Người đăng: Ma Kiếm
Mới bắt đầu, Quân Mạc Vấn nhìn thấy tốc độ của Lục Thanh gia tăng trong lòng
nhất thời hoảng hốt. Nhưng mà nhìn thấy phủ đệ của vực chủ chỉ còn cách hắn
chưa đến hai nghìn trượng, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Thần Phong vực.
Phía trước khi Quân Mạc Vấn đuổi theo sáu người Lục Thanh đã ra tay giết chóc
những kiếm giả sống sót trong Thần Phong các, đã oanh động cả Thần Phong vực.
Hiện giờ nghe thấy tiếng Lục Thanh hét lớn, lại nhìn hai đạo kiếm quang lóe
lên trong hư không, nhất thời khiến phần đông kiếm giả ngây ngẩn cả người.
Đến tột cùng là ai thế nhưng đuổi giết vực chủ cường đại. Đại vực chủ thế mà
lại không phản ứng một tiếng, toàn lực chạy trốn.Đây là việc bọn họ klhoong
dám tưởng tượng. Phía trước dáng vẻ Quân Mạc Vấn giết chóc, khí thế hung ác
hoàn toàn khiến cho bọn họ sợ hãi. Bây giờ lại tương phản như thế thật sự
khiến cho bọn họ không dám tin tưởng.
"Đó là ai, dị động lúc trước chẳng lẽ bởi vì hắn?"
"Hẳn đúng vậy, cũng chỉ có nhân vật thần thông như vậy mới có thể khiến cho
đại vực chủ bôn đào."
Lúc này cả Thần Phong đều xôn xao tiếng nghị luận. Nề hà tốc độ của hai người
Lục Thanh quá nhanh, bọn họ muốn nhìn cũng vô pháp thấy được thân hình hai
người.
Trong hư không, thân hình Lục Thanh hóa thành một đạo lưu quang màu xanh tím,
khí Phong Lôi không ngừng bám quanh, mà toàn bộ khí thuộc tính trước mặt tự
động tách ra. Nếu không phải tu vi không đủ thì sợ là trong khoảnh khắc Lục
Thanh đã đuổi kịp Quân Mạc Vấn.
"Tiểu tử, vận dụng Phong Lôi Kiếm Sí, trong phủ vực chủ ta cảm nhận có Kiếm
Trận tồn tại!" Bỗng dưng Diệp lão mở miệng nhắc nhở.
Lục Thanh không cần nghĩ ngợi, cơ hồ trong nháy mắt sau lưng hắn kéo dài ra
hai chiếc cánh dài gần trượng. Hai chiếc cánh này hoàn toàn là do Phong Lôi
nhị khí ngưng tụ lại, mặt trên mỗi chiếc long vũ giống như một thanh tiểu
kiếm, tản ra tia khí sắc bén. Trong nháy mắt Phong Lôi Kiếm Sí xuất hiện, ý
cảnh căn nguyên trời đất liền dung hợp đi vào.
Tiếp theo hai chiếc cánh vẫy mạnh, thân hình Lục Thanh trong nháy mắt biến mất
trong hư không. Ngay sau đó, khoảng cách năm trăm trượng trong nháy mắt vượt
qua, xuất hiện ngay sau lưng Quân Mạc Vấn.
Cái gì!
Lúc này, Quân Mạc Vấn cơ hồ tim mật câu nứt. Biến hóa đột nhiên khiến hắn trở
tay không kịp, ngay sau đó, ngón tay Lục Thanh giống như bóng đè, không chút
trở ngại phá vỡ Kiếm Cương hộ thân của Quân Mạc Vấn, đánh thẳng vào đan điền
của hắn. Lúc đi ra đó là cầm lấy một thanh Sát Lục Kiếm Chủng dài bảy tấc.
Trên mắt Quân Mạc Vấn lộ ra thần sắc không thể tin nhìn vào trong tay Lục
Thanh, rồi lại nhìn vào Phong Lôi Kiếm Sí sau lưng Lục Thanh: "Ngươi, ngươi
rốt cuộc là ai?"
Tuy rằng bị lấy ra Kiếm Chủng, nhưng là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, ý chí Kiếm
Đạo vẫn giúp Quân Mạc Vấn chống đỡ một lát, chỉ cần Lục Thanh không đem Kiếm
Hồn bên trong bọp náp.
Xách thân thể Quân Mạc Vấn lên, Lục Thanh lại bay lên trời cao nghìn trượng.
"Ta chính là ta, tại sao phải là ai?" Lục Thanh lạnh lùng nhìn Quân Mạc Vấn
nói.
"Không có khả năng, một cái đệ tử của tông môn cấp Thanh Phàm, sao có khả năng
trước cảnh giới Kiếm Hoàng mà có được nhiều thần thông Kiếm Đạo như vậy!" Hai
mắt Quân Mạc Vấn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thanh, thở dốc nói: "Đem Kiếm
Chủng trả lại cho ta, ngươi không thể giết ta. Cha ta là môn chủ Sinh Tử môn,
giết ta ngươi sẽ bị Sinh Tử môn đuổi giết không ngừng!"
"Sinh Tử môn, Quân Mạc Lâm sao?" Lục Thanh lạnh nhạt nhìn hắn một cái nói.
Hai mắt lập tức trừng lớn, Quân Mạc Vấn lộ ra thần sắc khiếp sợ nói: "Ngươi,
ngươi làm sao có thể biết được tục danh của cha ta?"
"Chẳng lẽ tục danh của phụ thân ngươi không có người người biết?" Lục Thanh
cười lạnh một tiếng, tay phải liền nắm chặt Kiếm Chủng cảu Quân Mạc Vấn.
"Ngươi không sợ chết!" Quân Mạc Vấn không thể tin được Lục Thanh sau khi nghe
lời uy hiếp của hắn mà còn muốn bóp nát Kiếm Chủng của hắn.
"Phụ thân ngươi, ta sớm hay muốn cũng sẽ tìm đến. Chỉ bằng ngươi còn không
đáng giá để Sinh Tử môn động thủ. Có ba con Thiên Phong ưng mà cũng muốn kéo
ta vào, sợ là ở Sinh Tử môn ngươi đã không còn có cái gì được coi trọng."
"Ngươi...!" Ánh mắt Quân Mạc Vấn lộ ra vẻ thống khổ. Đích xác, Lục Thanh nói
không có sai, chính là bởi vì mình là phế vật, mình mới phải chạy đến Thanh
Phàm giới có nguyên khí thưa thớt cùng pha tạp này, cho dù mình đã đạt tới
Kiếm Vương, vẫn như trước không được thừa nhận!
Biết chính mình không còn đường sống, ánh mắt Quân Mạc Vấn lộ ra vẻ điên
cuồng, hai mắt đột nhiên sáng ngời lên. Lục Thanh biết, đây hẳn là hồi quang
phản chiếu.
"Đáp ứng ta, ngày ngươi thành tựu Kiếm Phách, giúp ta diệt Sinh Tử môn."
"Vì cái gì?" Lục Thanh nghe vậy ngẩn ra, yên lặng nhìn thấy Quân Mạc Vấn, muốn
từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì. Mà trong mắt Quân Mạc Vấn, rõ ràng là oán hận
sâu đậm.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, lập Kiếm Thần thệ ước, ta có thể đem một bí quyết
cắn nuốt Kiếm Hồn người khác tăng lên tu vi cho ngươi. Chỉ cần cảnh giới đủ,
ngươi liền có thể cắn nuốt tinh luyện thành Kiếm Nguyên thuộc tính của mình,
trong nháy mắt tăng tiến tu vi cùng nuôi dưỡng hồn phách."
Nhưng mà tiếp theo, Lục Thanh cũng không nói thêm cái gì, tay phải lập tức nắm
chặt. Một cỗ hấp lực to lớn từ trong lòng bàn tay hiện ra, trong ánh mắt kinh
hãi rồi dần ảm đạm của Quân Mạc Vấn, chuôi Sát Lục Kiếm Chủng của hắn trong
tay Lục Thanh dần rút nhỏ lại, thậm chí đến ba hồn cũng bị hút vào.
Lát sau, hai mắt Lục Thanh lóe ra tinh quang chói mắt. Kiếm Chủng kia đã bị
hắn chuyển hoán thành Phong Lôi Kiếm Nguyên tinh thuần bổ sung vào giữa Kiếm
Chủng của Lục Thanh, còn đại bộ phận tán nhập vào trong huyết nhục.
Trong nháy mắt Phong Lôi Kiếm Nguyên tinh thuần tiến vào giữa huyết nhục, cả
thân thể Lục Thanh chợt bộc phát tia khí màu xanh sắc bén, bên trong huyết
nhục hiện ra một tầng sáng màu trắng, bất quá rất nhanh lại tiêu tán.
Đạt tới tầng sáu của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, nhu cầu tinh nguyên linh vật để
tu luyện càng thêm to lớn. Kiếm Chủng của một Kiếm Vương đại thiên vị hoàn
toàn bị hấp thu, Lục Thanh chỉ dùng một nửa thành để khôi phục Kiếm Nguyên,
còn lại chín thành rưỡi liền bị Kiếm Thể cấp Thanh Phàm hấp thu không còn. Mà
Lục Thanh còn gần cảm thấy Kiếm Thể chỉ hơi hơi trướng lên, liền không có nửa
điểm phản ứng, tiến bộ rất nhỏ bé.
Lục Thanh không dám tưởng tượng, hắn muốn đạt tới tàng bảy thì cần bao nhiêu
tinh nguyên linh vật. Dù sao lúc trước khi hắn thành tựu Kiếm Thể cấp Thanh
Phàm, đầu tiên là thành tựu Bán Long Thân, rồi dung nhập vào Kiếm Thể, khiến
cho hắn tuy mới tiến vào tầng thứ sáu, nhưng thực lực lại tiếp cận tầng thứ
bảy. Giống như là chú kiếm, tài liệu mới bắt đầu chú luyện thân thể của Lục
Thanh thật sự quá mức cường đại.
Cho nên về sau muốn tăng lên cũng càng thêm khó khăn. Căn cứ theo Diệp lão
phỏng chừng, lúc trước trong Không Giới thu hoạch khối Thú Đan thất giai của
Huyền Quy, có thể còn không đủ. Còn cần phải vận dụng cả một ít linh dược bên
trong đó nữa, mới đủ cho Lục Thanh tiến vào tầng thứ bảy. Về phần Long Nguyên
dịch, Lục Thanh cũng lưu trữ lại có chỗ dùng. Bất luận là Huyền Long Quy, Băng
Ma Xà, thậm chí là Phong Lôi đều cần Long Nguyên dịch.
Nhìn thấy Quân Mạc Vấn đã mất hết sinh cơ, rốt cuộc cũng là Đại Sư cảnh giới
Kiếm Hồn, Lục Thanh cũng không có cứ như vậy ném thi thể hắn đi. Một đạo Phong
Lôi Kiếm Khí đánh ra, thiêu đốt thi thể Quân Mạc Vấn thành tro bụi. Nhìn thân
thể một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn hóa thành tro bụi bay theo gió, tâm thần Lục
Thanh không có nửa điểm dao động.
"Xem ra, huyết mạch chân long khiến cho ngươi càng thêm thích ứng sinh tồn
trên Kiếm Thần Đại Lục!" Diệp lão có chút cảm khái nói: "Ngươi có cảm nhận
được không?"
Gật gật đầu, ánh mắt Lục Thanh có chút hồi tưởng: "Ra khỏi tông môn, tuy rằng
chỉ ngắn ngủi không đến một tháng, nhưng cũng khiến ta nghĩ thông rất nhiều
thứ. Có một số thứ, nếu muốn bảo hộ tốt vậy cần phải đủ thực lực. Ở Kiếm Thần
Đại Lục, nhường nhịn chỉ là vô ích, chỉ có lấy chiến đối chiến, mới là chính
đồ. Chỉ cần bảo vệ bản tâm, cùng với thiện niệm chính khí trong lòng, liền
không có sai."
Trầm mặc một lát, Diệp lão mở miệng nói: "Xem ra ngươi thật sự là đã hiểu được
rất nhiều. Có một số thứ, tuy rằng bình thường ta cũng có nói, nhưng chân
chính muốn lý giải thì phải tự thân trải nghiệm qua mới được. Kiếm Đạo, chú ý
dũng mãnh tinh tiến, tính tình lúc trước của ngươi, cũng có chút ôn hòa. Hiện
giờ thay đổi mới là tốt, chỉ cần nắm chắc bản tâm, đúng chừng mực, cho dù có
giết nhiều người, cũng không thẹn với lương tâm, đó là bởi vì họ đáng chết."
Nhìn ánh mặt trời chiếu rọi lên người, đem sát khí lạnh như băng lúc trước xua
tan không còn, Lục Thanh cảm thấy tâm trí mình thoải mái hơn rất nhiều. Một cỗ
niệm thần mông lung cũng cảm ứng tốt hơn một chút, tựa hồ so với trước càng
nhiều hơn phần sáng bóng, lưu chuyển tự nhiên viên dung như ý.
Trời ở trên, đất ở dưới, lúc này Lục Thanh liền nằm giữa trời đất, huyết mạch
trong người giống như có cái gì bừng mở. Hai mắt chậm rãi mở ra, hai đạo thần
mang tím trắng trống rỗng bắn ra, thẳng thấu tận trời.
Một tiếng long ngâm rung trời vang lên, long uy bàng bạc vô tận mở ra, trong
nháy mắt bao phủ phạm vi chung quanh mười dặm. Tiếng long ngâm cao vút trực
tiếp vang xa trăm dặm, mà tầng mây xung quanh mười dặm lập tức tiêu tán thoát
phá, đem ánh mặt trời hiển lộ ra.
Trên Thần Phong lĩnh. Ba con Thiên Phong ưng nghe thấy tiếng long ngâm như
thấu vào linh hồn, cả người lập tức trở lên run rẩy. Long uy bàng bạc đặt thật
sâu vào trong thức hải chúng, khiến chúng nó không có dũng khí phản kháng.
"Là nhân tộc có được huyết mạch chân long kia. Huyết mạch chân long tinh thuần
như vậy, nếu không phải hồn phách của hắn có khí tức nhân tộc, ta đã nghĩ là
một vị tiền bối Long Tộc." Con Thiên Phong ưng lúc trước bị Lục Thanh phế đi
một trảo lộ ra vẻ sợ hãi nói.
"Phía trước người đó cùng Quân Mạc Vấn một trận chiến đã hiển lộ ra thực lực,
chúng ta mà gặp cũng chỉ có cách chạy trốn." Một con Thiên Phong ưng khác cảm
thán nói: "Đợi cho khi hắn đi qua Thần Phong lĩnh, đưa lên một quả Địa Nguyên
quả bồi tội đi. Có được huyết mạch chân long, tất nhiên trong lòng có chính
khí, coi như là một nửa đồng tộc với chúng ta, tin tưởng hắn sẽ không làm khó
chúng ta."