Người đăng: Ma Kiếm
Lướt qua sương mù mở mịt, nhìn thấy từng bọt nước màu vàng trắng ở trước mắt,
Phong Lôi nhịn không được quẫy đuôi, hung hăng quật vào đỉnh thác nước.
Cùng với Minh Nguyệt đàm trên núi Triêu Dương bất đồng, thác nước này cao
chừng nghìn trượng, từng dòng nước từ trên cao nghìn trượng, giống như là từ
trên chín tầng trời giáng xuống. Từ xa xa nhìn lại, thật giống như một tầng
sáng màu vàng trống rỗng hiện ra, dưới nghìn trượng không thể thấy được, chỉ
nghe những tiếng trầm đục mông lung, giống như tiếng trống cổ vang xa, chấn
nhiếp tâm hồn.
Vô số bọt nước màu vàng trắng rơi xuống trên người sáu người Lục Thanh. Thần
kỳ chính là sáu người cũng không có gì ngăn cản, mà như bọt nước này vương
trên người lại đem đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Thác nước này cũng là kỳ vật trong trời đất, bên trong nước ẩn chứa nguyên khí
không ít, dừng ở trên người không hề có cảm giác ướt lạnh, có chính là cảm
giác thanh lương, tựa hồ muốn tẩy đi tất cả bụi trần dọc đường.
"Kiếm Thần chủ điện, tới rồi!" Lục Thanh trầm giọng nói.
Lướt qua tầng mây, trước mắt liền xuất hiện một vùng bình nguyên. Thảo mộc
xanh rờn, ánh mặt trời ấm áp như xuân, trên mặt đất thậm chí có nhất giai Linh
Thú thuộc hệ Mộc là Thảo Mộc Tê tụ tập thành đàn, ngoài ra còn có rất nhiều
nhất, nhị giai Linh Thú nằm trên mặt cỏ hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Rất xa, một toàn núi cao vạn trượng xuất hiện ở giữa bình nguyên. Giữa tầng
mây trên tòa núi đó, là một tòa đại điện màu xanh lẳng lặng đứng, giống như
mãi mãi không đổi, cho dù xung quanh từng cơn lốc gào thét, cũng không có một
tia dao động.
Trên đỉnh núi, tại trong tầng mây mù, sáu người Lục Thanh nhìn thấy một đạo
chân không to lớn hình thanh kiếm huyền phù trên hư không, đem từng cụm mây mù
xung quanh phá khai. Từ xa nhìn lại thật giống như một thanh cự kiếm thông
thiên muốn đem ngọn núi một phân thành hai.
Thành tựu Kiếm Thể cấp Thanh Phàm, Lục Thanh đối với tia khí cảm ứng thập phần
nhạy bén. Hắn rõ ràng cảm nhận được từ trong tòa đại điện kia có tản ra một
tầng tia khí màu xanh. Tia khí này tuy không tinh thuần bằng Kiếm Thể cấp
Thanh Phàm của hắn, nhưng kém cũng không có mấy. Chỉ là một tòa điện điện mà
lại có được uy năng như thế, đối với Kiếm Thần chủ điện của Thanh Phàm giới
này, Lục Thanh không khỏi sinh ra một tia kính sợ.
"Đây là Thanh Phàm sơn!" Dịch Nhược Vũ lẩm bẩm nói.
Nhìn khí thế của Thanh Phàm sơn, đã xa xa vượt qua núi Tử Hà. Cho dù là đại
thế tụ tập lúc trước của kiếm kiều trăm dặm, cũng vô pháp bằng được với đại
thế của Thanh Phàm sơn này. Thanh Phàm sơn này, giống như đắm chìm trong năm
tháng vô tận, cảm giác ổn trọng kia, cơ hồ đã gắn liền cùng nhau, vô luận
phong sương vũ tuyết, cũng không thể dao động mảy may.
"Đi thôi!" Hít sâu một hơi, Lục Thanh mở miệng nói.
Phong Lôi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng long ngâm to lớn, uy nghiêm bàng
bạc truyền khắp bình nguyên. Uy nghiêm của chân long, tuy rằng bị Phong Lôi áp
chế hơn phân nửa, huyết mạch cũng ẩn tàng rất nhiều, nhưng một tiếng long ngâm
vừa rồi vẫn như trước hóa thành âm lãng cuồn cuộn, bên trong như có tiếng sấm
rền, uy nghiêm đến từ vương giả của Linh Thú nhất thời khiến cho bình nguyên
như muốn rung chuyển lên.
Vô số đàn thú cùng với Linh Thú sợ hãi chạy chồm lên. Linh Thú nơi này tựa hồ
có linh trí rất cao, sau khi nghe một tiếng long ngâm của Phong Lôi, tất cả
đều chạy chồm tới bên này.
Nhất giai Linh Thú: Thảo Mộc Tê, Bích Thủy Ngưu, Hỏa Liệu Lang, Phong Báo, Thổ
Nguyên Thử, nhị giai Linh Thú: Đại Phong Điêu, Tốn Phong Mã, Kim Giáp Tê, từ
nhất giai đến tam giai, vô số Linh Thú đều hướng tới bên này chạy tới. Giờ
khắc này tựa hồ tất cả các Linh Thú đều quên mất thiên địch của chính mình,
thực vật, tộc đàn, trong đầu chúng nó chỉ còn lại tiếng long ngâm rung trời.
Có chút hưng phấn vẫy đuôi, dưới thân Phong Lôi, một tầng lôi quang cùng Tốn
Phong trống rỗng ngưng hiện, lát sau thân thể cao lớn gào thét phóng lên,
thẳng hướng Thanh Phàm sơn. Bên dưới, đàn thú theo Phong Lôi mà cải biến
phương hướng, theo sát mà chạy về phía Thanh Phàm sơn.
Sau thời gian một nén hương, theo Thanh Phàm sơn trước mặt càng lúc càng gần,
sáu người Lục Thanh đồng thời cảm nhận được đại thế của Thanh Phàm sơn càng
thêm dày đặc, giống như trong lòng có một tảng đá vạn cân đè lên, theo khoảng
cách càng gần càng thêm trầm trọng.
Khi khoảng cách với Thanh Phàm sơn còn có nghìn trượng, cả Thanh Phàm sơn bỗng
kịch liệt rung động. Lát sau, trong mắt sau người Lục Thanh, một một tầng tia
khí cao mấy trăm trượng từ trong tòa đại điện bắn ra, tầng mây mù phía trên
lập tức tán loạn.
Vô tận tia khí bắn ra, ở bên trên tòa đại điện ngưng kết thành một thanh cự
kiếm màu xanh cao mấy nghìn trượng. Cự kiếm này hoàn toàn là do tia khí ngưng
kết lại, vừa thành hình lập tức làm cho tầng mây phạm vi chung quanh trăm dặm
tiêu tán.
Giờ khắc này, cả Thanh Phàm sơn tản mát ra một tầng sáng màu vàng như mộng như
ảo. Thanh cự kiếm mang theo vô tận uy trời đất phóng thẳng lên trời cao. Lục
Thanh cẩm thậm cảm nhận, uy trời đất bên trong thanh cự kiếm này tuy rằng
không tinh khiết, xa xa không theo được một tia Thiên Đạo uy trong Kiếm Ý của
hắn, nhưng cũng vượt xa so với vị Kiếm Tông Phá Vô Thương của Phá Sát tông.
Không có chút Kiếm Ý, chuôi cự kiếm gần là do vô cùng vô tận tia khí tụ tập mà
thành, uy trời đất chất chứa bên trong, đúng là có một cỗ khí thế muốn xé rách
trời đất. Nếu là kiếm giả bình thường quan sát, sợ là trong thời gian ngắn sẽ
bị đoạt mất tâm thần. Lục Thanh nhìn Thanh Phàm sơn trước mặt, trong lòng
không khỏi cảm thán. Rốt cuộc cũng là chủ của Thanh Phàm giới, Thanh Phàm sơn
này đủ để xưng là ngọn núi đệ nhất trong Thanh Phàm giới.
Đúng lúc này, từ trên Thanh Phàm sơn nghìn trượng truyền đến một thanh âm già
nua.
"Nghênh Kim Thiên sư giả của Tử Hà tông nhập điện."
Thanh âm vừa vang lên, sắc mặt Lục Thanh liền biến hóa. Từ trong thanh âm, hắn
nghe ra được một cỗ uy nghiêm vô cùng to lớn, không có chất chứa uy trời đất
gì, thanh âm này giống như chỉ đại biểu cho uy nghiêm của bản thân, tuy còn
kém Thiên Đạo uy nhưng lại ngân nga vô cùng vô tận, truyền đãng khắp cả bình
nguyên.
"Bất quá chỉ là một nhị kiếp Kiếm Hoàng mà thôi, còn chưa thành Đạo đã ở nơi
đó khoe khoang pháp tắc vừa mới chạm đến." Ở trong đầu Lục Thanh, thanh âm của
Diệp lão đầy khinh thường vang lên.
Nhị kiếp Kiếm Hoàng!
Tuy rằng Diệp lão khinh thường, đối với nhị kiếp Kiếm Hoàng không hề để ý,
nhưng Lục Thanh lại không phải Diệp lão. Đối với hắn trước mắt mà nói, nhị
kiếp Kiếm Hoàng đã là tồn tại vô cùng cường đại, tạm thời hắn chỉ có nhìn nên.
Cho nên đối với thanh âm vừa vang lên, trong lòng Lục Thanh vẫn là lộ ra kinh
ngưỡng.
Mỗi một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đều là người bất phàm, không cần phải nói
đến Kiếm Hoàng đứng đầu trong cảnh giới Kiếm Hồn. Mỗi một Kiếm Hoàng, ở trong
Thanh Phàm giới, đều là tồn tại đủ để khai tông lập phái, thậm chí ở Kim Thiên
giới, cũng đồng dạng như thế.
Nếu nói Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trên Kiếm Thần Đại Lục là cường giả đứng
đầu, như vậy Kiếm Hoàng chính là cường giả tuyệt đỉnh rất thưa thớt. Mà tới
cảnh giới Kiếm Phách, thì phải là cường giả tuyệt thế, về phần Kiếm Thánh, như
vậy đó là chí cường giả, trên Kiếm Thần Đại Lục bây giờ, dĩ nhiên đã trở thanh
truyền thuyết.
Ngay trong lúc Lục Thanh còn đang suy nghĩ, từ trên Thanh Phàm sơn chợt bắn ra
năm mươi đạo kiếm quang sắc bén. Năm mươi đạo kiếm quang, năm mươi Kiếm Chủ
chuẩn đại sư
Năm mươi đạo kiếm quang ở trước Thanh Phàm sơn tự động tách ra, mỗi bên hai
mươi lăm, mỗi người cách xa nhau mười trượng.
Năm mươi Kiếm Chủ chuẩn đại sư, số lượng như thế, không tính hành trình Ngũ
Hành Kiếm Mộ, có thể xem như chấn đọng lòng người. Từ trong năm mươi người
nay, Lục Thanh thậm chí cảm thấy có năm người đã lĩnh ngộ ra Kiếm Ý.
Năm mươi Kiếm Chủ chuẩn đại sư đồng thời nhìn tới, cho dù là Lục Thanh cũng
cảm thấy một cỗ đại thế khác thường. Đại thế này, là của năm mươi Kiếm Chủ
chuẩn đại sư, đồng dạng cũng hỗn hợp cả đại thế của Thanh Phàm sơn. Tuy rằng
không có nhằm vào ai cả, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực không
nhẹ, đồng dạng ở phía sau Lục Thanh, năm người Niếp Thanh Thiên đều lộ ra ánh
mắt ngưng trọng.
Nghĩ tới đại thế của Tử Hà tông lúc trước do năm người Lạc Thiên Phong tụ tập,
khiến cho phong vân biến sắc, Lục Thanh cảm thấy máu huyết trong người mình
như sôi trào lên. Giờ khắc này Lục Thanh rõ ràng nghe thấy tiếng đập của tim
mình, tiếng tim đập giống như không phải của mình hắn, mà là của vô số người.
Thời gian giống như ngưng trệ lại, trong cảm ứng của Lục Thanh, tiếng tim đập
ngày càng nhiều, của Niếp Thanh Thiên, của Dịch Nhược Vũ, của Triệu Thiên
Diệp, của Diệp Cô Hàn, của Long Tuyết, chậm rãi lại kéo dài ra không gian xa
xôi.
……
Vong Tinh tông.
Trên ngọn núi Diệt Tình dĩ nhiên hóa thành một đống phế tích. Năm người Lạc
Thiên Phong giống như cảm ứng cái gì, ánh mắt đồng thời hướng về phía Thanh
Phàm sơn.
"Sư huynh, mấy người Lục Thanh...!" Tầm Thiên Kinh cảm thấy trái tim của chính
mình như đập nhanh hơn. Từ lúc ngưng tụ ra kiếm kiều trăm dặm, trên người bọn
họ cũng chịu tải đại thế nghìn năm của Tử Hà tông, đại thế này từ người bọn họ
dừng ở trên sáu người Lục Thanh. Cho dù cách thiên sơn vạn thủy, chỉ cần tiến
giai thất bại, liền có thể mơ hồ cảm ứng.
Mà lúc này, cảm ứng đó bỗng trở lên vô cùng rõ ràng. Năm người Lạc Thiên Phong
cảm thấy, đại thế của Tử Hà tông đang đề thăng nhanh chóng, theo đại thế vô
cùng, bọn họ nghe được vô số tiếng tim đập. Tiếng vang chia làm hai bên, một
bên ở cuối Linh Thú Sơn Mạch, một bên đến từ phương hướng Thanh Phàm sơn, Kiếm
Thần chủ điện.