Người đăng: Ma Kiếm
"Không sai, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn! Có đủ thực lực thì cho
dù ngươi có luôn miệng Thiên Đạo luân hồi cũng không có ai đến quản ngươi,
ngươi có thể bảo trì nguyên tắc của mình, làm theo bản tâm. Không có thực lực
thì cái gì cũng đều không." Quân Mạc Vấn chậm rãi mở miệng nói.
"Bất quá nếu y theo hành sự mà trái với bản tâm, như vậy là lừa bịp chính
mình, bản tâm lại có gì dùng. Có việc nên làm, có việc không nên làm, nếu vứt
bỏ nguyên tắc thì cần gì phải một lần nữa nhặt lên."
Mấy người Niếp Thanh Thiên đều sửng sốt, Lục Thanh ở một bên bỗng mở miệng
nói.
“Nga! Lục huynh đệ nhưng thật ra có điều giải thích." Quân Mạc Vấn đầu tiên là
sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Nếu đã không có tính mạng thì những thứ nguyên
tắc linh tinh cũng không có cam đoan. Ngươi đã không thể sinh tồn, như vậy
nguyên tắc lại có gì dùng. Nguyên tắc muốn thành lập thì tiên quyết phải có
thực lực, nếu không cũng chỉ là bị người khác chê cười là cổ hủ mà thôi."
"Cổ hủ!" Lục Thanh cười nhẹ một tiếng: "Cái gọi là nguyên tắc, đó là ở bất cứ
tình huống nào cũng không thể vứt bỏ nó, đây là đại biểu quy tắc Thiên Đạo.
Quy tắc Thiên Đạo không phải có thể tùy ý buông ra rồi có thể lại nắm lấy, chà
đạp bản tâm lúc sau lại đi an ủi nó, chẳng lẽ có thể tu bổ sao, đó chính là do
tâm trí không kiên định mà thôi. Kiếm giả, bản tâm phải thẳng thắn, bản tâm
không phá, hiểu rõ Thiên Đạo. Cái gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt,
Thiên Đạo là có thể nhìn rõ mọi việc."
"Thiên Đạo nhìn rõ mọi việc?" Quân Mạc Vấn lại lắc đầu nói: "Nếu Thiên Đạo
nhìn rõ mọi việc, vậy vì sao xuất hiện bán tông vực nhược nhục cường thực. Ta
thấy, Thiên Đạo cũng có điểm so hở, Thiên Đạo cũng sẽ phạm sai lầm."
Quân Mạc Vấn vừa nói xong, sắc mặt năm người Niếp Thanh Thiên có hơi biến hóa.
Đặc biệt là Dịch Nhược Vũ, sắc mặt trở lên rất khó coi. Đối với kiếm giả Thiên
Đạo mà nói, nghi ngờ Thiên Đạo là một cái cấm kỵ.
Ánh mắt bình thản nhìn Quân Mạc Vấn, Lục Thanh không do dự trả lời: "Thiên Đạo
không có sai, chỉ là dưới Thiên Đạo, lòng người sai lầm mà thôi. Nhân tâm đã
sai, tất cả đều đi vào lạc lôi, đối với tất cả dưới Thiên Đạo cũng liền thay
đổi. Kỳ thật Thiên Đạo không có đổi, thứ thay đổi chính là lòng người."
"Thiên Đạo không có đổi, thứ thay đổi chính là lòng người!" Quân Mạc Vấn thì
thào một câu, ánh mặt lộ ra hàm xúc khó hiểu: "Nếu lòng người có thể biến đổi,
như vậy đều là do một ý niệm. Như việc cải tà quy chính, chẳng lẽ quay đầu lại
liền không thể có đường sống, chẳng lẽ quay đầu lại liền không được Thiên Đạo
thừa nhận."
"Thiên Đạo tự nhiên có lưu lại một đường. Cái gọi là Thiên diễn một nghìn, tất
có một đường sinh. Nếu cải tà quy chính, như vậy dưới Thiên Đạo tự nhiên sẽ có
một đường sinh cơ. Cái gọi quay đầu là bờ, phải gắn liền với thời gian."
Khóe miệng lộ ra nụ cười, giống như nắm được điều gì, Quân Mạc Vấn nhìn chằm
chằm Lục Thanh nói: "Nếu Lục huynh nói Thiên Đạo có lưu lại một đường, như vậy
thì trước buông bỏ nguyên tắc có gì là không được. Lấy thực lực đi trước làm
chứng cứ thuyết phục đạo có gì sai?"
Ánh mắt không chút dao động, Lục Thanh nhìn Quân Mạc Vấn một cái thật sâu, lập
tức nói:
"Thiên Đạo lưu lại sinh cơ cũng không phải tùy ý đùa bỡ. Buông bỏ nguyên tắc,
đó là buông bỏ Thiên Đạo, không ở trong đường sinh cơ này."
"Nga! Nguyên lai Thiên Đạo trong miệng Lục huynh là có thể tùy ý thay đổi."
Khóe miệng Quân Mạc Vấn lộ ra một nụ cười đùa cợt.
Không để ý đến lí do thoái thác của Quân Mạc Vấn, Lục Thanh lại nhìn xung
quanh đang hỗn loạn vài lần. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm từ bốn phía,
tiếng chửi rủa cùng uy hiếp không ngừng vang lên.
Một lát sau, Lục Thanh mới hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Không lấy vật hỉ,
không lấy mình bi, gần bùn mà bất nhiễm, trạc thanh liên mà không động, đây là
nguyên tắc bản tâm dưới Thiên Đạo. Bản tâm chi đạo, nghĩ sai thì hỏng hết, một
nghìn dặm đường, chỉ một đoạn hỏng tự nhiên diệt vong. Như thế nào có thể từ
không thành có, đã muốn siêu việt Thiên Đạo."
"Không lấy vật hỉ, không lấy mình bi, gần bùn mà bất nhiễm, trạc thanh liên mà
không động, đây là nguyên tắc bản tâm dưới Thiên Đạo. Bản tâm chi đạo, nghĩ
sai thì hỏng hết, một nghìn dặm đường, chỉ một đoạn hỏng tự nhiên diệt vong.
Như thế nào có thể từ không thành có, đã muốn siêu việt Thiên Đạo. Hay! Hay!
Hay!"
Liên tiếp ba tiếng khen từ trong đầu Lục Thanh vang lên.
"Lão phu quả nhiên không thu sai đồ đệ. Hay cho một câu không lấy vật hỉ,
không lấy mình bi, gần bùn mà bất nhiễm, trạc thanh liên mà không động. Không
sai! Không có khí tiết như vậy thì dùng cái gì mà thành Thiên Đạo. Cái gì mà
co được giãn được mới là đại trượng phu, *! Kiếm giả đó là không được buông
ngạo khí, cho dù ngươi nghìn ma vạn đánh, ta tự bất động như núi, thà chết
cũng không chịu khuất phục!"
Nghe Diệp lão khen, Lục Thanh chỉ lẳng lặng đứng nghe. Nói ra những thể ngộ
của mình trong nhiều năm qua, cũng khiến cho tâm cảnh của hắn thăng hoa không
nhỏ. Lần này giống như cả người trở lên thư sướng, ý niệm trong đầu vô cùng
hiểu rõ.
"Không lấy vật hỉ, không lấy mình bi, gần bùn mà bất nhiễm, trạc thanh liên mà
không động, đây là nguyên tắc bản tâm dưới Thiên Đạo. Bản tâm chi đạo, nghĩ
sai thì hỏng hết, một nghìn dặm đường, chỉ một đoạn hỏng tự nhiên diệt vong!"
Ánh mắt năm người Niếp Thanh Thiên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thanh.
Hàn ý trong mắt Long Tuyết cũng đã biến mất, còn lại cũng chỉ là mơ màng thật
sâu.
Mà nghe được lời nói cuối cùng của Lục Thanh, đồng tử Quân Mạc Vấn co rút lại,
trong nháy mắt lóe ra một tia sáng màu hồng nhưng rất nhanh biến mất.
Tuy rằng chỉ là nháy mắt những trong khoảnh khắc biến hóa vẫn khiến Lục Thanh
thấy được.
Lục Thanh biết, tâm của đối phương đã động. Gần nhất là bản tâm hắn xao động,
đồng thời còn là sát khí xao động.
Tuy rằng Quân Mạc Vấn che dấu rất khá, nhưng là đáng tiếc, cảnh giới của Lục
Thanh cũng không có dưới hắn.
"Lục huynh thật cao kiến, ta xin lĩnh giáo. Như vậy kế tiếp chúng ta cũng đi
Thần Phong các nhìn xem một chút. Thú Đan ngũ giai, đó là bảo vật khó có được.
Nếu là cùng thuộc tính, dùng luyện chế đan dược, thậm chí có thể trực tiếp
tăng lên tu vi." Quân Mạc Vấn không hề nói tiếp vấn đề trước nữa, mà chuyển
sang Thú Đan ngũ giai. Thú Đan, đó phải là Linh Thú đạt tới ngũ giai mói có
được. Linh Thú đạt tới ngũ giai liền giống như kiếm giả ngưng tụ Kiếm Hồn,
thực lực sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tứ giai Linh Thú phải độ qua
lôi kiếp mới có thể đạt tới ngũ giai. Cùng tứ giai Linh Thú khác nhau chính
là, ngũ giai Linh Thú đem linh lực cùng nguyên khí cả người hỗn ngưng nhất
thể, ngưng tụ thành Thú Đan, giống như Kiếm Hồn của kiếm giả, Thú Đan là chỗ
căn bản lực lượng của Linh Thú.
Đoạt Thú Đan, chẳng khác nào đoạt đi tính mạng của Linh Thú. Linh Thú khi ở
sống chết trước mắt đều là tình nguyện tự bạo chứ không muốn cho Thú Đan của
mình rơi vào tay địch nhân. Huống chí ngũ giai Linh Thú, chỉ cần bản thể không
kém, đều có thể có được thực lực tương đương Kiếm Vương đại thiên vị, căn bản
không phải kiếm giả bình thường có thể giết. Cho dù là Đại Sư cảnh giới Kiếm
Hồn bình thường, không phải trong tình huống bất đắc dĩ cũng không muốn đi
trêu chọc ngũ giai Linh Thú.
Linh Thú sau khi đạt tới ngũ giai sẽ có một số thần thông mạnh mẽ, đồng thời
cũng có thể nắm giữ Linh Chú cường đại, liền giống như kiếm giả thi triển kiếm
pháp tinh thâm, có thể phát huy ra uy lực kinh thiên. Linh Chú của Linh Thú,
lại giống như thiên uy, khó có thể ngăn cản. Bị một đầu ngũ giai Linh Thú ghi
hận, đó thực là chuyện đáng sợ.
Cho dù là Lục Thanh lúc trước, cũng chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp mà chiếm được
Thú Đan do Lôi Mãng sơ ngưng, mà căn bản cũng không có dấu diếm được sư phụ
hắn là Huyền Thanh. Hiện tại Lục Thanh nghĩ lại, lúc ấy phong chủ núi Phiêu
Miểu là Minh Tịch Nguyệt không có nhận thấy được, chỉ sợ cũng là do Huyền
Thành đã vì hắn che lấp đi.
Không cần phải nói năm người Niếp Thanh Thiên, bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn
thấy qua Thú Đan. Nghe thấy Quân Mạc Vấn nói như thế, năm người đều thấy động
tâm. Tuy rằng phía trước nghe hắn luận đạo cùng Lục Thanh, ngôn ngữ có chút
bất kính với Thiên Đạo, nhưng cái khác cũng không có gì, cho nên rất nhanh bọn
họ liền bỏ qua.
Thần Phong các, chính là nơi buôn bán lớn nhất Thần Phong vực. Trong Thần
Phong vực không có phường thị buôn bán, hoặc là nói cả Thần Phong vực là một
cái phường thị buôn bán khổng lồ. Nơi này tập hợp kiếm giả các tông môn, ngư
long hỗn tạp, bên cạnh sân các căn nhà đá đều thường xuyên nhìn thấy các quầy
hàng của các kiếm giả hoặc người dân, mà các cửa hàng cũng đều hỗn hợp trong
này.
Thần Phong các này chính là do hai gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn mười năm
trước sáng lập. Bằng vào thực lực cường đại cùng thủ đoạn máu tanh hai gã Kiếm
Chủ mau chóng biến địa vị của Thần Phong các lên tới đỉnh. Trong thời gian
mười năm, Thần Phong các liền trở thành cửa hàng lớn nhất trong Thần Phong
vực.
Nghe Quân Mạc Vấn giới thiệu, sáu người Lục Thanh cũng hiểu đại khái về Thần
Phong các này.
Bất quá chỉ có hai gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, như thế nào có thể có được
Thú Đan của ngũ giai Linh Thú?
Ngũ giai Linh Thú, cho dù muốn giết cũng khó, càng không nói đến việc lấy được
Thú Đan.
Biết được nghi vấn của sáu người Lục Thanh, Quân Mạc Vấn lắc lắc đầu nói:
"Trong Thần Phong vực này, vốn không có nhiều đồ vật sạch sẽ, cần gì hỏi nơi
phát ra. Ở Thần Phong vực này, có thứ gì dùng, chỉ cần có lợi với chính mình
là được. Bất quá nói đến thì bổn sự của Thần Phong các này cũng ngày càng lớn.
Vài năm trước còn bán đấu giá một thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, lúc này
không đến ba năm lại lấy ra một viên Thú Đan."
Quả nhiên là rất hỗn loạn, nghe Quân Mạc Vấn nói như thế, ấn tượng tốt duy
nhất của sáu người Lục Thanh với Thần Phong vực cũng biến mất không còn sót
lại chút gì. Nơi này căn bản là chỗ cường đạo, không có chút nguyên tắc, nhược
nhục cường thực, thực lực là trên hết.
Thần Phong các, đặt ở góc Đông Nam của Thần Phong vực. Là một tòa tháp lớn,
cao gần trăm trượng, chia làm sáu tầng. Mỗi một tầng tháp đều có khắc hoa văn
tinh mịn, phần lớn là hình chân long, khí thế rất bất phàm. Thần Phong các
chiếm phạm vi ước chừng vài dặm, cách trung tâm Thần Phong vực gần ba mươi lí.
Trừ bỏ phủ đệ của vực chủ, Thần Phong các này liền xem như một quái vật lớn
khó lường.