Kiếm Vương Đỉnh Phong, Thực Lực Thấp Nhất!


Người đăng: Ma Kiếm

"Đại Chương!"

Ngay tại lúc Phong Lôi đang kéo Bạch Chương lui về phía sau, từ trong biển sâu
truyền đến hai tiếng kêu gọi.

"Các ngươi sao lại đi lên!" Bạch Chương không khỏi trừng mắt, nổi giận nói.

"Đại Chương, đây là?" Một Xà một Quy từ dưới đáy biển sâu dâng lên, ánh mắt
rất nhanh nhìn thẳng vào Phong Lôi.

Mà nghe hai con thú hỏi, thần sắc Bạch Chương lộ ra vẻ kích động nói: "Đây là
người thừa kế của Vương chúng ta."

Trên mặt hai con thú nhất thời tràn ngập mừng rỡ: "Năm đó không những chân
long đại nhân cứu ba chúng ta từ trong tay tổ sư của Nhược Thủy môn, mà còn
chỉ điểm cho chúng ta tu luyện, khiến mỗi ngày chúng ta có thể nhuộm dần chân
long khí. Đại ân này khó có thể báo đáp, hôm nay rốt cuộc cũng chờ thấy người
thừa kế của người, thật sự là tốt quá. Hôm nay dù có ngã xuống ta cũng an
tâm."

"Đừng nói những lời vô dụng nữa, mau dẫn tiểu tử này đi xuống!" Bạch Chương
trừng mắt lên, khẽ quát.

"Đúng, đúng!" Một Xà, một Quy hơi mất đi trấn định, nhưng thân là ngũ giai
Linh Thú, bị Bạch Chương quát một tiếng liền đem tâm thần bình phục lại.

"Tiểu tử kia, Vương chúng ta đã chờ nhiều năm, theo chúng ta đi xuống đi!"

Nhưng mà nhìn thấy một Xà một Quy mở miệng, Phong Lôi dùng sắc lắc đầu lia
lịa, thậm chí há miện nhả xúc tu của Bạch Chương ra, hướng tới phương hướng
Lục Thanh thấp giọng kêu ô ô vài tiếng.

"Chờ hắn sao?" Một Xà một Quy liếc mắt nhìn nhau, lập tức chú ý tới điểm đỏ
trên mi tâm của Phong Lôi.

"Bình Đẳng Khế Ước!" Hơi có bất đắc dĩ nhìn nhau, Cự Xà mở miệng nói: "Tiểu
tử, khế ước này hãy bỏ đi. Về sau ngươi chính là người thừa kế của chân long,
như thế nào có thể có khế ước trên người. Tuy rằng khế ước này không có nhiều
trói buộc lắm, nhưng dù sao cũng là khế ước a!"

Thấp giọng kêu ô ô vài tiếng, Phong Lôi đơn giản là không thèm để ý tới ba con
thú nữa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.

Hơi có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, Bạch Chương nói: "Vẫn là từ từ đi.
Trên người nhân tộc kia có thể lây dính long khí, đó là được long khí thừa
nhận. Điều đó đã nói lên hắn không phải loại người đại gian đại ác. Chỉ có
trong lòng có chính khí mới có thể lây dính long khí, sinh ra long uy, điểm
này không thể sai được. Huống chi nhân tộc này cũng là vì cứu chúng ta, nếu
không cũng đã đi rồi."

Ánh mắt ba con thú nhìn nhau, đồng thời đem ánh mắt chuyển hướng về phía Lục
Thanh.

rượng lóe ra thần quang màu tím trắng. Nước biển chung quanh liên tục bị tia
khí sắc bén phá khai, tại trong đáy biển sâu nghìn trượng ngạnh sinh ra một
đạo chân không hình kiếm. Chân không vặn vẹo, tựa hồ trong một khắc liền muốn
thoát phá.

"Tất cả đều chết đi!" Ở xa xa, trung niên nữ tử như điên cuồng, mái tóc màu
hồng yêu dị tán loạn. Trên toàn thân nàng không ngừng phun ra vô số tia máu
nhỏ từ mỗi một lỗ chân lông. Tâm Ma Kiếm Cương mãnh liệt không chút cố kỵ nào
vận chuyển, rốt cuộc cũng làm cho kinh mạch toàn thân nàng bạo liệt.

Một tiếng kiếm ngâm như xâm nhập vào hồn phách vang lên. Hư ảnh Kiếm Ý màu
hồng to lớn dâng lên chui vào giữa lốc xoáy màu hồng. Nhất thời ma khí trên
lốc xoáy đại thịnh, ma khí nồng đậm cơ hồ nhuộm cả đấy biển thành một màu hồng
yêu dị.

Ngay sau đó, thanh Thần Kiếm màu đỏ tươi như máu ở trong tay trung niên nữ tử
chợt bạo liệt, cùng máu loãng dũng mãnh chui vào trong lốc xoáy.

Đồng thời, trung niên nữ tử nhìn tới Lục Thanh liếm liếm môi, lát sau liền thả
người nhảy vào giữa lốc xoáy Kiếm Cương.

"Tiểu tử, chúng ta đồng quy vu tận!"

Theo một tiếng cười điên cuồng, lốc xoáy Kiếm Cương nhất thời mang theo ma khí
cuồn cuộn hướng tới Lục Thanh thổi quét đến. Lúc này, phạm vi hai trăm trượng
nước biển đồng thời bị phá vỡ, từng tảng lớn chân không mang theo hấp lực đề
ép đi ra. Khí thế cương đại cơ hồ khiến cho mấy con thú ở phía xa xa nhiễu
loạn tâm thần.

Ánh mắt ngưng lại, trong một khắc này cả ngươi Lục Thanh giống như bành trướng
lên. Hai mắt bắn ra hai luồng thần quang chói mắt, hai tay cầm lấy chuôi Luyện
Tâm kiếm hung hăng bổ ra.

Phong Lôi Thần Kiếm cao trăm trượng cơ hồ xẹt qua đáy biển thành một đạo lưu
quang màu tím trắng. Một đạo chân không hình cung thoát phá, đến nước biển
chung quanh Bích Lạc hải vài dặm cũng bị thổi quét, hóa thành vô số bọt nước
màu lam.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Phong Lôi Thần Kiếm đã chém tới lốc xoáy Kiếm Cương
màu hồng.

Ầm ầm.

Một mảnh chân không cư nhiên thành hình bắt đầu lan tràn ra bốn phía. Chỉ
trong nháy mắt chân không dập nát đã quét tới ngoài trăm trượng chỗ bốn con
thú đang đứng.

"Mau lui lại!"

Bạch Chương hét lớn một tiếng, đoạn xúc tu còn lại kéo mạnh đuôi của Phong
Lôi, tránh ra phía xa xa.

Bị cuốn vào trong phiến chân không dập nát, quầng sáng màu xanh nhạt trên
người Lục Thanh đột nhiên nở rộ. Chân không thoát phá đến trước mặt Lục Thanh
giống như chạm phải bức tường vô hình ngăn cản, tách ra hai bên mà xuyên qua.

Thiên Lôi kình khí bắn ra bốn phía, điên cuồng đánh vào trong lốc xoáy Kiếm
Cương. Ma khí sôi trào mãnh liệt, giống như từng con giòi bám lên mu bàn chân,
từng đạo quấn quanh Thiên Lôi khí.

Hai bến giao tranh không phân cao thấp, từng tảng lớn chân không xung quanh
thoát phá. Mà Lục Thanh cảm thấy thân thể mình bắt đầu trướng lên, đau đớn đã
lan tràn hơn nửa thân mình, sợ là chỉ một lát nữa thân thể của hắn sẽ bị tổn
thương.

Lục Thanh lập tức rút tay trái về, hồn thức khổng lồ lại cảm ứng đến trời đất
xung quanh.

Trong thời gian ngắn, trên nắm tay trái của Lục Thanh ngưng kết ra một đạo
quyển ảnh to lớn cao đến ba trăm trượng. Một con Phong Lôi Thần Long rất nhanh
ngưng kết ra quấn quanh quyền ảnh. Phong Lôi Thần Long chân đạp Thiên Phong,
miệng chứa Thiên Lôi, thân hình vắt ngang trời. Long uy mãnh liệt trong nháy
mắt tràn ngập ra. Theo hồn thức của Lục Thanh dẫn động mà quấn quanh quyền
ảnh.

Thiên Lôi cùng Thiên Phong nhất tề đánh xuống. Trên bầu trời Bích Lạc hải như
biến thành ngày tận thế, Lôi Vân khủng bố lộ ra Tử Điện lập lòe cùng cuồng
phong gào thét. Trong phút chốc, Thiên Lôi cùng Thiên Phong dung nhập vào
trong quyền ảnh, tính cả Phong Lôi Thần Long quấn quanh, đều rất nhanh biến
thành màu tím trắng.

Lần này, uy thế của đạo quyển ảnh này thậm chí còn vượt qua cả chiêu Tử Tiêu
Phong Lôi Dẫn phía trước. Quyền thế bá đạo, tuy rằng không có ngưng tụ ra
Quyền Ý, nhưng chỉ là quyền thế cũng đem chân không lan tràn ở trước mặt ngăn
cản lại.

"Đây là cái gì, như thế nào lại phát ra long uy?" Ở phía xa xa, cả ba con thú
trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nắm tay trái của Lục Thanh. Trong trí nhớ của
chúng nó, nhân tộc không phải chỉ tu luyện Kiếm Đạo sao? Vậy nắm tay này là
cái gì?

Chân trái bước tới trước một bước, một tầng sóng gợn rộng gần một trượng đúng
là theo bước chân của Lục Thanh hiện ra. Lực trời đất cùng hồn thức toàn bộ
quán chú vào trong Phong Lôi quyền ảnh, trong khoảnh khắc Phong Lôi quyền ảnh
liền thu nhỏ lại trăm trượng, ngưng đọng như thực chất. Thậm chí, ở bên trong
quyền ảnh Lục Thanh còn cảm nhận được một tia Quyền Ý.

Quyền Ý! Lục Thanh sửng sốt, chẳng lẽ sau khi đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, dựa
vào Kiếm Hồn cô đọng mà có thể đánh ra Quyền Ý?

Không nghĩ ngợi gì nữa, nắm tay trái của Lục Thanh liền hướng tới lốc xoáy
Kiếm Cương thẳng tắp đánh ra.

Ầm ầm

Thiên Lôi nổ vang, thậm chí tại đây, dưới đáy biển sâu nghìn trượng còn nghe
được tiếng gió gào thét. Chân không liên tục thoát phá.

"Đáng giận!" Một tiếng gào thảm thiết từ trong lốc xoáy truyền ra. Vốn lốc
xoáy Kiếm Cương cùng Phong Lôi Thần Kiếm kìm giữ nhau, lúc này đã hoàn toàn bị
Phong Lôi quyền ảnh trấn áp, chỉ nghe oanh một tiếng rung trời đã lập tức tan
vỡ.

Ma khí giống như là tự sinh ra ý thức hướng về chung quanh chạy tán loạn.
Nhưng mà Thiên Lôi khí cũng như bóng với hình thẳng đem ma khí tinh lọc sạch
sẽ mới dần biến mất dưới đáy biển sâu.

Bay ngược về sau vài dặm, tầng sáng màu xanh nhạt trên người Lục Thanh cũng
chậm rãi tiêu tán. Cùng thời gian, một cỗ cảm giác suy yếu truyền khắp toàn
thân. Trong đan điền của Lục Thanh, nguyên bản Kiếm Hồn đã hình thành lại từ
trong Kiếm Chủng đi ra, lại tách thành ba điểm sáng nhảy vào sâu trong thức
hải của Lục Thanh. Phong Lôi Kiếm Nguyên cũng dần tán loạn, Kiếm Cương thoái
hóa thành Kiếm Khí.

Chỉ trong một khắc sau, hồn thức cũng một lần nữa chia lìa hóa thành thần thúc
cùng linh hồn lực. Mà sự lĩnh ngộ đối với khí Phong Lôi cũng dần thối lui như
thủy triều, không một chút bảo tồn lại trở về trạng thái như trước.

Có chút tiếc nuối giãn ra cánh tay, cùng lực lượng cường đại phía trước so
sánh với, giờ khắc này Lục Thanh cảm thấy chính mình như trở lên rất yếu ớt.

"Thế nào, đã nhớ kỹ thực lực của Kiếm Vương đỉnh phong chưa?" Thanh âm của
Diệp lão lại vang lên.

Gật gật đầu, Lục Thanh trầm giọng nói: "Rất mạnh, căn bản là ta không tiếp nổi
một kiếm."

"Vậy ngươi phải nỗ lực lên, đột phá cảnh giới Kiếm Hồn. Đối với ngươi mà nói
cũng không khó. Mà ngươi nghĩ đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong, mình chỉ có thực
lực như vậy sao?"

Lục Thanh nghe vậy sửng sốt.

Khẽ cười một tiếng, Diệp lão nói: "Tuy rằng ta tăng cảnh giới cùng tu vi của
ngươi lên, nhưng ngươi chớ quên Tử Hoàng Kiếm Thân kinh cũng không thể tăng
lên. Còn có Tử Tiêu Phong Lôi kiếm của ngươi còn chưa có sử dụng ra thức thứ
mười chín. Cho nên nói, lực lượng Kiếm Vương đỉnh phong vừa rồi của ngươi,
cũng là thực lực thấp nhất."

"Thực lực thấp nhất!" Lục Thanh thì thào một câu, trong mắt lóe ra tinh quang:
"Nếu là thấp nhất, ta đây liền cho nó tăng lên!"


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #387