Người đăng: Ma Kiếm
"Không nghĩ tới trong Thần Phong vực, Thiên, Nhân hai đạo dĩ nhiên có thể cùng
tồn tại. Nếu là ở Tử Hà tông, kiếm giả Nhân Đạo sợ là sớm đã bị đuổi đi." Dịch
Nhược Vũ nhẹ giọng nói.
"Ha ha, vị cô nương này quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc."
Nghe thấy thanh âm đó, sáu người Lục Thanh đều sửng sốt quay đầu lại, liền
nhìn thấy một thanh niên toàn thân mặc bộ trường bào màu xanh đang đi tới.
"Các hạ là...?" Dịch Nhược Vũ có chút chần chờ nói. Thanh niên này ước chừng
khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng nhìn qua lại như không có tu vi gì. Tuy
rằng bộ mặt lạnh lùng nhưng khi nói chuyện lại khiến cho người ta có cảm giác
thân thiện.
Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng vừa nhìn thấy thanh niên này, trong lòng
Lục Thanh liền động.
Kiếm Vương trung thiên vị!
Không sai, thanh niên trước mặt này lại là Đại Sư Kiếm Đạo có tu vi Kiếm Vương
trung thiên vị. Nếu không phải Lục Thanh đã thành tựu Bán Long Thân, cảnh giới
đột phá cùng với khí Phong Lôi hòa hợp nhất thể, cảnh giới đạt tới Kiếm Vương
trung thiên vị, nếu không cũng không thể cảm ứng được khí tức tu vi của người
này. Khí thuộc tính xung quanh người này dĩ nhiên đã hỗn ngưng nhất thể, bất
quá hiển nhiên còn chưa có dung hợp hoàn toàn, vẫn để cho Lục Thanh nhận ra
được một tia khí thuộc tính.
Sát Lục khí, người này tu luyện chính là Sát Lục Kiếm Khí. Chân long có thể
cảm ứng mọi khí thuộc tính trong trời đất, Lục Thanh vừa cảm ứng liền nhận
ngay ra.
Sát Lục Kiếm Khí, thanh niên trước mặt này thuần úy là dùng Sát Lục khí thành
tựu Sát Lục Kiếm Khí. Tuy rằng Huyết Sát Kiếm Khí của Sinh Tử môn cũng thuộc
Sát Lục Kiếm Khí, nhưng ở bên trong chất chứa chính là Huyết Sát khí, cũng
không thể có được Sát Lục khí tinh túy như người này.
Lục Thanh vẫn bất động thanh sắc, cứ như vậy nhìn thanh niên đứng trước mặt.
Tuy rằng đối phương là Kiếm Vương trung thiên vị, nhưng Lục Thanh cũng không
có gì phải sợ hãi. Thậm chí nếu có động thủ, Lục Thanh cũng nắm chắc tám phầm
có thể đem thanh niên này đánh chết.
Bất quá đối với thanh niên trước mặt này, Lục Thanh cũng phải kinh ngạc trong
lòng. Thanh niên này nhìn qua cũng chỉ tầm tuổi với mấy người Niếp Thanh
Thiên, mà lại đạt tới Kiếm Vương trung thiên vị, tư chất cùng ngộ tính thật sự
là khiến người ta phải sợ hãi.
Không biết đối phương tiến đến có dụng ý gì, trong lòng Lục Thanh cũng thầm
cảnh giác.
"Tại hạ ở đây nhậm chức quản sự trong phủ vực chủ của Thần Phong vực, hôm nay
đi ngang qua thấy sáu vị khí vũ bất phàm mới động tâm muốn kết giao một phen.
Không biết các vị là nhân sĩ nơi đâu, ngày thường tại hạ chưa bao giờ thấy qua
sáu vị?" Khi nói chuyện, ánh mắt của thanh niên lơ đãng chuyển tới Lục Thanh.
Tuy rằng trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng thanh niên cũng chấn
động không thôi. Cảm ứng dấu vết lực trời đất xung quanh người Lục Thanh, làm
cho trong lòng hắn cũng phải cân nhắc một chút.
Đối mắt với thanh niên giới thiệu, Lục Thanh cười nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
"Chúng ta đến từ Tử Hà tông, chỉ là trên đường đi qua đây thôi, cũng không dám
quấy rầy các hạ."
"Tử Hà tông!" Thanh niên kia như rơi vào trầm tư, lát sau hai mắt đột nhiên
sáng ngời, mở miệng nói: "Chẳng lẽ là ở ngoài hai nghìn lí, là Tử Hà tông
kia."
Gật gật đầu, Lục Thanh nói: "Chính là tông môn chúng ta!"
"Không nghĩ tới sáu vị lại đến từ tông môn cấp Thanh Phàm. Ta thấy sáu vị khí
vũ bất phàm, là đệ tử nội tông đi. Nếu không sợ là lộ trình hai nghìn dặm cũng
khó có thể đi qua." Trên mặt thanh niên lộ ra vè như kinh dị, lập tức như nghĩ
đến cái gì tiếp tục nói: "Nếu sáu vị đã đến Thần Phong vực, chúng ta cũng có
duyên gặp nhau, cũng để cho tại hạ tận tình chủ nhà, không bằng để cho tại hạ
dẫn đường mang sáu vị đi du lãm một phen. Dù sao trong phạm vi ba nghìn lí
cũng chỉ có Thần Phong vực chúng ta là một bán tông vực."
Nghe thanh niên nói như thế, Dịch Nhược Vũ không khỏi trước mắt sáng ngời, mở
miệng nói: "Một khi đã như vậy, vậy phải tạ ơn các hạ rồi. Không biết tục danh
của các hạ là?"
"Tại hạ Quân Mạc Vấn, gặp qua sáu vị!"
Quân Mạc Vấn!
Trong lòng Lục Thanh khẽ động. Giờ khắc này, hắn lại nghĩ đến nữ tử Kiếm Linh
lúc trước gặp trong Ngũ Hành Kiếm Mộ, nàng đã yêu cầu hắn giết môn chủ của
Sinh Tử môn: Quân Mạc Lâm.
Quân Mạc Vấn, Quân Mạc Lâm, chẳng lẽ hai người này có quan hệ?
Lúc này trong lòng Lục Thanh cũng trở lên cảnh giác. Nếu như vậy người trước
mặt này hẳn là Đại Sư đến từ Sinh Tử môn.
Chẳng lẽ bọn họ biết biết hai gã Đại Sư ở Bích Lạc hải hành động không thành
nên mới phái người tới?
Trong lòng Lục Thanh thầm đoán. Hơn nữa người này là tu luyện Sát Lục Kiếm
Khí, tuy rằng cùng Huyết Sát Kiếm Khí khác nhau, nhưng không thể nghi ngờ càng
thêm tinh túy. Thuộc tính của Kiếm Khí tinh túy mới là đại đạo. Sát Lục Kiếm
Khí của người này rõ ràng cao hơn một bậc, chẳng lẽ thực là đến từ Sinh Tử
môn.
Lúc này trừ bỏ Lục Thanh, năm người Niếp Thanh Thiên cũng đều không có nhìn ra
cái gì dị thường, hoặc là nói tạm thời không nhìn ra. Thanh niên này nói năng
rất có lễ độ, giống như thật lòng muốn kết giao với mấy người.
Hơn nữa gần nhất sáu người đúng là đã đi được một nửa lộ trình, cũng nên nghỉ
ngơi tu dưỡng hai ngày, tẩy đi bụi đất đi đường. Mà nói đến thì bán tông vực
cũng mới lạ, cả sáu người đều cảm thấy tò mò, dừng lại xem như là một loại
lịch lãm đi.
Lúc này, sáu người liền cùng với Quân Mạc Vấn đi sâu vào trong Thần Phong vực.
Tuy rằng tất cả mọi người vẫn duy trì cảnh giác với xung quanh, nhưng bất tri
bất giác Dịch Nhược Vũ lại đắm chìm trong lời nói của Quân Mạc Vấn, nghe hắn
giới thiệu về một ít lò rèn, quầy hàng, phủ đệ, đại điện.
Đây là do hồn thức cường đại của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn ảnh hưởng. Lục
Thanh thầm cười lạnh trong lòng, tuy rằng dáng vẻ của Quân Mạc Vấn đường
đường, khí chất bất phàm, nhưng muốn nhanh như vậy hấp dẫn Dịch Nhược Vũ cũng
không phải dễ dàng như vậy.
Ánh mắt hơi đổi lại nhìn sang Long Tuyết, Lục Thanh phát hiện, ánh mắt Long
Tuyết vẫn rất thanh minh. Trong mắt nàng hàn ý thậm chí còn sâu sắc hơn phía
trước một tầng.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Lục Thanh, Long Tuyết quay đầu lại, hung hăng
trừng mắt một cái với hắn.
Có chút bất đắc dĩ quay đầu đi, Lục Thanh phát hiện chính mình tựa hồ có chút
cố ý chú ý tới biểu hiện của Long Tuyết. Trên người Long Tuyết, tựa hồ vẫn che
đậy một tầng sương mù thật dày, đem bộ mặt thật ẩn dấu sâu vào trong đó, cản
trở mọi ánh mắt tìm kiếm.
Bất quá Lục Thanh không có chú ý tới, khoảnh khắc hắn quay đầu đi, khóe miệng
Long Tuyết lộ ra một nụ cười kinh diễm, bất quá chỉ trong nháy mắt đôi mi
thanh tú lại nhíu lại, trong mắt một lần nữa tràn ngập hàn ý lạnh lẽo.
Bảy người đi cùng một chỗ nhất thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh. Ở
chỗ người dân săn bắn bình thường thì hoàn hảo, còn ánh mắt một số kiếm giả
nhìn về phía họ đầy vẻ sỗ sàng, đại bộ phận đều tập trung ở bao kiếm sau lưng
sáu người Lục Thanh.
Vì tránh đi một ít phiền toái, lúc trước khi đi ngang qua Nhược Thủy môn, sáu
người liền đem thanh kiếm đeo sau lưng dùng bao vải bọc lại. Hơn nữa lúc ở
Linh Thú Sơn Mạch giết chết sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, cùng với năm nữ
đệ tử của Nhược Thủy môn, tổng cộng sau lưng sáu người là mười sáu thanh Thần
Kiếm. Nhiều thanh kiếm như vậy, cho dù dùng bao vải bọc lại vẫn khó tránh khỏi
người chú ý, ngờ vực vô căn cứ.
Huống chi, những thanh kiếm sau lưng mỗi kiếm giả đều có phản ứng rất nhỏ,
nhìn ra bao vải sau lưng sáu người Lục Thanh không đơn giản.
Bất quá đám kiếm giả tựa hồ chần chờ cái gì, ánh măt tập trung vào sáu người
Lục Thanh nhưng không có ai cầm đầu ra tay.
Hàng năm sinh hoạt tai Thần Phong Vực, những kiếm giả của Thiên, Nhân hai đạo
đều rất xảo quyệt. Bọn họ cũng không cho rằng bảy người Lục Thanh là tay chói
gà không chặt, ít nhất bọn họ cũng nhìn không thấu tu vi cả bảy người. Tuy
rằng không cảm thụ được một chút Kiếm Nguyên dao động, nhưng bọn họ vẫn không
dám xem thường, một khi không phải thì đúng là chết không chỗ chôn.
Mà bảy người bình tĩnh như thế, có thể chứng minh một chút, bảy người này cũng
không dễ trêu chọc.
Đối với nhìn trộm xung quanh, sáu người Lục Thanh cũng không để ý. Lục Thanh
nhìn về Quân Mạc Vấn phía trước đang dẫn đường, thấy hắn như không phát hiện
ánh mắt ở xung quanh, vẫn như trước nhất tâm giới thiệu chuyện vật xung quanh.
Nhưng mà, ngay tại lúc đó, chung quanh đám người bắt đầu xôn xao lên.
"Mau, đi tới Thần Phong các, nơi đó muốn bán đấu giá một viên Thú Đan ngũ
giai!" Một kiếm giả vận khởi Kiếm Nguyên quát to. Lần này đám người như vỡ òa
hướng tới phía Đông Nam Thần Phong vực mà đi.
"Hỗn đản, cút ngay cho lão tử!"
Một đại hán lưng đeo một thanh kiếm to lớn cước bộ vội vàng, thân hình nhảy
lên liền đạp lên bả vai một trung niên kiếm giả bay vọt qua.
"Muốn chết!" Không đợi trung niên kiếm giả có động tác, ở bên cạnh một gã kiếm
giả mặt mày dữ tợn quát một tiếng, lăng không điểm ra một chỉ. Nhất thời một
đạo Kiếm Khí hệ Kim sắc bén dài bốn trượng bắn ra, lập tức đem thân hình đại
hán kia chẻ thành hai nửa, máu tươi tán loạn đầy trời. Nhưng lại không có ai
đi quản đến, nhiều nhất cũng chỉ có ngươi hơi lộ vẻ đồng tình, rồi liền theo
đám đông bước nhanh tới Thần Phong các.
"Này...!" Dịch Nhược Vũ có chút kinh ngạc nói.
Khẽ cười một tiếng, Quân Mạc Vấn nói: "Ở bán tông vực chính là như vậy, chỉ
cần ngươi có thực lực liền có thể tùy ý giết chóc, không ai sẽ đi quản ngươi.
Chỉ có thực lực cường đại, ở trong này mới có thể đạt được địa vị, có được nơi
có nguyên khí trời đất sung túc để tu luyện, cùng với các loại lợi ích."
Dừng một chút, Quân Mạc Vấn lại tiếp tục nói: "Ở đây, kiếm giả Nhân Đạo phần
lớn thoải mái hơn kiếm giả Thiên Đạo. Rất nhiều kiếm giả Thiên Đạo khi mới tới
đều tự giữ thân phận, miệng đầy Thiên Đạo luân hồi, hành sự theo nguyên tắc.
Nhưng sau một thời gian, khi mà cơ hồ kiếm giả Thiên Đạo chết sạch mới có
người tỉnh ngộ lại. Kỳ thật nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn cũng là
quy tắc của Thiên Đạo.
"Nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn!" Ánh mắt Dịch Nhược Vũ lộ ra vẻ mê
hoặc lẩm bẩm nói.