Người đăng: Ma Kiếm
Lục Thanh cúi đầu nhìn Phong Lôi đáng quấn trên cánh tay. Con vật nhỏ giờ phút
này đang cúi đầu, đôi mắt linh động ẩn ẩn có chút lệ quang.
Ô ô.
Con vật nhỏ dụi đầu vào trong lồng ngực Lục Thanh mà kêu. Ở trong trí nhớ của
nó, từ lúc mở hai mắt ra nó đã cùng ở với Lục Thanh. Trong lòng của nó, Lục
Thanh chính là cha của nó, loại quan hệ này, khi Lục Thanh thành tựu Bán Long
Thân, hai bên có được huyết mạch đồng dạng càng trở nên mật thiết.
Trong mắt lộ vẻ nhu hòa, Lục Thanh đưa tay xoa xoa đầu con vật nhỏ, mở miệng
nói: "Sau mười năm, ta sẽ đi đón ngươi, tập trung tu luyện, thời gian sẽ nhanh
chóng trôi qua."
Trong mắt con vật nhỏ vẫn như trước lộ ra lệ quang nồng đậm, mặc kệ như thế
nào, từ khi sinh ra đến bây giờ Phong Lôi còn chưa đủ ba tuổi. Lại nói tiếp,
tuy rằng linh trí của nó phi phàm, nhưng tâm trí vẫn là ở bộ dáng ba tuổi,
trong nhân tộc đó vẫn là tuổi tệp tễnh học đi.
Bất quá, đối với Lục Thanh mà nói, đem con vật nhỏ buộc vào bên người không
phải việc tốt đẹp gì, đối với việc bốn năm sau, đến tột cùng sẽ có kết quả như
thế nào hắn căn bản một điểm cũng không nắm chắc. Tuy rằng luyến tiếc nhưng
giờ phút này hắn vẫn quyết định như trước. Nếu không, đến lúc đó hắn cũng sẽ
an bài con vật nhỏ này đến một địa phương khác, hiện giờ có Tử Thanh song
kiếm, cơ hội như vậy Lục Thanh nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua.
Chộp con vật nhỏ trao vào trong tay người đeo thanh kiếm màu xanh, Lục Thanh
lại khom người thi lễ nói: "Hy vọng hai vị có thể chiếu cố tốt cho nó!"
Gật gật đầu, người đeo thanh kiếm màu xanh nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, mở
miệng nói: "Hy vọng mười năm sau chúng ta còn có thể gặp lại."
"Tốt lắm, sự tình nơi này đã xong, chúng ta nên trở về đi." Hai người Tử Thanh
song kiếm nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Trong lòng vừa động, Lục Thanh mở miệng nói: "Hai vị hộ pháp, chẳng lẽ có sự
tình gì chưa hoàn thành?"
Lắc lắc đầu, trong mắt người đeo thanh kiếm màu xanh hiện lên một đạo hàn
mang, mở miệng nói: "Không có gì, chúng ta bị người ta lừa."
Trong lòng ngẩn ra, sau người Lục Thanh, kể cả năm người Lạc Thiên Phong đều
kinh ngạc. Người nào lại dám lừa bịp hai gã hộ pháp của Lăng Tiêu tông? Bất
quá trong lòng bọn họ lập tức lắc đầu, vô luận là việc tư của hai người, hay
là việc của Lăng Tiêu tông, cũng không phải bọn họ có thể nhúng tay vào.
Trách không được thời gian còn chưa tới mà hai người đã đên đây rồi, nguyên
lai công việc không hoàn thành, nếu không y theo lời của hai người thì phải
nửa năm sau hai người mới tới.
"Tốt lắm, núi cao sông dài, các vị, sau này còn gặp lại!" Thở dài một hơi, hai
người liền hướng tới năm người Lạc Thiên Phong ôm quyền, sau đó liền hóa thành
hai luồng kiếm quang màu xanh cùng màu tím hướng tới Linh Thú Sơn Mạch bắn
nhanh đi, trong giây lát liền biến mất ở cuối chân trời.
Rất xa vẫn như nghe được tiếng nức nở non nớt của Phong Lôi. Lúc này, tâm thần
Lục Thanh nhịn không được run rẩy vài cái.
Bốn năm sau, Bạch Phát ma nữ! Ẩn ẩn từ bên trong ánh mắt Lục Thanh lóe lên một
đạo hàn mang lạnh lẽo rồi biến mất.
Năm người Lạc Thiên Phong ở ngay trước mặt tự nhiên là chú ý tới điểm này. Bất
quá không biết vì sao, bọn họ cư nhiên đồng thời cảm thấy Kiếm Hồn của chính
mình run rẩy một chút, Lạc Thiên Phong thì hoàn hảo, về phần bốn người Huyền
Thanh lại đều cảm thấy một cỗ nguy cơ dày đặc.
Sao lại thế này? Kể cả là Lạc Thiên Phong, ánh mắt năm người nhìn về phía Lục
Thanh đều trở lên ngưng trọng.
Bọn họ thấy, Kiếm Nguyên dao động trên người Lục Thanh vẫn như trước là cảnh
giới Giả Hồn, hơn nữa bọn họ cũng không cảm nhận được khí tức Kiếm Hồn, nói
cách khác Lục Thanh hiện giờ còn không có đột phá. Nhưng mà vì cái gì bọn họ
đều có cảm giác tim mình đập nhanh hơn, từ trên người Lục Thanh tựa hồ còn có
một cỗ sát khí mơ hồ còn không có hoàn toàn tiêu tán.
Từ bên trong sát khí này bọn họ cảm nhận được khí tức cùng giai. Chẳng lẽ…?
Trong lòng năm người đồng thời sinh ra ý tưởng khó thể tin. Tuy rằng lý trí
nói cho bọn họ biết rằng không có khả năng, nhưng là nếu phát sinh trên người
Lục Thanh, đối với thiên tài gần mười chín tuổi mà xem, trong lòng bọn họ mơ
hồ có cảm giác, có lẽ đây là thật!
Sát khí kia căn bản chính là khi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn vẫn lạc mới lưu lại
một tia chấp niệm cuối cùng.
Nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, Lạc Thiên Phong mở miệng nói: "Tất cả theo ta
nhập điện!"
Điện Tử Hà.
Sau khi mọi người ngồi xuống, liền do Dịch Nhược Vũ mở miệng, bắt đầu đem
những chuyện phát sinh dọc đường đi kể lại từ đầu chí cuối.
Khi nói đến đoạn ở cuối Linh Thú Sơn Mạch, đỉnh Tuyết Sơn, Ly Tử Tấn kia đối
với sáu người khởi lên ý niệm tham lam, sáu người Lạc Thiên Phong đồng thời
nhíu mày. Bất quá khi nghe nói đến Lục Thanh thi triển thức thứ mười chín của
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm cùng hắn lưỡng bại câu thương, ánh mắt năm người Lạc
Thiên Phong nhìn về phía Lục Thanh đã nổi lên biến hóa. Còn chưa ngưng kết
Kiếm Hồn, cư nhiên có thể đánh với Kiếm Vương tiểu thiên vị, tuy Ly Tử Tấn vừa
mới tiến giai nhưng lại cùng với Lục Thanh lưỡng bại câu thương. Mà Lục Thanh
có thân thể cường hãn, nếu là quyết đấu công bình, thắng lợi cuối cùng nhất
định là Lục Thanh.
Lúc sau lại nói đến ba gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Vong Tình tông liên
thủ đuổi giết, Lục Thanh lại bày ra Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận tránh né
qua, năm người Lạc Thiên Phong rốt cuộc động dung.
"Ngũ Hành sinh diệt chi đạo, ngươi cư nhiên lĩnh ngộ?" Huyền Thanh có chút
giật mình nói.
Đối với Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận, Huyền Thanh cũng có lật xem, bất quá
Ngũ Hành sinh diệt chi đạo bác đại tinh thâm, tông môn cấp Thanh Phàm bọn họ
không thể chạm đến, nên cũng không thu hoạch được gì. Nhưng không nghĩ tới,
Kiếm Trận này cư nhiên được Lục Thanh tái hiện lại.
Lục Thanh gật gật đầu, đối với Dịch Nhược Vũ tự thuật, Lục Thanh vốn không
nghĩ ngăn trở. Tâm tư của hắn, hiện giờ đã muốn không phải ở nơi này, ánh mắt
của hắn đã thẳng hướng tới Kiếm Hoàng.
Năm người Lạc Thiên Phong hít sâu một hơi, cũng không biết nói cái gì. Trên
Kiếm Thần Đại Lục, nếu nói cài gì so với Chú Kiếm Sư thưa thớt hơn thì đó
chính là kiếm giả nắm giữ Kiếm Trận. Cái gọi là nắm giữ Kiếm Trận, cũng không
phải một hai Kiếm Trận cấp nhân, cho dù nắm giữ mấy trăm Kiếm Trận cấp nhân
cũng không được người khác coi trọng, kia ít nhất phải là Kiếm Trận cấp địa.
Kiếm Trận cấp địa đã là tồn tại có thể uy hiếp Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu
nói Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn so đấu với nhau, nếu không phải bộ pháp quá kém,
thì đều có thể chạy trốn rất nhanh, rất khó có thể đánh chết. Bất quá nếu bị
vây vào giữa Kiếm Trận, như vậy muốn chết cũng khó.
Nhưng mà giống như kiếm giả đột phá cảnh giới, muốn học được Kiếm Trận cấp
địa, đó không chỉ cần ngộ tính mà còn cần cả tu vi cường đại. Cái gọi là kiếm
giả cấp thấp dựa vào Kiếm Trận đó là chuyện không có khả năng. Không có cảnh
giới Kiếm Đạo tương ứng, cũng đừng nghĩ tới lĩnh ngộ Kiếm Trận, hai bên trong
lúc đó là tồn tại ngang nhau.
Ở Tử Hà tông, lĩnh ngộ được Kiếm Trận cấp địa, ở trong trí nhớ của năm người
Lạc Thiên Phong, tại thế hệ gần đây cũng chỉ có một gã phong chủ ngoại phong
mà thôi, hơn nữa khi bố trí Kiếm Trận cũng rất rườm rà nhiều công đoạn, nhiều
nhất cũng chỉ có thể vây khốn được Kiếm Vương trung thiên vị, nhưng lại cần ít
nhất nửa canh giờ bố trí, căn bản không thể cùng với miêu tả của Dịch Nhược Vũ
so sánh.
Giờ khắc này, cho dù Lục Thanh là một gã Kiếm Chủ bình thường, năm người Lạc
Thiên Phong cũng tuyệt đối nhìn bằng ánh mắt khác, cho dù không có địa vị
ngang nhau, nhưng cũng tỏ vẻ tôn trọng tương ứng.
Không thể không nói, Dịch Nhược Vũ trong sáu người là tài giỏi về ăn nói nhất,
mỗi một chuyện, nàng đều miêu tả rất rõ ràng, chuẩn xác, công bằng.
Một lát sau.
"Vạn Pháp Quy Tông, hóa kiếm vi quyền!" Ánh mắt Lạc Thiên Phong ngưng trọng
hẳn lên, cùng với bốn người Huyền Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái.
Vạn Pháp Quy Tông, bọn họ cũng đều có hiểu biết, cũng có chút lĩnh ngộ, bất
quá đạt được như Lục Thanh, trực tiếp dựa vào đó cùng người chiến đấu, bọn họ
tuyệt đối không làm được.
Lúc này, ánh mắt năm người Lạc Thiên Phong nhìn về phía Lục Thanh đều có chút
cổ quái. Thân thể như vậy, vẫn còn là người sao?
Đồng thời, chẳng sợ bọn họ là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng không khỏi có
chút đỏ mắt, thân thể như vậy ai mà không muốn.
Thời gian càng trôi qua, ánh mắt Lạc Thiên Phong nhìn về phía Lục Thanh càng
thêm ngưng trọng. Đặc biệt khi nói đến đoạn thần thông Thức Kiếm, trừ bỏ Huyền
Thanh ra, bốn người Lạc Thiên Phong đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Thần thông Kiếm Đạo đó tuyệt đối là tồn tại cường đại, cũng là viện trợ đã
thoát ly khỏi tu vi của kiếm giả. Thần thông, phải là Đại Sư cảnh giới Kiếm
Hồn đã thành tựu Kiếm Cốt mới có thể có, không thể nghi ngờ là một trợ lực lớn
lao.
Nhiêu đó cũng không phải thứ để cho bọn họ chấn động nhất.
Lại qua thời gian tàn một nén hướng.
Lúc này đây, lấy tâm cảnh Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, năm người Lạc Thiên Phong
cũng nhìn không được đứng bật dậy, ánh mắt tập trung vào Dịch Nhược Vũ.
"Lời ngươi nói có chính xác hay không?" Ánh mắt Lạc Thiên Phong nghiêm khắc
phi thường, bên trong lộ ra uy nghiêm lớn lao.
Gật gật đầu, Dịch Nhược Vũ khẳng định nói: "Trong Thần Phong vực, mỗi người
đều có thể làm chứng."
Ngẩn người một lúc, Lạc Thiên Phong quay đầu lại cùng bốn người Huyền Thanh
nhìn nhau.
"Lạc sư huynh, Tử Hà tông chúng ta có...!" Hai mắt Tầm Thiên Kính đã đỏ bừng,
trong đối con ngươi hiện lên tia máu. Chẳng sợ là tâm cảnh của năm người bọn
họ, tâm thần cũng chịu không được rung mạnh.
"Tử Hà tông chúng ta, Tử Hà tông chúng ta!" Lạc Thiên Phong thì thào hai cầu,
chợt ngửa mặt lên trời: "Tử Hà tổ sư, trời giúp Tử Hà tông ta, trời giúp Tử Hà
tông ta rồi!"
Lại non nửa canh giờ nữa qua đi, tất cả chuyện gặp trên đường đều được Dịch
Nhược Vũ thuật lại xong.
Khi nói đến cuối cùng bốn vị điện chủ của Thanh Phàm điện để cho sáu người Lục
Thanh tiến vào Lôi Trì tiếp xúc với pháp tắc, thể nghiệm Lôi kiếp lực, năm
người Lạc Thiên Phong đồng thời hướng tới phương hướng Thanh Phàm sơn cung
kính thi lễ. Lập tức ánh mắt năm người lại quay trở về trên người Lục Thanh.
Giờ khắc này, thái độ của năm người Lạc Thiên Phong đối với Lục Thanh đã hoàn
toàn cải biến. Nếu nói lúc trước bọn họ coi trọng nhất là Lạc Tâm Vũ đã tiếp
nhận truyền thừa của Kiếm Tôn, như vậy giờ phút này, Lục Thanh đã được tăng
ngang với Lạc Tâm Vũ, thậm chí còn muốn cao hơn. Vạn Kiếm Hướng Tông, đó là
Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách mới có thể dẫn động, Tông Sư tương lai, lại ở
trước khi ngưng kết Kiếm Hồn mà cảnh giới đã đạt tới Kiếm Tông, trên tay còn
có lây dính máu tươi của một gã Kiếm Vương đại thiên vị.
Một lúc lâu sau, đợi cho tất cả khiếp sợ hạ xuống, tất cả lời muốn nói đều đã
nói xong, Lục Thanh mới mở miệng nói: "Ta muốn bế quan!"