Vạn Kiếm Hướng Tông


Người đăng: Ma Kiếm

Vô số điểm sáng không ngừng tại trong thế giới hỗn độn này ngưng kết ra, cả
thế giới hỗn độn bắt đầu chuyển hóa hướng về thế giới chân chính.

Lẳng lặng đứng thẳng trong phiến trời đất này, Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên
mặt trời chói chang, ở bên cạnh Thiên Lôi cùng Thiên Phong không hề có chút
nào bị ảnh hưởng. Ngay tại thời điểm khi tất cả các điểm sáng ngưng tụ ra hết
tất cả sự vật, vô luận là dãy núi liên miên, cỏ cây hoa lá, sông suối ao hồ,
mặt trời, dung nham nóng chảy, trong nháy mắt tất cả lại tan biến, cả thế giới
lại hóa thành một mảnh hỗ độn.

Vô số điểm sáng gào thét chui vào bên trong Thiên Lôi và Thiên Phong, trong
phút chốc giống như có thứ gì vỡ tan ra, thân ảnh của Lục Thanh cũng dần tan
biến hóa thành vô số điểm sáng, lấy hai màu xanh tím chói mắt nhất đi vào giữa
Thiên Lôi cùng Thiên Phong.

Ầm ầm

Ngay sau đó, cả thế giới hỗn độn bỗng nhiên phát ra từng tiếng trầm đục, giống
như bị thứ gì to lớn oanh kích vào, lại giống như tiếng tim đập thình thịch,
đến tột cùng cũng không biết là vật gì phát ra.

Trên bầu trời lại nổi lên biến hóa, Thiên Lôi cùng Thiên Phong cuối cùng cuốn
lấy nhau ngưng kết thành hư ảnh một con châm long dài nghìn trượng. Trên người
chân long tràn ngập vô số điểm sáng, màu sắc đó tựa hồ là căn nguyên cuối
cùng.

Một tiếng long ngâm kinh thiên vang lên, chan long triền thân, ngẩng đầu lên
trời rống giận, phát ra tiếng gầm rung trời. Tiếng gầm càng lúc càng lớn, đến
cuối cùng giống như tiếng sấm sét cuồn cuộn, đem thế giới hỗn độn chấn ra đạo
đạo cái khe. Từ bên trong mỗi cái khe lại tản ra từng luồng sáng màu vàng nhu
hòa, tràn ngập một cỗ hấp dẫn không hiểu.

Thiên Lôi cuồn cuộn, Thiên Phong gào thét, hai loại thanh âm ở trong miệng
chân long dần dung hợp lai, nhè nhẹ từng đợt tia khí ở trong thế giới này sinh
ra. Tia khí biến thành màu xanh từ trong miệng chân long bắn ra, rất nhanh bao
phủ toàn thân chân long.

Tiếng long ngâm hóa thành tiếng sấm rền cùng phong khiếu, mà một lát sau lại
biến thành tiếng kiếm ngâm sắc bén. Tiếng kiếm ngâm vang lên, cả thế giới hỗn
đoạn vỡ tan càng nhanh hơn, có thể thấy được tốc độ mở rộng của từng cái khe,
cùng hào quang màu vàng kim càng thêm chói mắt.

Đến cuối cùng, trên thân thể nghìn trượng của chân long, các điểm sáng bắt đầu
hỗn hợp lại, hiện lên một chút ánh sáng màu trắng, rồi rất nhanh khuếch tán ra
toàn thân.

Trong thời gian ngắn, bộ dáng của chân long liền biến hóa, lôi đình bạo vang,
ngưng kết thành một thanh cự kiếm thông thiên màu trắng ngà, ở bên ngoài là
một tầng tia khí màu xanh bao phủ, một cỗ khí tức căn nguyên tản ra.

Lại một tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang lên. Theo tiếng kiếm ngâm vang lên, cả
thế giới hỗn độn cuối cùng chỉ còn lại hai màu tím và trắng. Thiên Lôi màu tím
cùng Thiên Phong màu trắng giăng khắp hư không, vô tận uy trời đất tràn ngập.

Giống như cảm thấy chính mình bị trói buộc, chuôi cự kiếm màu trắng phát ra
tiếng ngâm tức giận. Lát sau, Thiên Lôi cùng Thiên Phong tràn ngập trong hư
không giống như trăm sông đổ về một biển, hướng tới cự kiếm tụ tập lại.

Tia khí màu xanh trong nháy mắt dung nhập vào trong tầng sáng màu trắng ngà
lưu chuyển trên thân cự kiếm. Lát sau liền truyền ra tiếng sấm rền cùng gió
rít chói tai, màu sắc của thanh cự kiếm bắt đầu biến hóa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một khắc, một năm, hai năm, hay vô tận
năm tháng, chuôi cự kiếm đuổi dần tản ra một cỗ khí tức tang thương vô tận.
Trong khoảnh khác khí tức tang thương xuất hiện, nguyên bản những cái khe dầy
đặc xung quanh bắt đầu khuếch tán tới tận chân trời.

Vào lúc này, một cỗ Kiếm Ý giống như tồn tại mãi mãi từ bên trong cự kiếm bốc
lên, cùng với đó là tiếng sấm như thiên uy và từng cơn lốc nghìn trượng ngưng
tụ. Màu sắc của cự kiếm cũng ổn định lại.

Thân kiếm nghìn trượng mang phong cách cổ xưa, mặt trên có từng đạo hoa văn
tinh mịn. Hoa văn này có mười tám cái, bên trong như chất chứa vô tận huyền
ảo. Thân kiếm dĩ nhiên biến thành màu tím trắng, lộ ra khí tức căn nguyên dày
đặc.

Thai nghén vô tân năm tháng, lúc này đây nó rốt cục có được thần trí. Thế giới
chung quanh đã biến thành một mảnh màu vàng rực rỡ. Kiếm Ý bàng bạc mang theo
thiên uy thẳng tắp chém xuống. Một kiếm làm hư không thoát phá, lan tràn khắp
cả thế giới hỗn độn không thấy cuối.

......

Trên tầng sáu của Thần Phong các. Trong không gian bị giam cầm bỗng nhiên vang
lên tiếng kiếm ngâm nhàn nhạt, tuy không lớn nhưng trong nháy mắt truyền khắp
trăm dặm. Vô số thanh kiếm từ trên lưng mỗi kiếm giả rung động, thậm chí còn
giãy ở trong tay, mũi kiếm cùng hướng về phía xa xa, phát ra tiếng ngâm thuần
phục.

Rất nhiều thanh kiếm, vô luận là tam phẩm, lục phẩm, cửu phẩm, thậm chí là
Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đều cùng phát ra một loại thanh âm. Mũi kiếm chỉ tới,
chính là phương hướng Thần Phong các.

Trong không gian tầng sáu. Nhìn thấy Thần Kiếm thoát ly khỏi tay hướng tới Lục
Thanh phát ra tiếng ngâm thuần phục, ánh mắt Quân Mạc Vấn dại ra, trong lòng
hắn nhấc lên từng cuộn sóng, mà đại hán ở bên cạnh cũng có biểu lộ đồng dạng.

"Vạn Kiếm Hướng Tông, Tông Sư chi tượng!" Quân Mạc Vấn lẩm bẩm nói, trong mắt
tràn ngập vẻ không thể tin được: "Như thế nào có thể, điều này sao có thể!"

Thanh âm của Quân Mạc Vấn tràn ngập chua xót, hắn căn bản không nghĩ đến, hiện
giờ lại xuất hiện tình huống như vậy.

"Vạn Kiếm Hướng Tông, Tông Sư chi tượng!" Năm người Dịch Nhược Vũ đồng thời
nghe được lời nói của Quân Mạc Vấn ý tứ trong đó rõ ràng là dự báo điều gì,
chẳng lẽ...?

Mà Dịch Nhược Vũ giống như nghĩ tới cái gì, vẻ khiếp sợ trên mặt càng tăng
lên.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Diệp Cô Hàn tràn ngập khiếp sợ. Lúc
này Kiếm Chủng ở trong đan điển hắn cũng biến đổi phương hướng, Kiếm Ý ở bên
trong cũng phát ra tiếng rên rỉ sợ hãi.

Ánh mắt trừng lớn, Dịch Nhược Vũ thất thố như thế vẫn là lần đầu tiên bốn
người Niếp Thanh Thiên thấy được.

"Vạn Kiếm Hướng Tông, Tông Sư chi tượng! Ta từng đọc được trong một điển lục
ghi lại, bên trong nói, kiếm giả khi đột phá Kiếm Phách thành tựu Tông Sư
nghiệp vị sẽ dẫn đến Vạn Kiếm Hướng Tông, trời sinh dị tượng. Trừ lần đó ra,
nếu kiếm giả mà trước đó đột phá có thể dẫn đến Vạn Kiếm Hướng Tông, vậy biểu
thị....!"

"Biểu thị cái gì?" Tựa hồ có chút đoán ra, Triệu Thiên Diệp trầm quát.

"Biểu thị..." Dịch Nhược Vũ ngơ ngác nhìn Lục Thanh: "Kiếm Phách tất thành!"

Kiếm Phách tất thành!

Đấy là lời nói quả quyết như thế nào, ba người Niếp Thanh Thiên nghe xong đều
giật mình. Trừ bỏ Long Tuyết ở bên còn không hề động, nhưng ánh mắt cảu nàng
cũng gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thanh, giống như muốn lập tức nhìn thấu hắn.

……

Ở ngoài mấy nghìn dặm.

Trên một tòa núi lớn màu xanh cao chừng vạn trượng, một tòa đại điện cao chừng
trăm trượng lẳng lặng đứng, giống như mãi mãi không đổi, cho dù xung quanh
từng cơn lốc gào thét, cùng ngọn núi dưới chân giống nhau, bất động không
diêu.

Tại bên cạnh tòa đại điện có vô số tòa điện nhỏ, so với tòa đại điện màu vàng
xanh rực rỡ, những tòa điện nhỏ này có vẻ đơn sơ hơn nhiều, bất quá cũng là
nạm vàng khảm ngọc, khí thế bất phàm. Càng khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là,
vô số tòa điện nhỏ này đều phát ra một tầng tia khí sắc bén xuyên qua mây mù,
phá khai từng đạo chân không.

Lúc này, nguyên bản tia khí thẳng hướng phía chân trời chợt chuyển hướng. Mây
mù trên ngọn núi lớn trong phút chốc bị phá khai vô số đạo chân không, chỉ
chốc lát khắp nơi vang lên tiếng kiếm ngâm trong trẻo.

Ngay sau đó, xuất hiện bốn đạo kiếm quang ở trên bầu trời tòa núi lớn. Kiếm
quanh tiêu tán lộ ra bốn thân ảnh cao ngạo.

Bốn thân ảnh này, có ba cái là ba lão nhân cùng với một gã tầm trung niên.
Trên người bốn người đều mặc trường bào màu vàng, trước ngực có thêu một kiếm
ấn màu vàng đậm. Bốn người đứng trong hư không, thật giống như hòa hợp cùng
với trời đất xung quanh làm một thể, cho dù tận mắt thấy bốn người cũng có cảm
giác như mộng ảo.

"Chẳng lẽ là Vạn Kiếm Hướng Tông!" Thật lâu sau, một lão nhân ở giữa hít sâu
một hơi, mở miệng nói.

"Vạn Kiếm Hướng Tông này cũng không có dẫn đến thiên triệu, xem ra không phải
là mấy lão già đó đột phá. Người này hẳn không phải là tam kiếp Kiếm Hoàng."
Người trung niên khẽ nhắm lại hai mắt, lát sau bỗng mở to ra nói.

"Đã bao nhiêu năm, sợ là đã năm nghìn năm, Thanh Phàm giới chúng ta không có
được một Kiếm Phách Tông Sư. Hiện giờ đến tột cùng là ai mà kinh tài tuyệt
diễm, thế nhưng lại dẫn động Vạn Kiếm Hướng Tông."

"Phương hướng đó, sợ là cách chỗ này khoảng hai nghìn dặm, không sai biệt lắm
chỗ đó là Thần Phong vực. Chẳng lẽ là tiểu tử kia?" Lão nhân mở miệng phía
trước nhíu mày lại, giống như nghĩ tới cái gì nói.

"Đại điện chủ, nếu thực là hắn, vậy thì chúng..." Ở bên cạnh, người trung niên
trầm giọng nói, trong mắt lóe lên một đạo lệ mang rồi biến mất.

Lắc lắc đầu, lão nhân hít sâu một hơi nói: "Tuy rằng hắn đã bị đuổi đi, nhưng
rốt cuộc vẫn cùng tên đó có liên hệ. Nếu giết hắn, hẳn tên kia sẽ không để
yên, đến lúc đó sẽ càng thêm rắc rối."

"Đại điện chủ, vậy thì chúng ta nên làm thế nào, phía trước đã để hắn phóng
túng ở bán tông vực, hiện giờ..." Người trung niên muốn nói lại thôi.

"Đừng vội, có phải là hắn không cũng chưa chắc được, trước tiên cứ phái người
điều tra rõ ràng đã, rồi mới nghĩ cách xử lý." Lão nhân trầm ngâm một lát rồi
mở miệng nói.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #409