Người đăng: Ma Kiếm
Cảm thụ được vô số tiếng tim đập, Lạc thiên Phong rốt cuộc không thể ức chế
được tâm tình trong lòng, ngẩng đầu nhìn phương hướng Thanh Phàm sơn, cất
tiếng cười to. Ở bên cạnh, cho dù là Minh Tịch Nguyệt cũng tùy ý cất tiếng
cười.
Tiếng cười này không có chút phá hư uy nghiêm của Minh Tịch Nguyệt, ngược lại
còn làm khí thể cả người nàng càng thêm thư sướng, Hàn khí chung quanh theo
tiếng cười của nàng mà càng thêm ngưng tụ.
Năm người cư như vậy đứng trên phết tích Diệt Tình cung cất tiếng cười to, qua
thời gian nửa nén hương cũng không có bất luận kẻ nào quấy rầy. Cả núi Diệt
Tình cơ hồ mất hết sinh cơ, trừ bỏ năm người Lạc Thiên Phong, cũng không hề
thấy được sinh linh nào khác.
……
Thanh Phàm sơn.
Vô cùng tiếng tim đập liên hồi trong lòng, cảm thụ đại thế cả tông môn tụ tập
tới trên người, Lục Thanh cảm thấy tiếng tim đập chính mình cũng là một trong
số đó. Theo tiếng tim đập gia tăng, máu huyết trong người hắn như muốn sôi
trào biến thành huyết lãng cuồn cuộn.
Theo đại thế truyền lãng ra từ trên người Lục Thanh, năm người Niếp Thanh
Thiên cũng rất nhanh cảm nhận được tiếng vang như vậy. Nguyên bản thần sắc
ngưng trọng cũng dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ cảm nhận được tiếng tim đập của
Lục Thanh, cũng cảm nhận được từ phương xa, cuối Linh Thú Sơn Mạch, vô số
tiếng tim đập.
Máu huyết trong người giống như khó dằn nổi mà dâng lên.
"Kim Thiên sứ giả của Tử Hà tông, hiện đến Thanh Phàm điện!"
Lục Thanh vừa mở miệng, năm mười Kiếm Chủ chuẩn đại sư đồng thời biến sắc. Giờ
phút này bọn họ cảm thấy thân ảnh sáu người Lục Thanh trong nháy mắt trở lên
mơ hồ. Ở chung quanh sáu, giống như ảo giác, xuất hiện vô số thân ảnh, mang
theo vô số khí thế bất đồng, có mạnh có yếu. Tuy rằng bọn họ chỉ phất tay liền
có thể tiêu diệt, nhưng là một cái, mười cái, trăm cái, nghìn cái, vạn cái,
mười vạn cái, thậm chí trăm vạn cái thân ảnh tụ tập lại, khí thế bàng bạc đủ
để hủy thiên diệt địa.
Lúc này, Lục Thanh cảm thấy chính mình như dung nhập cả vào trong trời đất,
huyết mạch chân long như cảm ứng được một cỗ đại thế bàng bạc, khí tức căn
nguyên nồng đậm bạo phát ra. Lát sau, Lục Thanh cảm thấy, một tia Thiên Đạo uy
trong Kiếm Ý của hắn tại trong một hắn vô hạn tăng vọt lên, rất nhanh bốc lên
dung nhập vào trong đại thế.
Trong nháy mắt, trong cảm ứng của năm mươi Kiếm Chủ chuẩn đại sư, sáu người
Lục Thanh đã xảy ra thay đổi to lớn. Đại thế vô cùng giống như diều gặp gió,
nhìn xem đủ để đạt tới bằng được độ cao của Thanh Phàm sơn. Khí thế kia bàng
bạc mênh mông như nước, ép thẳng tới khiến bọn họ không thở nổi.
Bên trong Thanh Phàm điện.
Lão nhân mạc trường bào màu vàng nhạt bỗng phát ra một tiếng kinh dị.
"Đại thế của một tông môn, cư nhiên có thể dẫn động Thiên Đạo uy như thế, xem
ra Tử Hà tông này quả nhiên như là mặt trời ban trưa."
"Đại điện chủ, muốn hay không ra tay trấn áp." Ở bên cạnh, một gã trung niên
đồng dạng mặc trường bào màu vàng mở miệng nói. Một câu liền muốn áp chế đại
thế của một tông môn, khí độ uy nghiêm trên người này thập phần bất phàm.
"Đại thế một tông, nghìn năm thành, từng tông môn cầu chính là ngày này. Áp
chế, ngược lại có vẻ Thanh Phàm điện ta keo kiệt, không có độ lượng." Lão nhân
lắc lắc đầu, từ chối nói.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lão nhân nói tiếp: "Huống chi người bên ngoài
kia, nói không chừng về sau chúng ta còn muốn dựa vào một phần, làm như thế
cũng không được."
……
Chậm rãi bay qua năm mươi Kiếm Chủ chuẩn đại sư, sáu người Lục Thanh hạ xuống
trước Thanh Phàm điện.
Phất tay đem Phong Lôi thu vào trong Luyện Tâm kiếm, sáu người Lục Thanh đồng
thời ngẩng đầu nhìn lại phía trước.
Đây là một tấm bảng bằng ngọc, lộ ra tia khí màu xanh mênh mông, dài hơn mười
trượng, cao mấy trượng, mặt trên có khắc ba chữ có phong cách cổ xưa đầy khí
thê: Thanh Phàm điện.
Đây chính là Kiếm thần chủ điện tại Thanh Phàm giới: Thanh Phàm điện.
Vừa nhìn Lục Thanh liền cảm thấy tấm bảng này bất phàm. Tấm bảng này toàn bộ
được làm bằng Bạch Ngọc bình thường, nhưng ở mặt trên lại có một tầng tia khí
nồng đậm vờn quanh. Tia khí này liền cùng với Thần Kiếm cấp Thanh Phàm giống
nhau như đúc, cũng như tia khí của Kiếm Thể cấp Thanh Phàm mà Lục Thanh có
được.
Bất quá, điều đó không phải tối trọng yếu, quan trọng là Lục Thanh từ ba chữ
trên tấm bàng cảm nhận được một cỗ Thiên Đạo uy nồng đậm. Cỗ Thiên Đạo uy này
tuy không tinh thuần bằng một tia ẩn chứa trong Kiếm Ý của hắn, nhưng lại hùng
hậu vô cùng.
Mà nhìn thật kỹ, trước mắt Lục Thanh tựa như xuất hiện một biển lửa vô tận.
Địa Hỏa không ngừng thiêu đốt, giống như muốn đem hết thảy trước mắt đốt cháy
sạch sẽ. Vô tận Thiên Đạo uy ẩn chứa bên trong, cho dù là Lục Thanh cũng không
dám nhìn lâu.
"Tam kiếp Kiếm Hoàng, vừa mới chạm được một chút cánh cửa pháp tắc, có thể ẩn
chứa Thiên Đạo uy. Nếu đúng như dự đoán của ta, người này hiện giờ hẳn đã bước
vào cảnh giới Kiếm Phách." Thanh âm của Diệp lão lại vang lên, tuy vẫn là lơ
đễnh, nhưng không có khẩu khí đùa cợt như phía trước.
Xem ra không vào Kiếm Phách đều không được sư phụ để vào trong mắt! Theo thời
gian tiếp xúc càng ngày càng dài, Lục Thanh phát hiện ánh mắt của Diệp lão
càng ngày càng cao.
"Sáu vị, mời vào!"
Thanh âm già nua phía trước lại vang lên, sáu người Lục Thanh nhìn nhau một
cái, song song đi vào.
Thanh Phàm điện nhìn qua cao hơn hai trăm trượng, nhưng đi vào trong Lục Thanh
phát hiện, ở bên trong kỳ thật cũng không phải rất lớn. Bất quá ở những vách
tường xung quanh, Lục Thanh phát hiện có khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, ẩn ẩn
đem cả đại điện bao hàng bên trong.
Nếu không có nghiên cứu Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận, Lục Thanh còn không thể
nhận ra. Nhưng giờ phút này Lục Thanh cũng biết, những hoa văn này kỳ thật
chính là những đường nét cảu một Kiếm Trận. Có thể có được những hoa văn trúc
trắc huyền ảo như thế này, nhất định là Kiếm Trận cấp thiên. Lục Thanh thật
không ngờ, bước vào trong Thanh Phàm điện lại gặp một Kiếm Trận cấp thiên, hắn
cũng thầm đoán được, Kiếm Trận này hẳn có quan hệ với tầng tia khí ở bên ngoài
Thanh Phàm điện.
Bất quá điều này cũng không phải hắn phải quan tâm. Lập tức ánh mắt của Lục
Thanh lại chuyển đến giữa đại điện. Lúc này ở trước mặt có ba người đang ngồi,
cả ba người đều mặt trường bào màu vàng nhạt, trước ngực có theeo một thanh
kiếm ấn. Trong đó, ngồi ở giữa là một lão nhân, nhìn qua cũng chỉ giống như
một lão nhân bình thường, nhưng khi Lục Thanh vừa nhìn vào hai mắt của lão,
tựa như thấy được thương hải tang điền, nhật nguyệt biến đổi, giống như biến
hóa của trời đất đều ở trong ánh mắt của người này hiển hóa ra.
Người này sâu không lường được!
Trong nháy mắt Lục Thanh liền có phán đoán với lão nhân trước mặt này. Nhị
kiếp Kiếm Hoàng! Ở trước mặt lão nhân này, hắn thế nhưng không thể sinh ra nửa
điểm chiến ý, còn chưa động thủ, chiến ý trên người đã toàn bộ bị áp chế, mà
đối phương còn chưa có động tác gì.
"Sư phụ, chẳng lẽ tu vi Kiếm Hoàng đều đáng sợ như vậy sao?" Lục Thanh nhìn
không được thầm hỏi Diệp lão.
"Kiếm Hoàng, kỳ thật cũng không đáng sợ!" Diệp lão mở miệng nói: "Có lẽ ngươi
đã muốn phát hiện, kiếm giả sau khi đạt tới Kiếm Hồn cảnh, bước vào lĩnh ngộ
căn nguyên hồn phách, trong đó tu vi liền không được xem trọng lắm. Sau khi
đạt tới cảnh giới Kiếm hồn, kiếm giả chú trọng chính là lĩnh ngộ cảnh giới. Tu
vi, thậm chí là Kiếm Cương mạnh yếu, tuy rằng cũng là một bộ phận quyết định
thực lực, nhưng lại không trọng yếu bằng cảnh giới."
"Cảnh giới!" Lục Thanh thấp giọng lẩm bẩm: "Cảnh giới cao có thể bù lại chênh
lệch tu vi!"
"Không sai, có lẽ trước cảnh giới Kiếm Hồn điều này còn khó khăn. Nhưng tới
cảnh giới Kiếm Hồn, chính là chuyện tình bình thường. Lấy cảnh giới hiện giờ
của ngươi, cho dù thân thể chỉ ở trình độ Kiếm Chủ, muốn đánh bại Kiếm Vương
đại thiên vị bình thường cũng không có vấn đề gì. Thậm chí một gã Kiếm Chủ
cảnh giới Giả Hồn có được kiếm pháp tinh thâm cũng bình thường, thần thức bình
thường, nhưng có được cảnh giới như ngươi hiện giờ, cũng có thể thoải mái đánh
bại Kiếm Vương tiểu thiên vị."
"Vậy còn Kiếm Hoàng?" Lục Thanh hỏi.
"Kiếm Hoàng!" Trầm ngâm một chút, Diệp lão nói: "Kiếm Hoàng, ở trong cảnh giới
Kiếm Hồn chính là bước ngoặt. Kiếm Hoàng, ở thời kỳ hoang dã thượng cổ mới có
tư cách xưng là Đại Sư, đó là bởi vì bọn họ vượt qua Lôi kiếp, có tư cách chạm
đến pháp tắc."
"Pháp tắc?" Trong lòng Lục Thanh vừa động.
"Việc này sẽ nói với ngươi sau, trước cứ ứng phó tiểu tử kia trước đã."
"Tiểu tử!"
Trong lòng Lục Thanh không khỏi dở khóc dở cười. Bất quá nói lại thì với tu vi
của Diệp lão, tối thiểu cũng sống qua mấy trăm năm, lão nhân trước mặt này bị
gọi là tiểu tử cũng không có gì không đúng.
Đi tới trước mặt lão nhân mười trượng, sáu người Lục Thanh đồng thời khom
người thi lễ: "Đệ tử Tử Hà tông, gặp qua ba vị điện chủ."
"Không cần đa lễ." Lão nhân ở giữa lập tức phất tay. Lục Thanh liền cảm thấy
một cỗ lực trời đất hướng về phía mình, cũng không có chống cự, sáu người liền
thuận thế đứng dậy.
Lúc này Lục Thanh cũng mượn cơ hội quét nhìn cả đại điện. Trừ bỏ ba lão nhân
ngồi trên ghế điện chủ, còn phân biệt có mười sáu chiếc ghế Thanh Ngọc, nhưng
chỉ có mười chiếc ghế có người đang ngồi.
Thoáng cảm ứng một chút, trong lòng Lục Thanh nhất thời chấn động không thôi.
Mười người này thế nhưng có tám người là Kiếm Vương, mặt khác hai người kia là
Kiếm Tông. Trong hai Kiếm Tông, có một người Lục Thanh cũng không cảm ứng được
sâu cạn, hiển nhiên ít nhất đã đạt tới Kiếm Tông trung thiên vị.
Mặt khác tám Kiếm Vương kia đều đạt tới trung thiên vị trở lên, trong đó có ba
người đạt tới đại thiên vị.
Lục Thanh cũng không nghĩ sáu chiếc ghế còn lại đặt ở đây chỉ là bài trí, hiển
nhiên còn có người không ra mặt, về phần nguyên nhân, hoặc là bởi vì đang bế
quan, hoặc có chuyện gì quan trọng, này đó không phải Lục Thanh có thể biết
đến.
Ở bên cạnh ba lão nhân, cũng có một chiếc ghế trống, hiển nhiên còn một điện
chủ nữa không có ra mặt. Nói cách khác trong Thanh Phàm điện, thế nhưng ít
nhất có được bốn Kiếm Hoàng, mười sáu Kiếm Vương hoặc Kiếm Tông.