nguyên bản tiên thiên Phong Lôi
chây vẫn lơ lửng bên trên, cư nhiên hưu một tiếng, đã chui vào bên trong Kiếm
Chủng.

Biến hóa như vậy quả thực khiến tâm thần Lục Thanh run rẩy. Lúc trước chính
mắt hắn đã thấy nó cắn nuốt rất nhiều kiếp Lôi màu tím đen, hắn thật sự không
dám tưởng tượng, giờ phút này nó cư nhiên lại tiến nhập vào trong Kiếm Chủng
của chính mình, nơi đó nhưng mà có Kiếm Hồn của hắn tồn tại.

Ban đầu còn không có cái gì, bất quá ngay sau đó, đó là một đạo kiếp Lôi màu
tím đen lóe ra, bắt đầu quay chung quanh Phong Lôi Kiếm Chủng ba tấc. Một cơn
đau đớn giống như xâm nhập vào linh hồn chợt truyền khắp toàn thân Lục Thanh.

Trên mặt Lục Thanh không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu. Từng
giọt mồ hôi giống như giọt sương sớm cuồn cuộn chảy. Nếu không phải đã từng
trải qua việc thành tựu Bán Long Thân cùng với ngưng luyện Kiếm Thể cấp Thanh
Phàm, thống khổ như vậy Lục Thanh cũng khó mà thừa nhận. Thống khổ này đến từ
Kiếm Hồn mới sinh ra, xâm nhập tới tận cốt tủy.

Bất quá cũng may, Lục Thanh thông qua Kiếm Hồn cảm ứng thì phát hiện, đồng
thời với đau đớn, Kiếm Hồn cũng đang lấy một tốc độ kinh người cô đọng cùng
củng cố lại. Chỉ là trong giây lát, Kiếm Hồn đã củng có xong giai đoạn Kiếm
Vương tiểu thiên vị.

Kiếp Lôi màu tím đen lại một lần nữa chui vào trong Kiếm Chủng. Tuy chỉ một
lát ngắn ngủi, nhưng toàn thân của Lục Thanh đã thấm đầy mồ hôi. Có thể thấy
được mạnh mẽ rèn luyện Kiếm Hồn là thống khổ như thế nào.

Hỏa Ngọc chùy phía trước dĩ nhiên đã hóa thành hồn thức, không cần nghĩ ngợi,
Lục Thanh lại ngưng tụ hồn thức lại, chìm vào trong Kiếm Chủng.

Lục Thanh có chút không thể tin được vào hai mắt của chính mình. Nguyên bản
Kiếm Chủng chỉ dài ba tấc, vậy mà không gian bên trong cư nhiên giống như trời
sao, diện tích vô ngần, vô cùng vô tận. Bất quá để cho Lục Thanh khiếp sợ
chính là, khí tức phiêu tán ở mặt trên, đó là khí tức của pháp tắc.

Tại sao có thể như vậy?

Lục Thanh có chút không biết làm sao, biến hóa đột nhiên như vậy, khiến cho
Lục Thanh có cảm giác giống như chính mình về tới Thanh Phàm sơn, ở giữa Lôi
Trì, lấy ý niệm trong đầu tiến vào không gian pháp tắc.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #443