Người đăng: Ma Kiếm
Bất đắc dĩ phải đi xuống kiếm đài bởi Đoạn Thanh Vân biết bản thân đã bị
thương ở bên trong do kình lực của hai kiếm va chạm vào nhau. Nếu không tu
dưỡng hai tới ba người cơ bản là không thể hồi phục. Mà Trường Mi hiển nhiên
là cũng nhận ra tình trạng của Đoạn Thanh Vân nên chỉ lắc nhẹ đầu mà tuyên bố
chọn người khiêu chiến bên dưới.
Nghiêm sư huynh vốn kiêu ngạo liền cũng với một người đứng cùng hàng với Đoạn
Thanh Vân bước ra. Khi hai người đi ngang qua nhau, Đoạn Thanh Vân nghe thấy
một tiếng cười nhạo rõ ràng của đối phương. Hắn cắn răng một cái.
- Đừng mất bình tĩnh.
Quay đầu nhìn lại nhưng Dư Cập Hóa đã nắm được bờ vai của hắn. Nhìn ánh mắt
của Dư Cập Hóa, Đoạn Thanh Vân vốn đang căng thẳng liền thả lỏng. Hắn nhún vai
rồi đi về vị trí của mình. Hắn quay lại phía Lục Thanh chớp mắt vài cái khiến
cho Lục Thanh cảm thấy nhẹ nhàng, biết gã không làm sao.
Trận chiến đấu tiếp theo diễn ra rất nhanh. Tu vi của người khiêu chiến cũng
đều là một trong những niềm kiêu hãnh của Triêu Dương phong, ít nhất cũng đều
là Kiếm Giả đại thiên vị. Tu vi càng cao, thời gian tu luyện càng dài khiến
cho sự chênh lệch càng lớn. Thời gian so với Kiếm Giả đại thiên vị chiến đầu
còn nhanh hơn. Mà Nghiêm Viên Dịch là đệ tử của một vị hộ pháp hiển nhiên là
cũng có chút thủ đoạn. Hắn chẳng những dễ dàng dựa vào Húc Nhật thập tam kiếm
đánh bại người thứ mười lăm Lâm Tuân, mà so với Đoạn Thanh Vân còn thâm hậu
hơn rất nhiều. Sau đó, hắn với cảnh giới Cử nhược trọng khinh khiêu chiến
thành công Công Dương Vũ, tiến lên vị trí thứ mười ba.
Trong những trận chiến đấu, Lục Thanh cũng được chứng kiếm hai đại tuyệt chiêu
còn lại của Húc Nhật thập tam kiếm với thức thứ mười hai Tàn Vân Phá Hiểu và
thức thứ mười ba Húc Nhật Đông Thăng. Mặc dù cũng có chút lĩnh ngộ nhưng cũng
không sâu lắm. Lục Thanh biết đó là do kiếm pháp của hắn tích lũy còn chưa đủ
nên có vài thứ không thể bù đắp.
Mà cho đến lúc này, những trận chiến đấu mới thực sự kích động lòng người.
Lục Thanh cũng có một chút háo hức. Theo như lời Đoạn Thanh Vân nói thì mười
người đứng đầu thấp nhất cũng đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Luyện tiên
thiên cũng đã đạt được lực lượng cơ bản của bản thân.
"Bọn họ có được những khả năng như thế nào?" - Ánh mắt Lục Thanh nhìn chăm chú
lên kiếm đài.
- Đứng thứ mười, Chư Cát Vũ - Kiếm Khách tiểu thiên vị tu luyện Tử Tiêu Thanh
Vân kiếm, khiến chiến người đứng vị trí thứ chín - Thái Vân, Kiếm Khách tiểu
tiên vị, tu luyện Cửu Toàn Xích Hỏa kiếm.
Thanh âm già nua của Trường Mi hộ pháp vừa dứt, Thái Vân liền rút một thanh
trường kiếm đỏ sẫm từ sau lưng. Trên thân kiếm thoáng có một chút ánh sáng màu
đỏ di động. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lục Thanh cảm thấy chấn động bởi phẩm
chất của thanh kiếm rất cao. Mũi hắn có thể ngửi thấy mùi khét trong không
trung khiến cho hắn giật mình. Hiển nhiên là thanh kiếm này có cả bách niên
hỏa kim, một loại tài liệu để chú tạo Thanh Phàm thần kiếm.
Theo Lục Thanh được biết thì trong Thập Vạn đại sơn có rất ít hỏa kim. Chúng
hoàn toàn là do lưu tinh từ bên ngoài rơi vào trong núi lửa. Sau khi hấp thu
ngọn lửa trong lòng đất khoảng trăm năm là có thể dùng để chú tạo Thanh Phàm
thần kiếm. Mà ngàn năm là có thể chế tạo Kim Thiên thần kiếm. Thanh Niệm Vân
kiếm trong tay Lục Thanh chính là do hỏa kim ngàn năm chú tạo thành.
Bởi vì không có dụng cụ nhất định nên Lục Thanh cũng không thể phán đoán được
chính xác cấp độ thanh kiếm của Thái Vân. Chỉ có điều, trên thân kiếm cũng
không có ánh sáng màu xanh của thanh phàm thần kiếm. Lục Thanh đoán chừng
người chú tạo thanh kiếm này có cấp bậc không thấp. Toàn thể thành kiếm không
hề có một chút gợn. Trên thân kiếm có dấu vết của ngọn lửa thiêu đốt, nhưng
lại không có dấu vết của việc cố ý tạo hình. Hiển nhiên, hình dạng của nó là
do thiên nhiên tạo ra. Đánh giá sơ bộ nó phải đạt tới bát phẩm. Còn có cao hơn
hay không thì Lục Thanh cũng không biết.
Tuy nhiên, Lục Thanh cũng không đoán sai. Thanh Xích Viêm kiếm trong tay Thái
Vân chính là do sư phụ của hắn - Tam hộ pháp Khánh Thiên truyền lại. Hôm nay
sư phụ hắn đang bế quan nên không có mặt ở đây. Phẩm chất của thanh kiếm đạt
tới bát phẩm. Vì để chuẩn bị cho luận kiếm lần này hắn đã tới mượn sư phụ.
Lúc này, vẻ mặt hắn hăng hái. Chân điểm nhẹ một cái, liền nhẹ nhàng bay lên
kiếm đài. Xích Viêm kiếm chỉ ngang sang một bên. Trong tích tắc, không khí
chợt trở nên nóng nực. Một điểm ánh sáng màu hồng bất chợt xuất hiện rồi trong
nháy mắt bị Xích Viêm kiếm hấp thu. Khí thế trên người Thái Vân càng lúc càng
nóng khiến cho không khí bên người hắn cũng phải vặn vẹo.
Vào lúc này, Chư Cát Vũ đang đối diện với hắn chợt biến sắc. Thanh trường kiếm
màu đỏ trong tay giơ lên chắn trước ngực. Đồng thời, từ vị trí của hắn chợt có
một luồng gió nổi lên, xua tan hơi nóng xung quanh.
Vù...
Vù...
Không để cho Chư Cát Vũ kịp chuẩn bị, Thái Vân liền phất tay chém xuống. Nhất
thời ba đạo kiếm khí đỏ rực từ trên thanh kiếm bay ra. Chúng hợp lại với nhau
thành hình tam giao, bao phủ đầu và ngực Chư Cát Vũ.
- Hả? Kiếm khí hệ hỏa?
- Đúng thế! Không ngờ Thái Vân sư huynh có thể dung hợp thành công lực lượng
cơ bản mà tạo thành kiếm khí hệ hỏa.
- Mong rằng có một ngày, ta cũng có thể phát ra kiếm khí có uy lực như thế.
"Kiếm khí hệ hỏa? Lực lượng cơ bản?" - Lục Thanh nghe thấy mà ngơ ngác. Hôm
nay, do cảnh giới của hắn còn thấp nên đối với mấy thứ này cũng không hiểu
lắm.
"Kiếm khí hệ hỏa có lẽ cũng giống với việc ta hấp thu lôi điện từ thú đan mà
tạo thành Tử Điện kiếm khí. Bên trong chúng cũng đều ẩn chứa oai linh của trời
đất hay sao?" - Lục Thanh thầm đoán. Nếu mà như vậy thì kiếm khí hệ hỏa của gã
hình thành như nào? Lực lượng cơ bản là cái gì mà có thể khiến cho kiếm khí có
được lực lượng như vậy?
Mà Chư Cát Vũ thì trái lại, hiển nhiên là hắn chưa dung hợp được lực lượng cơ
bản. Mặc dù trên người đã có một chút oai linh của thiên địa nhưng muốn thể
hiện ra thì còn cần một thời gian nữa. Khiêu chiến lần này đối với hắn mà nói
thì cũng chỉ là một lần luận bàn mà thôi. Hắn biết bản thân không phải là đối
thủ của Thái Vân, đệ tử của Tam hộ pháp. Còn về vị trí của hắn hôm nay cũng là
do hắn đã nhiều tuổi, thời gian tu luyện cao nhất mà có. Bây giờ, hắn đã hai
mươi tám tuổi, nếu không thể đột phá đến Kiếm Khách thì lúc ban đầu hắn cũng
chẳng thể vượt qua được kiểm tra nhập môn.
Chỉ có thể nói là ngộ tính hậu thiên của hắn quá kém. Cho dù tư chất tiên
thiên của hắn thuộc trong nhóm đứng đầu nhưng đáng tiếc cũng không phải là một
kẻ thông tuệ. Rất nhiều người chỉ cần luyện tới ba lần là có thể học được kiếm
pháp cơ bản, nhưng hắn thì phải cần tới năm lần, thậm chí là sáu lần. Đột phá
cảnh giới thì nhiều lúc người khác chỉ cần dựa vào lĩnh ngộ thì hắn phải chờ
tới khi tu vi đạt tới đỉnh điểm mới có thể lĩnh ngộ. Phần lớn đều nhờ vào
những cuộc tọa đàm nửa tháng một lần. Vì vậy mà địa vị của hắn hôm nay đều là
dựa vào sự tích lũy mà thành. Như hôm nay, hắn cũng chỉ muốn có thêm một chút
kinh nghiệm mà thôi, không hề có ý định vượt vị trí. Đồng thời cũng không muốn
bị thua quá dễ dàng.
Nhưng tình huống thực tế lại vượt ra khỏi dự tính của hắn. Không ngờ được Thái
Vân mới tiến vào Kiếm Khách tiểu thiên vị, luyện tiên thiên mới được một năm
mà có thể dung hợp được lực lượng cơ bản tạo ra kiếm khí hệ hỏa. Điều này
khiến cho thực lực giữa hắn và Thái Vân vốn không kém mấy liền bị tách hẳn ra
xa.
Hắn cố gắng né tránh kiếm khí đỏ rực đang phóng tới. Một tiếng nổ vang lên,
trong ánh mắt của mọi người, ba đạo kiếm khí đã chặt đứt một thanh Hắc Thiết
kiếm, hơi nóng của chúng khiến cho những mảnh vỡ đỏ rực suýt chảy ra thành
nước.
"Kiếm khí bá đạo" - Lục Thanh thất kinh kêu lên. Hắn biết Tử Điện kiếm khí của
bản thân vẫn còn kém hơn một phần. Bởi đó chính là thực lực của Kiếm Khách.
Vào lúc này, Thái Vân coi Chư Cát Vũ chẳng khác gì tảng đá lót đường cho hắn
mà dẫm lên. Hơn nữa, Xích Viêm kiếm trong tay gần đạt tới cửu phẩm nên mới có
thể có được năng lực thần kỳ như vậy khiến cho kiếm khí hệ hỏa thi triển hết
sức thoải mái.
Kiếm khí nóng rực cơ bản chẳng quan tâm tới Húc Nhật kiếm khí do Thanh Phong
kiếm phát ra. Gần như mỗi một đạo kiếm khí đều khiến cho Chư Cát Vũ phải cố
hết sức mới có thể ngăn cản. Nhưng kiếm khí liên miên bất tuyệt khiến cho Chư
Cát Vũ hoảng hốt né tránh. Nét mặt Thái Vân hết sức tiêu sai, tự tin đứng trên
kiếm đài, chẳng khác gì mèo vờn chuột, tùy ý mà bắn ra vài đạo kiếm khí. Sau
khi quan sát tiếp mới lại bắn ra đạo kiếm khí nữa nhằm bức Chư Cát Vũ không
thể xuất kiếm.
Lúc này, bên dưới cũng chia ra làm hai nhóm người. Một nhóm do Công Dương Vũ
đứng đầu tập hơn bên cạnh Thái Vân thì đang than ngắn thở dài rằng tu vi và
ngộ tính của Thái Vân quá cao. Với kiếm khí hỏa hệ thực lực của hắn lại tăng
lên một bậc. Mà một nửa khác thì trêu chọc, châm biếm Thái Vân.
Cuối cùng, Thái Vân chợt mở miệng nói một câu, ánh mắt có chút châm biếm:
- Cửu Toàn Xích Hỏa kiếm, thức thứ hai Trảm Viêm kiếm.
Từ mũi của Xích Viêm kiếm bắn ra một đoạn kiếm khí hệ hỏa dài năm tấc. Thân
hình Thái Vân nhanh chóng di động phát ra những tiếng gió vù vù. Sau khi Chư
Cát Vũ cố gắng ngăn cản một lượt kiếm khí hệ hỏa thứ tư thì Xích Viêm Kiếm đã
bổ xuống một đường vòng cung tuyệt đẹp chém về phía Chư Cát Vũ.
- Cẩn thận.
Những tiếng hô kinh hãi vang lên. Một kiếm của Thái Vân chẳng hề lưu tình như
thể muốn đoạt mạng của Chư Cát Vũ.
Bất luận là Trường Mi bên cạnh kiếm đài hay ba người La Thiên Hữu đều biến
sắc. Tiểu tử này từ trước tới nay vẫn ỷ vào việc được Khánh Thiên yêu mến mà
kiêu ngạo. Hôm nay hắn lại dùng kiếm khí hệ hỏa mới dung nhập, trong tình
trạng chưa thu phát tự nhiên mà xuất ra chiêu thức kiếm pháp tinh thâm như
thế. Nếu mà kiếm đó thực sự chém xuống thì Chư Cát Vũ nhẹ nhất cũng bị tàn
phế. Như thế luận kiếm đã đi ngược lại tiêu chí ban đầu của nó.
Luận kiếm không tránh việc bị thương. Nhưng ở đây cũng không có ai là kẻ ngu.
Một kiếm của Thái Vân mục đích chỉ để thể hiện mà thôi.