Tiến Giai, Hoàng Tước Kì Hậu


Người đăng: Ma Kiếm

Từng đạo lôi quang màu tím trên người Phong Lôi lưu chuyển không ngừng. Khí
thế mạnh mẽ bốc lên, cho dù ở bên ngoài tầng sáng cũng nghe được tiếng xương
cốt bành trướng. Lập tức ba một tiếng, nguyên bản quầng sáng màu lam bảo hộ
xung quanh tựa như bọt nước vỡ tan ra.

Ánh sáng màu trắng ngà giống như sợi tơ, giống như quá trình kén hóa điệp bị
đảo lộn lại, mỗi sợi tơ ánh sáng đều chui vào trong cơ thể Phong Lôi.

Lục Thanh cảm thấy, theo mỗi sợi tơ ánh sáng tiến vào, huyết khí trên người
Phong Lôi lại tăng thêm một phần, tới mặt sau đã dâng lên như nước suối thâm
sơn, liên miên không dứt. Thậm chí trong thân thể đang bành trướng dần của
Phong Lôi còn nghe được tiếng sấm ầm ầm cùng tiếng gió gào thét.

Ngắn ngủn thời gian tàn nửa nén hương, thân thể Phong Lôi từ hai mươi trượng
tăng vọt tới ba mươi trượng, kích thước thân thể cũng to gần gấp đôi. Đợi cho
thân thể Phong Lôi đạt tới ba mươi trượng, tốc độ bành trướng cũng chậm lại,
nhưng vẫn không có đình chỉ, mãi cho tới khi tiếp cận bốn mươi trượng dài, con
vật nhỏ mới không sai biệt lắm đình chỉ bành trướng.

Đến lúc này trong khí thế của Phong Lôi phát ra đã bắt đầu ẩn ẩn xuất hiện một
cỗ khí tức hoang dã. Khi đình chỉ bành trướng thân thể, Phong Lôi rốt cuộc
cũng mở miệng ra.

Ngâm

Tiếng long ngâm cao vút hóa thành âm lãng xanh tím truyền khắp hư không. Theo
sau đó một mảnh chân không kịch liệt vặn vẹo rồi hoàn toàn thoát phá mở ra.

"Uy thế của con Long Mãng này thật mạnh!" Một lão phụ nhân mở miệng nói.

"Chỉ sợ con Long Mãng này chẳng những có được huyết mạch chân long, mà còn là
dị chủng hoang dã, nếu không không có khả năng dẫn động thứ đó."

"Tông chủ nói đúng. Chúng ta đã tìm nhiều Linh Thú có ẩn chứa huyết mạch chân
long, đem chúng nó luyện thành tinh huyết nhưng không hề thấy thứ đó có động
tĩnh mảy may. Không nghĩ tới người này cư nhiên thu phục được bậc này dị chủng
hoang dã, thật là có chút kinh dị."

Đương nhiên các nàng không nghĩ được làm sao mà Phong Lôi là cái gì dị chủng
hoang dã. Chính là trong hành trình Kiếm Mộ nó trùng hợp dung nhập khí hoang
dã, tinh luyện huyết mạch, nếu không cũng không có khả năng có biểu hiện như
bây giờ.

Ở một bên, nhìn ánh mắt tỏa sáng của bốn người, trong lòng Lục Thanh thầm cười
lạnh một tiếng. Nếu không phải Kiếm Thần điện đã hạ kiếm dụ, lại thêm kiêng kị
thực lực của hắn, chỉ sợ ngay từ đầu đã không nói nhiều lời vô nghĩa, trực
tiếp dùng thực lực nói chuyện.

Hiện giờ Lục Thanh cũng nhận thức được, ở bên ngoài tông môn không thể so sánh
với ở bên trong, không có ai tự nhiên mà trợ giúp cả, cũng không có ai cùng
ngươi tiến hành giảng giải đạo lý cả. Chỉ cần trên người ngươi có ích lợi họ
cần, bọn họ sẽ ra tay đối với ngươi. Còn nếu không nắm chắc lấy được bọn họ sẽ
hữu hảo với ngươi.

Hết thảy tất cả đều là thực lực. Có thức lực mới có tư cách trao đổi ngang
hàng. Thực lực là đạo lý, ở bên ngoài khu vực tông môn càng thấy rõ được sự
thật tàn khốc đó.

Tuy rằng có Diệp lão trợ giúp, hắn có thể đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong trong
thời gian ngắn ngủi. Nhưng rốt cuộc đối mặt với bốn Kiếm Vương đều có thực lực
từ trung thiên vị trở lên, tuy rằng không sợ, nhưng thù hận vãn không nên kết.
Đó là lý do Lục Thanh thấy bọn họ chỉ yêu cầu mười giọt tinh huyết liền không
do dự đáp ứng.

Cảm thụ khí thế trên người Phong Lôi đã so được với tứ giai Linh Thú cường
đại, Lục Thanh không tự chủ được lộ ra nụ cười. Thật không nhờ con vật nhỏ này
cư nhiên nhân họa đắc phúc, trực tiếp đạt tới trạng thái trưởng thành, Phong
Lôi liền có thể xem như một con tứ giai Linh Thú trưởng thành.

Nhưng càng làm Lục Thanh ngạc nhiên chính là trong Bích Lạc hải cất chứa thứ
gì đó cư nhiên cường đại đến vậy. Hắn thấy chân chính làm cho Phong Lôi tiến
giai chính là những tia sáng màu trắng ngà kia, lại không biết là gì mà cư
nhiên có uy năng như thế.

Đến khi một tia ánh sáng màu trắng ngà cuối cùng xâm nhập vào thân thể Phong
Lôi, nó rốt cuộc cũng mở hai mắt ra. Hai đạo lôi quang bắn ra, đem mảnh chân
không trước mặt xuyên phá.

Tiếng long ngâm kinh thiên vang vọng cửu tiêu, truyền khắp cả Bích Lạc hải.

"Nghe được không? Là tiếng long ngâm của Phong Lôi." Hai mắt Dịch Nhược Vũ
sáng lên, nói.

"Ân! Khí thế cùng uy nghiêm so với trước phải mạnh hơn mấy lần, ta thấy hẳn là
nó tiến giai." Khóe miệng Niếp Thanh Thiên lộ ra nụ cười nói.

Gật gật đầu, Triệu Thiên Diệp nói: "Linh lực dao động trên người Phong Lôi
phải mạnh gấp mấy lần, đúng là tiến giai."

"Bất quá hiện giờ hẳn bốn người kia đã chạy tới, chỉ sợ bọn họ sẽ có mưu đồ."

"Hẳn sẽ không, phía trước chúng ta đã tiết lộ ra thực lực của Lục sư huynh,
không nắm chắc tuyệt đối chắc các nàng không động thủ đâu. Nếu làm vậy thì chỉ
có tự chui đầu vào rọ, liên lụy đến cả Nhược Thủy môn các nàng. Chỉ là sợ các
nàng sẽ gây khó dễ cho Lục sư huynh, đến lúc đó làm cho huynh ấy chủ động ra
tay, như thế thì chỉ sợ Kiếm Thần chủ điện cũng không thể trách cứ gì."

"Đúng vậy, Kiếm Thần chủ điện hạ một đạo kiếm dụ bảo hộ chúng ta, kỳ thật cho
dù trên đường chúng ta bị người ám sát, chỉ cần không tiết lộ, thì Kiếm Thần
chủ điện cũng không thể truy cứu. Con đường Kiếm Đạo gian nan hiểm trở, nếu
chúng ta không thông qua vậy thì chứng minh chúng ta không có đủ thực lực để
Kiếm Thần chủ điện phải coi trọng. Đến lúc đó, ai còn phí thời gian để đòi lại
công lý cho người đã chết." Niếp Thanh Thiên cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Vẫn là thực lực, chỉ cần chúng ta có được đủ thực lực, cho dù là Kiếm Thần
chủ điện, cũng phải coi trọng chúng ta." Trên khóe miệng Dịch Nhược Vũ khẽ
điểm một nụ cười lạnh, sắc mặt kiên định nói.

“Thực lực?" Triệu Thiên Diệp thấp giọng thì thào một câu, trong mắt lé ra thần
quang: "Thực lực, rất nhanh chúng ta sẽ có được."

Trung ương Bích Lạc hải.

Bích Lạc hải dĩ nhiên dâng lên từng con sóng lớn. Mỗi một cơn sóng đều phải
chừng vạn cân, mà lúc này trọng lực trong hư không Bích Lạc hải cũng phải tăng
lên tám nghìn cân. Nếu không vận dụng lực trời đất củng cố không gian chung
quanh, cho dù là Lục Thanh, đối mặt với tám nghìn cân trọng lực ép lên người
thì thân thể cùng tốc độ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tiếng long ngâm qua đi, Phong Lôi lắc lắc đầu vươn người dậy bay đến trước mặt
Lục Thanh. Lát sau trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, thân thể khổng lồ
cảu Phong Lôi rất nhanh rút nhỏ lại, chỉ trong thời gian ngắn chỉ bằng một con
rắn nhỏ màu xanh tím. Nếu không phải trên đầu nó còn có hai chiếc sừng thuần
màu tím, chỉ sợ vừa liếc nhìn đều nghĩ nó chỉ là một con rắn nhỏ.

"Hóa hinh! Con Long Mãng này quả nhiên bất phàm, cư nhiên chưa đạt tới ngũ
giai mà đã có năng lực hóa hình, vận khí của ngươi không sai."

Lục Thanh sửng sốt một chút rồi cười nhẹ nói: "Tiền bối quá khen."

"Tốt lắm! Chúng ta không có nhiều thời gian, kêu tiểu gia hỏa kia cho chúng ta
mười giọt tinh huyết đi." Trung niên nữ tử lập tức mở miệng nói.

Rõ ràng nghe được ý tứ của trung niên nữ tử, Phong Lôi ở trên cánh tay Lục
Thanh vùng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trung niên nữ tử.

"Tốt lắm, không cần náo loạn, tý nữa ta cho ngươi một cái hạt sen." Vỗ vỗ cái
đầu nó, Lục Thanh mở miệng nói.

Ô ô.

Lục Thanh vưa nói ra, trước mắt con vật nhỏ liền sáng ngời. Phải biết rằng nó
vẫn thèm khát hạt sen của Vô Căn Thủy Liên thời gian dài. Chỉ là lúc trước
thực lực không đủ cho nên Lục Thanh vẫn không cho nó. Hiện giờ có được, chỉ là
mười giọt tinh huyết, có hạt sen đó, sợ là trong giây lát liền tái tạo lại.

Lục Thanh lấy từ trong lòng ra một chiếc bình bằng Tử Ngọc, đặt dưới miệng
tiểu gia hỏa. Lập tức thân hình con vật nhỏ co rút một cái, một tia huyết sắc
quỷ dị từ đuôi nó chạy lên miệng. Lát sau một giọt linh huyết màu xanh tím tản
ra linh khí nồng đậm rơi vào miệng bình. Như thế mười lần, tiểu tử kia mới uể
oải xoay mình xuống.

Lục Thanh nhướng mày, vung tay ném cái bình cho trung niên nữ tử.

"Tốt lắm! Phần nhân tình này Nhược Thủy môn chúng ta sẽ nhớ kỹ, ngươi có thể
đi rồi." Tiếp nhận chiếc bình bằng Tử Ngọc, trung niên nữ tử liền hạ lệnh trục
khách.

Cũng không nói nhiều, Lục Thanh liền ngự không hướng tới cuối Bích Lạc hải bay
đi.

Thật lâu sau.

"Tông chủ, tiểu tử kia hiện tại..."

"Tính hắn thức thời, đã muốn rời đi mười dặm." Trung niên nữ tử trầm giọng
nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Nói xong, trung niên nữ tử liền lấy từ trong lòng ra bốn hạt châu màu bích
lam, phân biệt đưa cho ba lão phụ nhân mỗi người một hạt.

Lát sau, bốn hạt châu trong tay bốn người tản lam mang chói mắt, ngay sau đó
hình thành một quầng sáng tròn bao phủ bốn người, chậm rãi chìm vào trong Bích
Lạc hải.

Ngoài mười dặm.

Lục Thanh lăng không đứng thẳng trong hư không, khóe miệng nở một nụ cười
lạnh. Tinh huyết của Phong Lôi không phải dễ dàng lấy như vậy.

Lục Thanh lấy ra hai cánh hoa Vô Căn Thủy Liên nhét vào cái miệng nhỏ của
Phong Lôi. Ngay sau đó, một tầng thủy quang mênh mông từ thân thể con vật nhỏ
tản mát ra, vẻ uể oải của con vật nhỏ lập tức biến mất.

"Sư phụ, chúng ta có đi xuống không?" Lục Thanh mở miệng nói.

"Ân! Theo ta phỏng chừng chân long này cũng không phải đã ngã xuống. Chỉ là bị
trọng thương không thể khôi phục lại cho nên mới nhất trực chờ đợi để truyền
thừa lại huyết mạch chân long."

"Ý của sư phụ là...?"

"Bốn nha đầu kia thế nhưng vọng tưởng chiếm truyền thừa của chân long, thực là
không biết tự lượng sức mình. Sở dĩ Bích Lạc hải có động tác như thế, cũng cứu
con vật nhỏ này, đó chính là thừa nhận thân phận truyền thừa của nó. Nếu không
chỉ bằng vào thực lực của con vật nhỏ, chân long sẽ không đi quản sống chết
của nó. Nếu ta đoán không sai thì hẳn là lúc chưa tiến giai, con vật nhỏ này
đã biết được cái gì đó."

Gật gật đầu, Lục Thanh liền muốn mở miệng hỏi con vật nhỏ. Nhưng không đợi hắn
mở miệng, con vật nhỏ đã cắn vào tay áo của hắn, kéo tới chỉ xuống Bích Lạc
hải.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #379