Người đăng: Ma Kiếm
Như thế một Đại Sư đạt tới Kiếm Tông, thế nhưng ở hơn ba mươi năm trước lại bỏ
quên Kiếm Đạo, quả thực làm người ta khó thể tin tưởng. Nếu không hơn ba mươi
năm qua, lão nhân trước mặt này rốt cuộc có thể đạt tới nông nỗi kinh người
như thế nào.
Ngẩng đầu liếc nhìn Lục Thanh một cái, ánh mắt lão nhân không chút biểu tình
nói: "Ngươi theo đuổi Kiếm Đạo là vì cái gì?"
"Vì cái gì?" Lục Thanh ngẩn ra, đồng thời trong lòng dâng lên suy nghĩ hỗn
loạn. Từ lúc tám tuổi hắn bắt đầu rèn luyện gân cốt, luyện tập kiếm pháp cơ
bản, đến sau đó vì lấy lại Niêm Vân kiếm mà lên núi Triêu Dương. Theo tu vi
ngày càng thâm hậu, càng cảm thấy con đường Kiếm Đạo càng uyên thâm rộng rãi,
đồng thời vài năm này phát sinh rất nhiều việc cũng khiến hắn toàn lực tu
luyện cầu lấy đột phá, đó chính là vì bảo vệ cơ nghiệp của Lục gia hắn.
Không sai, chính là vì bảo vệ cơ nghiệp gia tộc!
Lục Thanh không cần nghĩ ngợi, lập tức nói: "Ta theo đuổi Kiếm Đạo, chính là
vì bảo hộ!"
"Bảo hộ!" Ánh mắt lão nhân sáng lên vài phần, nhưng rất nhanh lại ảm đạm
xuống: "Bảo hộ, đúng vậy, ngươi cùng ta năm đó giống nhau. Bất quá hiện giờ
ngươi còn có thứ bảo hộ, nhưng là ta đã không còn thứ gì nữa, vậy Kiếm Đạo, ta
cần gì phải tiếp tục theo đuổi."
"Nhưng mà, tiền bối, một thân tu vi của người...?" Lục Thanh ngập ngừng muốn
nói lại thôi.
"Tu vi, tu vi thì có gì dùng. Cho dù tu vi có tới cực điểm của Kiếm Đạo, cũng
chỉ trở thành một người không ham không muốn, chỉ biết Thiên Đạo luân hồi mà
thôi, này Kiếm Đạo, tu lại có gì dùng!"
Nhướng mày, Lục Thanh nói: "Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, tu luyện đến cuối cùng hẳn
là cùng Thiên Đạo càng thêm phù hợp, biết Thiên Đạo luân hồi cũng là không
sai, về phần không ham không muốn, trên Kiếm Đạo, cũng chỉ có như vậy mới có
thể dũng mãnh tinh tiến, không chỗ nào trệ ngại."
"Thúi lắm! Hết thảy đều là thúi lắm!" Ánh mắt trừng lớn, mái tóc bạc đầy đầu
lão nhân không gió tự động tung bay. Cả Thanh Trúc lâm nhất thời không khí như
đọng lại, khí thế bàng bạc khủng bố phóng thẳng lên trời cao, bao trùm phạm vi
không trung hơn mười dặm.
Thần Phong lĩnh.
Ba con Thiên Phong ưng chợt từ bên trong động bay ra.
"Bọn họ sẽ không trêu chọc Thanh Trúc lão quái chứ!" Một con Thiên Phong ưng
có chút khiếp sợ nói.
"Hẳn là sẽ không, Thanh Trúc lão quái chỉ thả ra khí thế nhưng không có sát
khí, cho dù có động thủ chắc cũng chỉ khiển trách một phen." Ở bên cạnh một
con Thiên Phong ưng khác nói.
"Đại ca, chúng ta muốn hay không...?"
"Muốn cái gì?" Đầu Thiên Phong ưng kia trừng mắt một cái: "Còn không phải năm
đó ngươi làm ra chuyện tốt sao, hiện tại chúng ta nếu bước vào trong Thanh
Trúc lâm một bước còn không bị lão quái đó đánh thành mảnh vụn sao. Giết chúng
ta, lão quái đó căn bản không phải dùng đến chiêu thứ hai, đến Linh Chú chúng
ta cũng không thể phóng xuất được."
Thanh Trúc lâm.
Đối mặt với lão nhân đột nhiên thả ra khí thế, Lục Thanh cũng không có động
tác gì. Bởi vì trong cảm giác của hắn, lão nhân cũng không hề có sát ý gì, đối
với khí tức lão nhân phát ra, hắn cũng có một phần tò mò.
Bởi vì từ khí tức của lão nhân phát ra, hắn không những cảm nhận được một tầng
khí hệ Thủy nồng đậm, đồng thời còn cảm nhận được cả khí hệ Kim. Chẳng qua khí
hệ Kim lại lấy một phương thức kỳ dị nào đó chuyển hóa toàn bộ thành khí hệ
Thủy.
Lão nhân nhìn chằm chằm Lục Thanh quát: "Đạo lý chó má gì, Thiên Đạo tức Kiếm
Đạo, ta đã nghe những lời này hơn năm mươi năm rồi mà có nhìn thấy người nào
dựa vào nó mà tu luyện tới cảnh giới cuối cùng của Kiếm Đạo đâu. Con người có
Nhân Đạo, tu Kiếm Đạo, trước hết tu Nhân Đạo. Con người có thất tình lục dục,
nếu buông bỏ thì còn tu cái gì Kiếm Đạo, nói gì đến bảo vệ bản tâm."
"Con người có Nhân Đạo, tu Kiếm Đạo, trước hết tu Nhân Đạo!" Lục Thanh nghe
lời nói của lão nhân, trong lòng không khỏi có chút mê hoặc. Lần đầu tiên hắn
thấy nhận thức đối với Kiếm Đạo của mình còn có chút hoang mang.
"Sư phụ, hắn nói đúng sao không?"
"Đúng, cũng không đúng. Không nghĩ tới ở đây cư nhiên gặp một gã kiếm giả của
Thiên Đạo trầm mê vào Nhân Đạo, thật sự khiến lão phu có chút kinh ngạc."
Dừng một chút, Diệp lão nói: "Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, vốn phải đợi chính ngươi
thấy được nghi hoặc trong đó, ta mới lại đến dẫn dắt ngươi. Nhưng lúc này nếu
đã bị tiểu tử này dẫn dắt đến, ta cũng nói cho ngươi vậy. Không sai, tiểu tử
này nói không sai, Thiên Đạo không phải là Kiếm Đạo!"
"Thiên Đạo không phải là Kiếm Đạo!" Lục Thanh có chút giật mình. Mà lão nhân ở
đối diện thấy biểu tình của Lục Thanh, cũng nghĩ là hắn đã tiếp nhận cách nói
của chính mình, lúc này đang dãy dụa ở trong lòng, lửa giận phía trước nhất
thời tiêu tán hơn phân nửa.
Mà thẳng đến lúc này, lão nhân mới phát hiện ngôn ngữ mình sử dụng thô lỗ
không chịu nổi, làm lão có chút xấu hổ, khí thế cả người lập tức thu liễm lại.
Lão nhân một lần nữa ngồi xuống tò mò đánh giá trên dưới Lục Thanh một lần.
Đến bây giờ lão mới nghĩ đến, Lục Thanh cư nhiên không hề bị khí thế của mình
áp đảo. Động tác phía trước của lão, tuy rằng chỉ vô tình làm, dẫn động thiên
uy rất thưa thớt, nhưng cho dù là Kiếm Vương đại thiên vị cũng vô pháp thừa
nhận, không cần phải nói, Lục Thanh trong mắt lão là chỉ một Kiếm Chủ cảnh
giới Giả Hồn.
Lúc này, Lục Thanh cũng lâm vào trong mê hoặc lớn nhât kể từ khi bước trên
Kiếm Đạo tới nay. Thiên Đạo không phải là Kiếm Đạo, vậy Thiên Đạo là cái gì?
Sau một lát, Diệp lão lại tiếp tục mở miệng nói: "Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, điều
này không có sai, nhưng Thiên Đạo lại không phải Kiếm Đạo. Nhân Đạo tức Thiên
Đạo, cũng không hề sai, bất quá Thiên Đạo cũng không phải Nhân Đạo. Thiên Đạo,
đó là bao hàm toàn diện, bao quát vạn vật thế gian, vạn pháp tự nhiên. Con
người là đã ở bên trong Thiên Đạo, Nhân Đạo cũng tức là Thiên Đạo, bất quá
Thiên Đạo lại không phải Nhân Đạo. Cho nên tu luyện Kiếm Đạo, nếu chỉ một lòng
cầu Thiên Đạo, như cậy chắc chắn nhầm đường lạc lối, nếu chỉ một lòng đi một
con đường như vậy, thế chắc chắn đến cuối sẽ là một con đường chết."
Nghe Diệp lão nói như thê,s Lục Thanh không khỏi mê hoặc nói: "Nếu không cầu
Thiên Đạo, vậy sở cầu cái gì? Chẳng lẽ từ trước tới nay, những người sở cầu
Kiếm Đạo đều đã sai sao, kiếm giả Thiên Đạo cùng kiếm giả Nhân Đạo đều là sai
lầm sao?"
"Sai! Không, không có hoàn toàn sai! Chính là các ngươi chỉ đều đi vào cực
đoan mà thôi!" Diệp lão mở miệng nói: "Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, Nhân Đạo tức
Thiên Đạo, muốn tu Kiếm Đạo, phải là thiên nhân hợp nhất, mới là chính đồ!"
"Nhân Đạo hợp Thiên Đạo, lại đi tu Kiếm Đạo sao?"
"Không sai, có thể lý giải như vậy!" Diệp lão ứng tiếng nói: "Ngươi sở tu
Thiên Đạo, cầu chính là Thiên Đạo luân hồi, lấy Thiên Đạo xác minh Kiếm Đạo,
do đó vất bỏ thất tình lục dục, cuối cùng đại tới Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, kiếm
hóa Thiên Đạo, đạt tới cực chí Kiếm Đạo. Đợi đến lúc đó cũng là nhập thánh chi
cảnh, trở thành Kiếm Thánh. Không nói cảnh giới này có là cực chí Kiếm Đạo hay
không, cho dù có phải thì người cũng mất đi nhân tính, mọi sự chỉ theo nhân
quả luân hồi, do đó thoát ra khỏi Nhân Đạo, trở thành con rối của Thiên Đạo."
Dừng một, chút, Diệp lão lại nói tiếp: "Mà Nhân Đạo sở cầu, chính là thuần túy
lấy Nhân Đạo cầu chứng Kiếm Đạo, lấy nhân tính, chú ý thất tình lục dục, không
chỗ nào trệ ngại, Kiếm Đạo nhập Nhân Đạo. Bất quá con người có thiện có ác,
thất tình lục dục cũng có thiện ác phân chia. Hiện giờ trên Kiếm Thần Đại Lục,
sở dĩ Thiên, Nhân hai đạo phân tranh, kỳ thật chính là do ác tính trong này
quấy phá. Thiên Đạo thưởng phạt thiện ác, tự nhiên không thể dễ dàng tha thứ.
Bất quá cũng may còn có cái gọi là Kiếm Thần kia trấn áp, nếu không cuộc chiến
Thiên, Nhân đã sớm bạo phát."
Giống như nghĩ tới cái gì, Diệp lão lại trầm mặc hồi lâu, thấy Lục Thanh không
nhịn được muốn mở miệng hỏi thì Diệp lão lại mở miệng: "Kiếm giả Nhân Đạo,
chuyên tu Nhân Đạo, thoát ly Thiên Đạo, cho nên cũng đi vào lạc lối, thậm chí
so với kiếm giả Thiên Đạo còn sâu hơn, cho nên kiếm giả Nhân Đạo rất khó tu
luyện tới Tông Sư. Về phần thiên nhân hợp nhất, tuy là chính đồ, nhưng nề hà
nhận thức của Thiên, Nhân hai đạo đã thâm căn cố đế, chỉ có một số ít có nhận
thức. Về phần làm thế nào đi nắm chắc, vậy cũng cần ngươi tự tìm hiểu."
"Chính mình tìm hiểu, ta nên làm thế nào nắm chắc?" Có chút không hiểu được ý
tứ Diệp lão, Lục Thanh mở miệng hỏi.
"Thiên nhân hợp nhất, con đường này, không ai có thể nói rõ ràng bằng lời
được, cho dù là ta cũng chỉ có thể chỉ cho ngươi một chút, còn quả thực phải
để cho chính ngươi đi tìm hiểu, khống chế Thiên, Nhân cân bằng, do đó đem hai
hợp làm một, hóa thành Kiếm Đạo chân chính."
"Thiên nhân hợp nhất, hợp hai làm một!" Trong lòng Lục Thanh ẩn ẩn có điều
ngộ, bất quá nề hà tín niệm Thiên Đạo quá mức thâm căn cố đế. Cứ việc hắn đối
với lời của Diệp lão rất tin tưởng, nhưng muốn trong thời gian ngắn hoàn toàn
tiếp nhận là không có khả năng. Bất quá giờ phút này cũng xem như đã chôn
xuống mầm mống, chỉ chờ về sau mầm nở hoa, liền có thể không chế thời cơ kết
quả.
Hai mắt khôi phục thanh minh, Lục Thanh nhìn đến, lão nhân trước mặt đã muốn
khôi phục lại bộ dáng như trước, hai mắt lại trở lên mơ màng. Mà nguyên bản uy
thế cường đại cũng đã thu liễm không còn một mảnh. Lúc này xem lại, chỉ giống
như một lão nhân gần đất xa trời, chỉ còn lại năm tháng cô độc cùng yên tĩnh.
Quét mắt nhìn lại, Lục Thanh phát hiện, năm người Niếp Thanh Thiên không biết
từ khi nào đã tới nơi này. Chính là ở trước mặt bọn họ, có một tầng sáng màu
xanh vàng cản trở, chỉ có thể đứng cách xa đứng nhìn hết thảy phát sinh bên
này.
Thấy Lục Thanh thanh tỉnh lại, lại có bộ dáng như có chút sở ngộ, lão nhân
ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt hơi tiêu tán một chút, mở miệng nói: "Thế
nào, ngươi có hiểu được, Thiên Đạo không phải là Kiếm Đạo, chỉ có Nhân Đạo mới
là căn bản, Nhân Đạo nhập Kiếm Đạo, mới là chính đồ!"