Người đăng: Ma Kiếm
Ở rất xa, một căn nhà trúc hiện ra. Ở trước cửa căn nhà là một chiếc bàn bằng
trúc, bên cạnh có hai chiếc ghế ngồi. Lúc này ngồi ở ghế bên trái là một lão
nhân, toàn thân mặc một bộ áo vải thô màu xanh, tóc bạc đầy đầu như tuyết.
Khuôn mặt lão nhân đoan chính, chỉ là ánh mắt tràn ngập mơ màng.
Đặt trên mặt bàn là một bầu rượu màu xanh trong suốt, hiện ra dịch rượu ở bên
trong. Từng giọt rượu như tơ lũ chảy từ miệng bầu rượu, rót vào trong một
chiếc chén bằng ngọc màu trắng ở bên cạnh. Chiếc chén này, đúng là có màu
trắng như tuyết, trong suốt hơn cả thủy tinh.
Thúy Ngọc hồ, Tuyết Ngọc bôi (chén)! Lục Thanh nhìn vào hai đồ vật ở trước mặt
lão nhân. Thúy Ngọc, chính là loại ngọc nặng nhất trong mỏ ngọc sinh ra, so
với ba loại Tử Ngọc, Thanh Ngọc, Bạch Ngọ còn trân quý hơn nhiều. Mà Tuyết
Ngọc lại càng trân quý gấp bội, ở trong lòng đất thai nghén, chung quanh được
Hàn Băng uẩn dưỡng nghìn năm, mới có thể thành. Tuyết Ngọc chính là thứ tốt
nhất để chế tạo chén uống rượu, loại rượu tầm thường rót vào chén cũng sẽ có
một loại hương vị khác.
Chậm rãi nâng chén ngọc lên, trong mắt lão nhân tràn ngập mơ màng, chính là
chậm rãi đem rượu trong chén chậm rãi đổ vào trong miệng. Cách uống rượu của
lão nhân thập phần kỳ quái, tuy rằng miệng chén chứa đầy rượu, nhưng mỗi lần
uống, bên khóe miệng lão nhân vẫn có tia rượu chảy ra, rơi vào bộ áo xanh trên
người. Lục Thanh nhìn đến, trên chiếc áo của lão nhân dĩ nhiên có không ít
rượu rớt vào, hiển nhiên là lão đã uống không biết bao nhiêu chén.
"Nếu có duyên, các hạ hãy xuống cùng ta uống một chén!" Đem bình rượu buông
xuống,
Không Giới!
Trong lòng Lục Thanh ngẩn ra, bất quá chỉ hơi suy nghĩ một chút liền bình phục
lại. Lão nhân sau khi lấy chén rượu ra xong cũng tự nhiên chậm rãi rót rượu
vào chén.
Lục Thanh đi tới chiếc ghế đối diện lão nhân ngồi xuống. Không nghĩ tới vừa
ngồi xuống, từ trên chiếc ghế truyền ra hơi lạnh thấu xương, giống như đang
ngồi trên một khối Hàn Băng vậy, hơi lạnh trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn
thân.
"Bị lạnh, uống một ngụm Đoạn Trường tửu này lại có một cỗ hương vị bất đồng."
Lão nhân lẩm bẩm nói, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn chém rượu trong tay, giống như
muốn nhìn thấu rượu ở bên trong.
"Đoạn Trường tửu!" Lục Thanh thấp giọng nói, tên loại rượu này hắn quả thật
chưa nghe nói đến bao giờ: "Đứt ruột đoạn gan sao?"
"Như thế nào, ngươi không dám uống!" Thanh âm của lão nhân rất bình thản,
trong giọng nói không có chút khinh thường, mà có một cỗ tịch liêu khiến Lục
Thanh khó có thể hiểu. Tịch liêu, giống như là xâm nhập vào trong huyết mạch,
cốt tủy, làm người ta vừa nghe liền không thể quên.
"Đoạn Trường tửu!" Trong mắt Lục Thanh lộ ra thần quang khiếp người, liền đem
chén rượu trước mặt đưa vào miệng. Nước rượu vừa vào trong cổ họng, thật giống
như hóa thành Hàn Băng, trong nháy mắt lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng.
Lục Thanh nhíu mày lại, bởi vì giờ phút này hắn chợt cảm thấy ở trước ngực
dâng lên một cỗ bi ý khó hiểu. Thống khổ như ruột gan đứt đoạn trong nháy mắt
tràn ngập toàn thân. Thống khổ này không hề khởi lên phản ứng của Kiếm Thể cấp
Thanh Phàm, cho dù Lục Thanh điều động Kiếm Nguyên làm dịu gan ruột cũng đều
không có phản ứng.
Thống khổ này, Lục Thanh bỗng nhiên sinh ra cảm giác hít thở không thông,
giống như có thứ gì đó đã sớm cắt đứt ở trong lòng đi ra. Thứ này đột phá tất
cả giam cầm lập tức nhảy vào trong đầu Lục Thanh.
Thế giới trước mặt, cũng tựa hồ biến ảo lên.
Đó là một cô gái tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, một thân võ y màu xanh
biếc, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm màu lam, trên chuôi kiếm còn đeo
một túi hương tản ra mùi bạch lan sâu kín. Thân ảnh xinh đẹp kia đứng trước
mặt mà như không nhìn thấy Lục Thanh, cứ như thể xung quanh không có ai.
Không ai có thể nhìn thấy Lục Thanh tồn tại. Lục Thanh vươn tay ra nhẹ nhàng
đụng vào thân thể chính mình lại phát hiện, trước mặt chính mình chỉ là hư ảo.
Mà thân ảnh tựa hồ đã quên cũng mở miệng.
"Uy! Kiếm của ngươi thật lớn, trông thật thú vị!"
Một câu nói ra, Lục Thanh nhất thời sững sờ tại chỗ, trong đầu giống như vạn
lôi tề minh, tiếng tim đập đuổi dần nhanh hơn.
Giờ khắc này Lục Thanh rõ ràng nghe rõ tiếng tim mình đập, đến từ chính hắn,
cũng là một Lục Thanh khác.
"Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"
"Thanh kiếm của ngươi thực có ý tứ, ta còn chưa thấy qua thanh kiếm nào lớn
như vậy đâu, có thể cho ta xem không?"
Đoạn trí nhớ nguyên bản đã muốn loại bỏ, ẩn sâu trong đâu, lúc này lại xuất
hiện trước mắt.
Sau đó, thế giới trước mặt lại biến hóa.
Luyện Tâm viện. Lúc này Lục Thanh phát hiện mình đang đứng giữa sân, Vu Phi
ngồi xếp bằng ngay trên mặt đất, khóe miệng đầy máu tươi. Hai thân ảnh trước
mặt đã bỏ đi vẻ ngây ngô, rốt cuộc không thể cảm thụ được khí tức còn lưu lại,
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn trở thành tông chủ không? Ba người Tiêu sư
huynh có phải hay không do ngươi hại chết?"
"Ta hiểu lầm hắn, chẳng lẽ tất cả lời nói của cá đệ tử ba ngọn núi khác đều là
lời đồn vô căn cứ sao? Vây các ngươi nói cho ta biết, ba người Tiêu Ngôn sư
huynh rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Không nói được à? Đuối lý sao? Ta thấy căn bản các ngươi là cá mè một lứa!"
Sắc mặt Lục Thanh dần trầm xuống, nhìn vào thân ảnh chính mình kia. Lúc này từ
trên người Lục Thanh bạo phát ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương, nhất thời
trong hư không xuất hiện một cơn mưa đá to bằng ngón tay. Lục Thanh thấy được,
vài đạo thân ảnh trước mặt, có chút biểu tình kinh ngạc, có vẻ như rất chân
thật.
Một lát sau, không gian chung quanh Lục Thanh giống như đọng lại, Thanh Trúc
lâm phạm vi hơn mười trượng giống như bị người ta định trụ lại. Chân không
không hề có dấu hiệu gì, nháy mắt đã thoát phá.
Đợi cho Lục Thanh mở hai mắt ra, hai điểm tinh quanh xanh trắng bắn thẳng ra.
"Loạn tâm cảnh của ra, phá!" Ngay sau đó, trong hư không trống rỗng hiện ra
một đóa Lôi Vân to lớn, Thiên Lôi rền vang cùng Thiên Phong gào thét hướng tới
thế giới trước mặt.
Ầm
Trong nháy mắt thế giới trước mặt Lục Thanh toàn bộ biến thành hai màu xanh và
trắng. Hư không thoát phá, vô tận Động Hư Không Gian hiển hóa ra, đem tất cả
chôn vùi hầu như không còn.
Vẫn như trước là căn nhà trúc, trên người Lục Thanh nổi lên một tầng sáng màu
xanh trắng. Vừa thấy tầng sáng xuất hiện, nguyên bản hai mắt của lão nhân còn
mơ màng chợt trở lên sắc bén.
"Uy trời đất, như thế nào mà uy trời đất lại thuần túy như vậy? Còn có trên
người hắn như thế nào lại có khí tức chân long? Thực là quái sự!" Lão nhân khẽ
lắc lắc đầu, ánh mắt lại một lần nữa trở lên mở màng.
Mở ra hai mắt, Lục Thanh nhìn Tuyết Ngọc bôi trước mặt mình hơi hơi sững sờ.
Lập tức hắn phát hiện, tâm cảnh của chính mình như phát sinh một biến hóa
không hiểu, trở lên vô cùng kiên định. Nếu nói lúc trước tâm cảnh của hắn là
một tấm gỗ, như vậy bây giờ đã hoàn toàn hóa thành bàn thạch, tùy ý gió táp
mưa sa, lôi đình vạn quân, ta vẫn bất động tựa núi.
Đồng thời Lục Thanh phát hiện, Phong Lôi Kiếm Ý thâm uẩn trong Kiếm Chủng, tựa
hồ càng thêm cô đọng.
"Một ly Đoạn Trường tửu, trải nghiệm ruột gan đứt đoạn, tẩy luyện tâm cảnh,
rượu này không biết là như thế nào mà thanh?" Lục Thanh nhìn lão nhân trước
mặt nhẹ giọng nói.
"Đoạn trường, đoạn trường! Ở Liệt Thiên tông có Đoạn Tình cốc, trong cốc có
Tình Hoa, loại hoa này diễm lệ phi thường, có quả, hoặc chua, hoặc ngọt, hoặc
đắng hoặc không có vị. Ở nhị hoa có độc được gọi là độc Tình Hoa. Loại hoa này
cũng là một kỳ vật trong trời đất. Độc Tình Hoa khiến cho người trúng độc
không thể động tình, một khi động tình liền thấy đau lòng khó nhịn, cũng gặp
phải đủ các loại ảo giác. Bất luận là tu vi cao thấp thế nào đều không thể
chống lại được, qua bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ bởi vì tâm lực tiêu hao quá
độ mà chết."
"Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, có sinh ắt có tử. Bên cạnh Tình Hoa
này có một loại thảo được gọi là Đoạn Trường thảo, là vật kịch độc, ăn vào
ruột gan đứt đoạn. Lấy tinh nguyên của Đoạn Trường thảo, lấy Vong Thình thủy
ủ, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày thì thành. Rượu tên Đoạn Trường, ruột
gan đứt đoạn, tẩy luyện tâm cảnh, cắt đứt tơ tình, lấy phá mà lập."
Cẩn thận nghe lão nhân nói, trong mắt Lục Thanh dần hiện lên một tia sáng tỏ,
lập tức nhìn lão nhân nói: "Tiền bối uống một chén Đoạn Trường tửu này, vì sao
còn để một ít rượu vương lại, như thế chẳng phải đáng tiếc sao?"
"Đúng vậy, đáng tiếc!" Lão nhân buông chén rượu xuống, vẻ mở màng trong mắt
càng tăng thêm: "Ta ủ Đoạn Trường tửu hơn ba mươi năm, cũng uống hơn ba mươi
năm Đoạn Trường tửu. Mỗi một chén đều là uống như thế, thủy chung đều không
dám uống hết một ly tràn đầy. Ngươi có biết vì cái gì không?"
Trong lòng vừa động, Lục Thanh nói: "Thỉnh tiền bối chỉ giáo!"
"Bời vì, không phải không dám, mà là không muốn. Hơn ba mươi năm, ta đều không
uống hết một ly Đoạn Trường tửu đầy, mà tâm cảnh của ta vẫn dừng lại ở hơn ba
mươi
năm trước. Ta sợ tẩy luyện qua đi, rốt cuộc sẽ không thể nhớ lại đoạn trí nhớ
kia nữa."
"Tiền bối tu vi tinh thâm, không sợ bỏ mất Kiếm Đạo sao?" Lục Thanh nhướng
mày, mở miệng nói.
"Kiếm Đạo!" Lão nhân lắc lắc đầu: "Kiếm Đạo lại có gì dùng?"