Kiếm Xuất Pháp Tùy (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

"Sau đó, lấy thần niệm Kiếm Hồn hiểu được căn nguyên thuộc tính, căn nguyên
thuộc tính này bất đồng với hiểu ra căn nguyên khi Kiếm Chủ đột phá, mà chân
chính là căn nguyên thuộc tính."

"Lấy cảm ứng tự thân với căn nguyên thuộc tính mà cảm ứng trời đất, chạm đến
tất cả căn nguyên thuộc tính, do đó mỗi một kiếm có thể trảm phá Kiếm Khí
thuộc tính của đối phương. Mỗi một kiếm chém xuống, đó là đối với thuộc tính
trong trời đất hiểu được, tự nhiên ẩn chứa vận luật của trời đất. Hiểu được
vận luật của trời đất đủ thâm hậu, cảnh giới tu vi cũng đề cao theo, đồng thời
thần vận Thiên Đạo của đường kiếm cũng càng thêm nồng hậu. Đó chính là lấy
thần ngự kiếm. Này thần, chính là gốc rễ của các loại thuộc tính trong trời
đất biến thành, là thần vận của Thiên Đạo."

Đến bây giờ Lục Thanh mới hiểu được, vì sao kiếm giả cảnh giới Kiếm Hồn chiến
đấu, lại ít xảy ra tình huống vượt thiên vị khiêu chiến. Cảnh giới kiếm pháp
dĩ nhiên lại cùng cảnh giới tu vi liên hệ cùng nhau. Tu vi cảnh giới giống
nhau, cảnh giới kiếm pháp tất nhiên cũng tiếp cận nhau. Tới lúc này, đó là tỷ
thí kiếm pháp tinh thâm với nhau, hung hiểm bên trong, căn bản khó thể cân
nhắc.

Lúc ở cảnh giới Kiếm Nguyên, kiếm giả lựa chọn tiếp dẫn thuộc tính trong Ngũ
Hành ít nguy hiểm hơn thuộc tính nằm ngoài Ngũ Hành, thậm chí lĩnh ngộ cũng
nhanh hơn rất nhiều. Nhưng đợi cho đến cảnh giới Kiếm Hồn, huyền ảo bên trong
đó mới hiển lộ ra.

Đại Sư tu luyện Kiếm Khí thuộc tính Ngũ Hành, trong cùng cảnh giới không thể
bằng được Đại Sư tu luyện Kiếm Khí thuộc tính nằm ngoài Nhũ Hành. Trừ phi có
được kiếm pháp tinh thâm cùng pháp tướng kiếm thức cường đại, nếu không trên
cơ bản không có phần thắng. Ngoài ra nếu có được một ít thần thông Kiếm Đạo
hiếm thấy, cũng có thể có hiệu quả chuyển bại thành thắng. Bất quá muốn có
được thần thông Kiếm Đạo, bình thường phải là Kiếm Hoàng đã độ qua lôi kiếp,
thành tựu Kiếm Cốt.

Những cái khác, tựa như Thức Kiếm công kích của Lục Thanh là đến từ Luyện Hồn
quyết, đó là phương pháp rèn luyện thần thức của kiếm giả thời thượng cổ,
huyền ảo bên trong đến Diệp lão cũng phải tán thưởng không thôi.

Hành tẩu ngắn ngủn nửa canh giờ, cũng giúp cho Lục Thanh hiểu biết ra không ít
thứ, Đối với tu luyện trong cảnh giới Kiếm Hồn cũng có một chút đại khái hiểu
biết. Bởi vì Bán Long Thân, hắn mới có thể lĩnh ngộ ra căn nguyên thuộc tính,
cảnh giới bước vào Kiếm Tông tiểu thiên vị. Như vậy về sau, cái hắn cần làm đó
là cần phải hoàn thiện phần lĩnh ngộ này, đợi cho đến viên mãn cũng là lúc hắn
bước vào Kiếm Hoàng.

Đây là Lục Thanh đối với chính mình hiểu được. Đật tới cảnh giới hiện giờ, hắn
tựa hồ đã thấy rõ được phương hướng phải đi, trong Thiên Đạo mờ mịt, hắn cảm
nhận được một tia trong Kiếm Ý của chính mình. Tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng
cũng khắc sâu vào trong ý chí Kiếm Đạo của hắn.

Hiện giờ nghĩ lại, Lục Thanh mới biết, lúc trước chính mình bức lui hai gã Đại
Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Sinh Tử môn là bao nhiêu may mắn. Tuy rằng hai người
là Kiếm Vương trung thiên vị, nhưng cảnh giới kiếm pháp lại vượt hắn rất xa,
nếu không phải lúc trước trong Linh Đoạn Sơn Mạch lĩnh ngộ được một chút Vạn
Pháp Quy Tông, bộc lộ được sức mạnh thân thể cường hãn, cùng với Tử Tiêu Phong
Lôi kiếm mạnh mẽ, hơn nữa mấu chốt là Thức Kiếm công kích cản chở, nếu không
Lục Thanh cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả đến tột cùng là như thế nào.

Bất quá hiện giờ Lục Thanh tin tưởng, nếu hai người lúc trước lại một lần nữa
đối mặt với chính mình, hắn nắm chắc có thể giết chết hai người ngay đương
trường.

Thần Phong vực không lớn, phạm vi chỉ trên dưới ba mươi lí. Ra khỏi Thần Phong
các, cước bộ của sáu người rất nhanh, chỉ sau nửa canh giờ, đã bước tới cuối
Thần Phong vực.

Nhìn sơn lĩnh cao ngất trước mặt, ở mặt trên từng cây cổ thụ đứng ngạo nghễ,
thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng chim ưng đề minh cao vút. Ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời cao nghìn trượng, ẩn ẩn có mấy trăm điểm đen không ngừng di động, cẩn
thận nhìn lại, đó chính là mấy trăm con chim ưng hùng tuấn bay lượn, từ trên
bầu trời nhìn xuống. Đồng thời ở chung quanh chúng nó, cuồng phong gào thét,
trên bầu trời cả sơn lĩnh, không có lấy một đám mây trôi.

Đây là Thần Phong lĩnh. Trên bầu trời đang bay lượn, không cần phải nói chính
là vô số Thần Phong ưng bay lượn. Ở trong đó, Lục Thanh phát hiện có hơn mười
con có linh lực dao động đạt tới tứ giai, là Cụ Phong ưng. Nói đến thì thế lực
Linh Thú trên Thần Phong lĩnh này, cũng không hề thua kém so với một tông môn
cấp Thanh Phàm bình thường.

Trừ bỏ trên không trung, bên dưới Thần Phong lĩnh, một cái khe sâu trăm
trượng, thỉnh thoảng có đoàn xe ngựa cùng kiếm giả đi thông qua. Bất quá cả
đám đều rất cẩn thận, khi thì ngửa mặt lên bầu trời nhìn các điểm đen, tựa hồ
sợ chúng nó đột nhiên rơi xuống.

Đi trước khe sâu, Lục Thanh liền dừng bước lại, quay đầu nhìn năm người Niếp
Thanh Thiên. Lúc này, tuy rằng Lục Thanh không có hành động gì, nhưng từ trong
ánh mắt của hắn, năm người Niếp Thanh Thiên lại giống như thấy được hai đóa
Lôi Vân tụ tập. Lôi Vân màu tím trắng, giống như cuốn đi hết thảy căn nguyên,
cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu tím trắng, tuy Lục Thanh
không có động tác gì khác, nhưng năm người Niếp Thanh Thiên đều có cảm giác
như đang đối mặt với thiên uy.

Giống như nhận ra năm người Niếp Thanh Thiên khác thường, Lục Thanh nhướng
mày, lập tức mắt lại hai mắt. Lát sau, hai mắt lại mở ra, mà năm người Niếp
Thanh Thiên lại không thấy được vẻ gì đó nữa, ánh mắt Lục Thanh tựa hồ lại
biến thành bộ dáng trước kia.

"Ngươi đã thay đổi!" Triệu Thiên Diệp mở miệng nói đầu tiên, nhìn Lục Thanh
một cái thật sâu: "Cảnh giới của ngươi càng ngày càng cao, cảnh giới biến hóa,
người cũng biến hóa."

Lục Thanh lạnh nhạt cười, không có lảng tránh ánh mắt Triệu Thiên Diệp, nói:
"Cảnh giới thay đổi, bất quá có một số thứ không thể thay đổi. Ta vẫn như
trước là ta, chỉ là cảnh giới thay đổi mà thôi."

Niếp Thanh Thiên tiếp lời nói: "Nếu như vậy, bốn năm sau đến tột cùng sẽ phát
sinh cái gì, ngươi nói cho ta biết?"

"Bốn năm sau!" Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại, ánh mắt Triệu Thiên Diệp cùng Niếp
Thanh Thiên giống nhau, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Thật lâu sau, Lục Thanh mở miệng nói: "Đây là ân oán của Lục gia ta. Ta thân
là gia chủ, có trách nhiệm gánh vác."

"Nguyên lai ngươi quả nhiên thay đổi!" Ánh mắt dừng lại trên người Lục Thanh,
Niếp Thanh Thiên thở dàu một hơi, mở miệng nói: "Chúng ta sẽ chờ ngươi nói."

Nghe Niếp Thanh Thiên nói, trong lòng Lục Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp. Bất
quá hắn lập tức xua tan ngay, nguyên nhân chính là hắn không thể kéo hai người
đi vào, còn có Đoạn Thanh Vân, Dư Cập Hóa, thậm chí là Hoàng Linh Nhi, bốn năm
sau, sinh tử khó liệu!

Mà ngay tại thời điểm Dịch Nhược Vũ muốn nói cái gì đó, liền thấy sắc mắt Lục
Thanh trầm xuống, bước lên phía trước che chắn năm người ra sau lưng.

"Cá ngươi lui ra phía sau!" Thanh âm của Lục Thanh vang lên, không có chút gì
thượng lượng, trong lời nói năm người Dịch Nhược Vũ nghe ra một cỗ uy nghiêm
to lớn. Uy nghiêm, từ lúc Lục Thanh từ Bích Lạc hải đi ra, càng lúc càng to
lớn.

Ngay sau đó, sắc mặt năm người Niếp Thanh Thiên cũng trở lên ngưng trọng. Bởi
vì ngay lúc này, bọn họ cảm nhận được một cỗ Sát Lục khí nồng đậm đang tử Thần
Phong vực bắn nhanh tới. Kiếm Nguyên dao động khủng bố đem tầng mây đánh xơ
xác, ở xa xa một đạo kiếm quang màu hồng đen thả ra một đạo tia khí thật dài,
hướng tới bên này bắn nhanh tới.

"Là Quân Mạc Vấn kia!" Triệu Thiên Diệp trầm giọng nói: "Sát Lục khí này tập
trung vào Lục Thanh."

"Quân Mạc Vấn!" Dịch Nhược Vũ biến sắc, tuy rằng không biết đối phương có tu
vi thế nào nhưng nàng cảm thấy so với hai gã Đại Sư của Sinh Tủ môn phải cường
đại hơn rất nhiều. Sát Lục khí phô thiên cái địa, đến bầu trời cũng trở lên u
ám.

"Đó là cái gì?" Bên trong khe sâu, có kiếm giả phát hiện không đúng, đợi cho
nhìn thấy một đạo kiếm quang trên bầu trời đang cấp tốc bắn tới sáu người
trước mắt, nhất thời sắc mặt đại biến, cấp tốc lui ra đằng sau.

Đồng thời thấy được động tác của người này, hơn mười kiếm giả cũng gắt gao
theo sát, không có ai dừng lại ở phía xa mà cấp tốc chạy đi.

Một lát sau, kiếm quang tán đi, thân hình Quân Mạc Vấn liền xuất hiện trước
mặt sáu người Lục Thanh, chậm rãi hạ xuống. Ở trên người hắn, Sát Lục khí màu
hồng đen thập phần dày đặc, tự động hình thành một dòng khí bên ngoài cơ thể
xuyên qua du đãng, đem chân không xuyên thấu.

Cảm thụ Kiếm Nguyên dao động mãnh liệt trên người Quân Mạc Vấn có chút không
ổn định, ánh mắt Lục Thanh hơi trầm xuống, mở miệng nói: "Kiếm Vương đại thiên
vị!"

"Không sai, nhãn lực của Lục huynh thật tốt!" Quang mang màu hồng đen trong
mắt Quân Mạc Vấn lưu chuyển, nhìn chằm chằm Lục Thanh: "Lúc này ta đến đây,
đặc biệt là vì muốn mượn Kiếm Chủng của Lục huynh có việc dùng một chút."

Quân Mạc Vấn vừa dứt lời, năm người Niếp Thanh Thiên đồng thời biến sắc.

Trên mặt Dịch Nhược Vũ lộ vẻ giận dữ: "Quân Mạc Vấn, ngươi cư nhiên..."

"Ồn ào!" Hai mắt Quân Mạc Vấn ngưng lại, nhất thời hai đạo thần quang từ trong
mắt lộ ra, thẳng hướng tới Dịch Nhược Vũ.

"Cẩn thận!" Niếp Thanh Thiên kinh hãi hô lên.

Mà lúc này, thân hình của Lục Thanh cũng động. Không thấy hắn có động tác gì,
thân hình bỗng xuất hiện trước mặt Dịch Nhược Vũ, hai mắt cũng trực tiếp xuất
hiện hai luồng quang mang tím trắng, bắn thẳng vào hai đạo quang mang phóng ra
từ mắt Quân Mạc Vấn.

Quân Mạc Vấn nhíu mày lại. Tốc độ của Lục Thanh khiến hắn có chút giật mình.
Sau khi ngộ ra căn nguyên thuộc tính, Phong Lôi bộ của Lục Thanh cũng xảy ra
biến hóa. Mỗi bước bước ra, giống như không có trở ngại gì, trong hư không tất
cả cá loại lực lượng thuộc tính như tự động tránh đường.

Tốc độ như thế, so với Quân Mạc Vấn không hề chậm hơn chút nào, điều này làm
cho Quân Mạc Vấn tăng thêm vài phần cảnh giác. Đồng thời từ trong mắt Lục
Thanh hiện lên hai luồng quang mang kia, bên trong đó Quân Mạc Vấn tựa hồ cảm
nhận được một cỗ uy áp giống như thiên uy. Mà uy áp này bất đồng với uy áp
chất chứa trong lực trời đất, mà tựa hồ đến từ uy nghiêm tối thuần túy trong
trời đất.

Sao lại thế này? Trong lòng Quân Mạc Vấn càng ngày càng cảnh giác hơn. Ngắn
ngủn vài giây trước hắn còn có nắm chắc trong lòng, nhưng bây giờ hắn không
rõ, phía trước Lục Thanh tại trong cảnh giới kỳ dị kia đến tột cùng là ngộ ra
cái gì.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #412