Người đăng: Ma Kiếm
"Tốt lắm, không nghĩ tới Lục lão đệ đối với Ngũ Hành sinh khắc cũng có lý
giải, thật sự khiến lão ca phải than thở. Tám mươi năm nay, xem ra lão ca đã
sống uổng hơn phân nửa." Cổ Thanh Trúc mở miệng nói: "Nơi này còn mấy bình
Trường Sinh túy cùng Đoạn Trường tửu, các ngươi hãy cầm lấy."
Nói xong, tay phải Cổ Thanh Trúc lật ra, ngay sau đó trên chiếc bàn trúc xuất
hiện ba chiếc bình rượu. Một bình Đoạn Trường tửu để cho Lục Thanh, còn hai
bình Trường Sinh túy là để cho Niếp Thanh Thiên.
"Tiên bối, đây là...?" Nhìn thấy thủ đoạn cảu Cổ Thanh Trúc, Dịch Nhược Vũ có
chút mê hoặc nói. Kỳ thật lúc trước khí gặp hai gã hộ pháp của Lăng Tiêu tông,
Dịch Nhược Vũ đã có nghi vấn này, nhưng e sợ đối phương có thân phận đặc thù,
nàng cũng không có mở miệng hỏi.
Mà lúc này, ở cùng Cổ Thanh Trúc thấy lão có vẻ ôn hòa, Dịch Nhược Vũ liền đem
nghi hoặc trong lòng nói ra.
"Ha hà, đây là một viên Không Giới châu, bên trong có dung luyện một Động Hư
Không Gian nhỏ." Cổ Thanh Trúc trực tiếp nói thẳng.
"Không Giới châu, Động Hư Không Gian?" Dịch Nhược Vũ có chút khiếp sợ nói.
Động Hư Không Gian, nàng chưa từng được nghe nói qua, càng không phải nói tới
Không Giới châu, dung luyện một Động Hư Không Gian nhỏ, đó là cái gì?
"Động Hư Không Gian là một thế giới hư vô tràn ngập đen tối có rất nhiều không
gian loạn lưu, đó là một thế giới kì diệu, trong truyền thuyết, ở trong đó có
rất nhiều bảo vật quý hiếm, tài liệu trân quý để rèn Thần Kiếm, nhưng có khả
năng để đi vào Động Hư Không Gian, ít nhất thì phải có tu vi một kiếp Kiếm
Hoàng
"Nhưng mà có thể chân chính tự do tung hoành trong đó thì phải đạt tới Kiếm
Phách cảnh Tông Sư mới được, mà nguyên nhân là vì trong Động Hư Không Gian các
loại lực lượng cường đại, hỗn loạn vô cùng, cho nên Động Hư Không Gian cũng
rất bá đạo, chỉ cần chúng ta phá mở ra, thì Động Hư Không Gian sẽ cắn nuốt tất
cả những thứ ở gần, cho đến khi lực lượng phá vỡ nó yếu bớt đi, mới chậm rãi
biến mất."
Thấy Dịch Nhược Vũ vẫn còn nghi hoặc, Cổ Thanh Trúc trầm ngâm một lát nói
tiếp: "Ta nói về phiến hư không này đi. Muốn mở ra Động Hư Không Gian kỳ thật
cũng theo kiếm giả chúng ta tu luyện, gia tăng tu vi cùng thực lực thì sẽ có
thêm mấy quá trình."
Nghe Cổ Thanh Trúc nói như thế, Lục Thanh cũng khởi lên hứng thú. Tuy rằng hắn
đã sớm biết Động Hư Không Gian, nhưng đối với lực lượng cấp độ để mở ra vẫn
còn không rõ ràng.
"Bình thường, sau khi kiếm giả đạt tới Kiếm Sư, có thể đủ sức phá vỡ không
khí, hình thành chân không dẫn lực đối với hư không chung quanh, đây là tầng
mạng che thứ nhất của hư không. Đạt tới Kiếm Sư đỉnh phong, dựa vào kiếm pháp
tinh thâm có thể khiến cho chân không thoát phá, hình thành kình khí chân
không mạnh mẽ, dẫn lực vặn vẹo lan đến gần kiếm giả, cho dù là Kiếm Chỉ cũng
muốn bị thương, đó là tầng che thứ hai của hư không, còn chưa có hoàn toàn
vạch trần."
"Đợi cho kiếm giả đạt tới cảnh giới Giả Hồn, dùng thực lực tuyệt cường thi
triển kiếm pháp tinh thâm có thể làm cho hư không dập nát, đem tâng che thứ
hai hoàn toàn đánh nát, lộ ra vách tường căn nguyên của hư không bên trong. Cứ
như vậy tiếp tục, đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn gồm ba bước, Kiếm Vương, Kiếm
Tông và Kiếm Hồng. Bình thường Kiếm Vương đỉnh phong thi triển kiếm pháp tinh
thâm, mới có thể khiến vách tường không gian tạo nên gợn sóng. Không gian gợn
sóng này có lực lượng rất mạnh mẽ, cho dù là Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, không
đạt tới đỉnh cấp cũng sẽ bị dập nát."
Không gian gợn sóng!
Sắc mặt Lục Thanh cũng ngưng trọng lên. Trước mặt thì Kiếm Thể cấp Thanh Phàm
của hắn còn chưa thể ngăn cản không gian gợn sóng này, xem ra sau này đối mặt
với Kiếm Vương đỉnh phong phải thật cẩn thận.
Tuy rằng đã đánh chết Quân Mạc Vấn, Kiếm Vương đại thiên vị, nhưng Lục Thanh
đối với chính mình vẫn có nhận thức, không có bởi vậy mà tự mãn.
Thực lực cảnh giới trước mắt của hắn, đủ để chống lại Kiếm Vương đỉnh phong.
Bất quá cũng cần phải cẩn thận, dù sao tu vi của hắn cùng Kiếm Vương đỉnh
phong vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn.
"Mà đợi cho đến Kiếm Tông, đạt tới cảnh giới kiếm xuất pháp tùy, cắt qua căn
nguyên, không sai biệt lắm có thể đem không gian gợn sóng lần thứ hai mở rộng
ra, hình thành không gian cuộn sóng, uy lực cường đại vô cùng, dưới Kiếm Tông,
tuyệt đối không thể chống đỡ."
"Mà đạt tới Kiếm Tông đỉnh phong, thi triển ra kiếm pháp tinh thâm, không sai
biệt lắm có thể làm cho không gian vặn vẹo, lúc này vách tường không gian cũng
kém không nhiều lắm muốn phá khai rồi. Sau vách tường không gian, chính là
Động Hư Không Gian."
Cổ Thanh Trúc dừng một chút lại nói tiếp: "Thoát phá vách tường không gian, đó
là Động Hư Không Gian, cũng là tượng trưng cho tu vi Kiếm Hoàng."
"Chỉ có thực lực cường đại của Kiếm Hoàng mới có thể phá vỡ ra Động Hư Không
Gian. Mà trong nháy mắt hình thành Động Hư Không Gian, lực bùng nổ có thể chấn
vỡ Thần Kiếm cấp Kim Thiên hạ phẩm."
Nghe Cổ Thanh Trúc nói tường tận như thế, Lục Thanh coi như là có một chút
tường giải đối vói hư không, đồng thời cũng tính ra được thực lực của hắn hiện
giờ.
Không gian gợn sóng, chuyện mà Kiếm Vương đỉnh phong mới có thể làm. Về phần
không gian cuộn sóng, Lục Thanh còn không có nắm chắc. Bất quá phỏng chừng,
lấy cảnh giới của hắn hiện giờ, cộng thêm Kiếm Thể cấp Thanh với lực lượng
mười vạn cân, thi triển thức thứ mười chín Tử Tiêu Phong Lôi kiếm thì không
sai biệt lắm có thể đạt trình độ như vậy.
Không thể không nói, sau thức thứ mười tám, uy lực của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm
quả thực khó có thể tưởng tượng.
Mà Lục Thanh hiện giờ lĩnh ngộ ra cảnh giới kiếm xuất pháp tùy, qua phá căn
nguyên, mới có một chút nhận thức mơ hồ đối với thức thứ hai mươi. Nhưng muốn
nắm giữ thi triển ra thì không có thời gian nửa năm nghiên cứu là tuyệt đối
không có khả năng.
Sau nửa canh giờ, cuối Thanh Trúc lâm.
"Lục lão đệ, nếu ngày sau cần hỗ trợ có thể tới Thanh Trúc lâm tìm ta. Cho dù
là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, lão ca cũng có thể cùng ngươi giết một hai cái."
Cổ Thanh Trúc vỗ vỗ bả vai Lục Thanh, mở miệng nói.
Lục Thanh gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu có ngày đó, nhất định sẽ tìm tới
lão ca."
"Tốt! Chúc các ngươi một chuyến tới Kiếm Thần chủ điện thuận buồm xuôi gió."
Cổ Thanh Trúc cười to một tiếng nói.
Lập tức Lục Thanh vung tay lên, Phong Lôi đang ngủ say lập tức đi ra.
Vật nhỏ mở to mắt hướng tới Lục Thanh kêu ô ô vài tiếng, lập tức nhảy dựng lên
hóa thành Long Mãng dài bốn mươi trượng.
"Ha ha, không nghĩ tới lão đệ cư nhiên có được Linh Thú như thế. Phong Lôi
Long Mãng, có thể xem như Linh Thú dị chủng, long uy thật tinh thuần." Hai mắt
Cổ Thanh Trúc không khỏi tỏa sáng, nhìn chằm chằm Phong Lôi đánh giá vài lần,
tán thưởng nói.
Sáu người Lục Thanh lập tức bước lên lưng Phong Lôi.
"Đi thôi!" Cổ Thanh Trúc cười dài một tiếng, lập tức xoay người bước vào trong
Thanh Trúc lâm.
Ngay sau đó, Phong Lôi phát ra một tiếng long ngâm đầy uy nghiêm, vẫy đuôi bay
lên thẳng hướng tới Kiếm Thần chủ điện.
Phá Sát Tông.
Phá Sát tông, một tông môn cấp Thanh Phàm thuộc Nhân Đạo, bên trong có ba Kiếm
Vương cùng một Kiếm Tông.
Phá Sát tông cùng với các tông môn khác bất đồng, ở đó không có bình nguyên.
Thành trấn, thôn xóm toàn bộ đều được xây dựng ở dưới chân núi hoặc là giữa
sườn núi. Từ xa xa mà nhìn trông giống như một tòa sơn thành che kín trong
sương mù.
Căn cứ theo Lưu Ảnh châu ghi lại. Phá Sát tông này đại đa số kiếm giả đều tu
luyện Huyết Sát Kiếm Khí, Kiếm Khí này cùng nguồn gốc với Sát Lục Kiếm Khí,
tiếp dẫn chính là Huyết Sát khí, một loại hỗn hợp giữa Sát khí cùng Huyết khí,
có uy lực rất cường đại.
Bất quá những thứ đó cùng sáu người Lục Thanh không có gì quan hệ. Bọn họ đi
trước tới Kiếm Thần chủ điện cùng các tông môn bên đường cũng không có cái gì
uy hiếp. Mà Phá Sát tông này là tông môn Nhân Đạo, sáu người Lục Thanh cũng
không nghĩ cùng với tông môn này giao tiếp.
Lúc này khi tới Phá Sát tông, Lục Thanh cũng không có kêu Phong Lôi dừng lại,
mà trực tiếp bay qua hư không, cũng bớt đi một ít phiền toái không cần thiết.
Núi Huyết Sát, ngọn núi chính của Phá Sát tông.
Ba gã kiếm giả tầm trung niên khoanh chân ngồi đối diện nhau, ở giữa ba người
là một lão nhân ngồi xếp bằng, toàn thân hiện lên một tầng sáng màu hồng tím.
Trên người ba gã trung niên đều tản ra Huyết Sát khí nồng đậm có màu hồng, mà
lão già ngồi ở giữa lại có màu hồng tím. Chung quanh từng cơn gió lạnh thổi
qua, trong không khí còn đọng lại mấy hạt sương.
"Ba vị sư đệ, các ngươi có thể lĩnh ngộ được không?"
Thật lâu sau, lão nhân ngồi ở giữa mở hai mắt ra. Khiến người khác kinh dị
chính là con ngươi của lão nhân dĩ nhiên có màu hồng tím, lộ ra quang mang yêu
dị. Trong nháy mắt khi lão mở ra hai mắt, không khí chung quanh như ngưng trệ
lại.
Nguyên bản những cơn gió lạnh đang thổi qua, trong nháy mắt tiêu tan không
thấy.
"Thật hổ thẹn, đệ vẫn không có lĩnh ngộ được."
Một gã trung niên mở mắt ra nói.
"Thật hổ thẹn, đệ cũng không lĩnh ngộ được."
Người trung niên thứ hai lập tức mở mắt ra nói.
Lúc này chỉ còn người cuối cùng vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Chỉ thấy người này
nhíu chặt mày lại, tựa hồ có chút điều ngộ.
Lúc này chẳng những là hai gã trung niên bên cạnh, mà lão nhân ngồi ở giữa
cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, đồng thời còn
lộ vẻ chờ mong.
Ầm ầm
Nhưng đung lúc này, đột nhiên phương xa truyền đến tiếng sấm rền mãnh liệt,
cùng với đó là một cỗ long uy trầm trọng.
"Không tốt!" Trong mắt lão nhân nhất thời đầy lửa giận, mà cuối cùng người
trung niên kia cũng mở hai mắt ra.
"Thế nào?" Lão nhân ngay sau đó hỏi.
Trong mắt lộ ra một tia lệ mang, người trung niên kia chậm rãi đứng lên, nhìn
về phương xa nói: "Còn kém một chút là có thể chạm tới cửa vào, bất quá điểm
này ta không nắm chắc được."
"Không nắm chắc được!" Sát khí trong mắt lão nhân tăng vọt mấy phần.
"Đi xem xem, kẻ nào đui mù quấy rối ở trên trời."