Người đăng: Ma Kiếm
Lục Thanh cảm thấy, trọng lực vô hình trong hư không này đúng là đến từ Bích
Lạc hải.
Đây là dạng gì nước biển cư nhiên lại có thể gây ra trọng lực như vậy?
Trọng lực đột nhiên ép tới tuy không tính là cái gì nhưng cũng khiến Phong Lôi
cảm thấy không thoải mái.
Ngâm
Một tiếng long ngâm có chút tức giận vang lên. Bất quá giống như không hề có
chút ảnh hưởng mặt nước vẫn lặng thinh không hề có chút động tĩnh nào. Tiếng
long ngâm của Phong Lôi truyền đãng ra ngoài phương xa mấy chục trượng liền
tiêu tán.
"Không cần náo loạn, đi thôi." Nghe thấy Lục Thanh lên tiếng, Phong Lôi kêu ô
ô hai tiếng rồi vẫy đuôi, hóa thành một đạo lưu quang hướng về cuối Bích Lạc
hải bắn nhanh đi.
Cùng lúc đó, ở trung tâm Bích Lạc hải có hai gã trung niên kiếm giả lẳng lặng
huyền phù trên không. Tướng mạo của hai gã trông rất bình thường nhưng khó có
thể che dấu sát khí sâu nặng lộ ra bên ngoài.
"Hai ngày nay Bích Lạc hải này làm sao vậy, trọng lực cư nhiên tăng gấp đôi."
Một trong hai gã mở miệng nói.
"Không biết! Chẳng lẽ Bích Lạc hải này sắp phát sinh biến cố gì đó, nhưng động
tĩnh cũng không lớn, có lẽ phải một đoạn thời gian nữa mới có biến cố xảy ra."
Gã còn lại cũng trầm giọng nói.
"Bất quá, cho dù muốn tra xét thì chúng ta cũng phải giải quyết chuyện tình
trước mắt đã."
"Ân! Hẳn không sai biệt lắm sắp tới rồi. Không nghĩ tới chỉ là một tông môn
cấp Thanh Phàm lại có một gã đệ tử mới nửa bước tiến vào Kiếm Hồn mà đã có thể
tranh phong cùng với Kiếm Vương tiểu thiên vị. Tư chất cùng ngộ tính của hắn
sợ là ở tông môn chúng ta cũng là đứng đầu. Chỉ là đắng tiếc."
"Đúng vậy, nhân tài như vậy hôm nay lại phải ngã xuống trong tay chúng ta. Hấp
thu khí huyết của hắn so với huyết khí của một trăm người còn thoải mái hơn
nhiều."
"Hừ hừ, vẫn phải cẩn thận một chút. Tuy rằng tên Ly Ngọ Tấn kia mới tiến vào
Kiếm Vương tiểu thiên vị, cũng chưa củng cố tu vi, nhưng có thể đem hắn đánh
trọng thương cùng rời đi thong dong thì cũng không phải hạng chúng ta có thể
xem thường."
"Ngươi vẫn luôn cẩn thận như vậy a. Chẳng lẽ chúng ta hai Kiếm Vương trung
thiên vị mà còn không giết được một gã Giả Hồn sao. Cho dù hắn có thể đối
chiến với Kiếm Vương thì cũng chỉ có tiểu thiên vị mà thôi."
"Cẩn thận, phải cẩn thận chứ. Chẳng lẽ ngươi không nhớ chúng ta có thể sống
tới ngày hôm nay chính là nhờ cẩn thận sao. Lúc trước đứng cùng một chỗ với
chúng ta, ngươi có thấy có bao nhiêu người bởi vì không cẩn thận mà chết
không, mỗi một cái đều bị rơi vào Huyết hải." Người trung niên cảm thán một
tiếng nói với đồng bạn bên cạnh.
"Huyết hải!" Thì thào một câu, người trung niên bên cạnh cũng hơi run lên nói:
"Đúng vậy, bọn họ hiện giờ đều đã rơi vào Huyết hải, chỉ còn chúng ta thôi."
"Ngươi đã biết là tốt rồi. Chỉ cần một ngày còn sống thì phải luôn nhớ cẩn
thận, như thế mới có hy vọng chân chính tự do. Ta đã chán ghét chuỗi ngày chém
giết cùng hấp thu Huyết Sát khí lắm rồi. Cho dù bắt ta phế bỏ tu vi chuyền
sang tu Thiên Đạo, ta cũng nguyện ý. Nhưng điều kiện tiên quyết đó là phải có
được tự do."
"Tự do?" Gã đồng bạn ở bên cạnh cười khổ nói: "Ngươi cho rằng tông môn có thể
để chúng ta đi sao. Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, chiến lực như vậy chỉ sợ tông
môn sẽ chặt chẽ khống chế, bao nhiêu năm nay đã có ai thoát được chưa? Ngươi
cảm thấy mình có thể làm được sao?"
Hừ lạnh một tiếng, trên mặt người trung niên kia lộ ra thần sắc tàn nhẫn nói:
"Cần gì phải chờ người ta buông tay. Ta vẫn nhớ khi mới tiến vào tông môn đã
dạy một điều đầu tiên, đó chính là không thể tin lời hứa hẹn của người khác.
Muốn cái gì thì phải chính tay mình tranh đoạt được, vì thế mà không tiếc hết
thảy thủ đoạn."
"Không thể tin lời hứa hẹn của người khác. Muốn cái gì thì phải chính tay mình
tranh đoạt được, vì thế mà không tiếc hết thảy thủ đoạn." Người kia thấp giọng
lặp lại một câu, đôi mắt bỗng bắn ra thần quang khiếp người nói: "Ngươi muốn
phản tông."
"Phản tông?" Người trung niên mở miệng lúc đầu lắc lắc đầu nói: "Không phải
phản tông, chỉ là ta đã chán ghét cảnh giết chóc nên muốn li khai thôi, chẳng
lẽ ngươi là không phải như thế sao? Con đường Kiếm Đạo là tối kiêng kị việc
việc giết chóc như vậy, tuy rằng chỉ cần hấp thu đủ Huyết Sát khí là có thể
tăng lên cảnh giới rất cao, nhưng ngươi cho rằng chúng ta có thể bình ổn mà
tiến lên từng bước sao. Sợ là đến lúc đó các tông môn Thiên Đạo sẽ liên thủ
đối phó chúng ta, thậm chí đến một số lão bất tử nhân vật Tông Sư cũng có thể
ra tay."
Dừng một chút, người trung niên lại cười lạnh nói tiếp: "Hơn nữa ngươi nghĩ
tông môn có thể để chúng ta đạt tới cảnh giới như vậy sao?"
"Ngươi đã tra xét được cái gì?" Người bên cạnh nghe vậy nhất thời hô hấp trở
lên dồn dập.
"Ta tra xét tới rồi cái gì!" Trong mắt người trung niên lộ ra hàn quang, nói:
"Ta phát hiện, Hai vị tồn tại ở trên chúng ta, đã muốn bị tông chủ tế luyện
thành hai cái Sát Lục phân thân cho hắn."
"Cái gì! Như thế nào có thể!" Cho dù có tâm cảnh của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn
người kia cũng không dấu được vẻ kinh sợ nói: "Nhưng hai vị kia đều là tồn tại
cùng cảnh giới với tông chủ."
"Đồng cảnh giới tồn tại!" Người kia hừ một tiếng rồi nói: "Cùng cảnh giới thì
vẫn có chênh lệch to lớn, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai vị kia có thể so được
với tông chủ sao?"
Sắc mặt trong phút chốc trở lên trắng bệch, người kia lắp bắp nói: "Ý của
ngươi là cho dù chúng ta đạt tới cảnh giới đó cũng sẽ bị luyện chế thành Sát
Lục phân thân."
"Ngươi cho là thế nào?" Ở bên cạnh, người trung niên liếc mắt nhìn đồng bạn
một cái rồi trầm giọng nói tiếp: "Đây là đạo lý hắn từng nói với chúng ta, chỉ
có chính mình nắm giữ lực lượng mới là chân thật nhất, cho nên ngươi không cần
suy nghĩ xa vời làm gì."
"Kia kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Làm cái gì, bây giờ vẫy chưa tới thời cơ, bất quá sẽ rất nhanh thôi sẽ có cơ
hội."
"Ngươi là nói tới nơi kia?" Người trung niên có chút hồ nghi, sau đó lập tức
sắc mặt đại biến nói: "Chẳng lẽ ngươi đã...!"
"Không sai, nơi kia ghi lại truyền thừa gì gì đó đã bị ta sửa lại một ít. Hiện
giờ xem ra hẳn là không sai biệt lắm đã tới."
"Ngươi không sợ môn chủ sẽ giận chó đánh mèo mà trút lên đầu ngươi sao?"
"Giận chó đánh mèo?" Giống như nghe được cái gì buồn cười lắm, người trung
niên cười vài tiếng rồi tàn nhẫn nói: "Cho dù giận chó đánh mèo thì như thế
nào. Nhưng năm gần đây ta đã tìm ra phương pháp ức chế được thứ đó. Chỉ cần
đến lúc đó lão già này vừa chết, đồ vật đó tự nhiên sẽ không tồn tại được
lâu."
Trên mặt lộ ra vẻ đau thương nhàn nhạt, người kia thấp giọng nói: "Nhan Túc,
ngày trước chúng ta đâu phải như vậy."
Người kia nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra ưu thương: "Đúng
vậy, chúng ta đều là đồng dạng gặp gỡ."
Trong mắt lóe ra một tia máu, người trung niên bên cạnh thấp giọng nói: "Chúng
ta là kiếm giả Nhân Đạo, tu luyện căn bản là thất tình lục dục. Tuy rằng chúng
ta tu luyện Sát Lục chi đạo, mất đi nhân tính nhưng cũng là ở trong thất tình
lục dục. Cho nên chúng ta mất đi nhân tính nhưng vẫn kiên trì như trước."
"Đúng vậy, sư huynh. Lúc này đây chúng ta còn ra tay hạ thủ với sáu người kia
sao?"
"Hạ thủ, đương nhiên phải làm. Chính là kết quả do chúng ta khống chế, tìm cho
môn chủ một chút phiền toái. Không cần phải gạt bỏ hẳn, vạn nhất chúng ta thất
bại thì lưu lại một cái thiên phú trác tuyệt, coi như là chúng ta lưu lại một
cái mầm mống."
Gật gật đầu, lập tức thân thể hai người chìm vào trong Bích Lạc hải.
Ở cách trung ương Bích Lạc hải mười dặm, một con Long Mãng dài hai mươi trượng
gào thét bay qua mặt biển. Từng luồng kình phong lạnh thấu sương quạt lên từng
gợn song.
Trên lưng Long Mãng có sáu thân ảnh đang đứng, rõ ràng là sáu người Lục Thanh.
Nhưng là lúc này, cả sáu người đều nhíu mày lại. Bởi vì từ lúc xâm nhập vào
Bích Lạc hải, trọng lực trong hư không không ngừng gia tăng. Vốn lúc đầu chỉ
có nghìn cân thì sau khi xâm nhập sáu mươi lí đã gia tăng trên hai nghìn cân.
Lúc này trừ bỏ Lục Thanh, còn năm người Niếp Thanh Thiên đều hiện lên một tầng
Kiếm Khí bên ngoài cơ thể.
Mà chân chính vấn đề không phải chỗ đó, từ khi tiến vào trong Bích Lạc hải,
không biết cái gì mà Phong Lôi càng thêm bất an. Theo ý niêm của nó truyền tới
Lục Thanh, tựa hồ như có thứ gì đó luôn quấy nhiễu tâm thần nó, khiến nó không
kiềm chế được nổi lên bất an.
Mà Lục Thanh đến hỏi Diệp lão, thì Diệp lão nhất thời cũng không trả lời được.
Tựa hồ như đoạn thời gian gần đây Bích Lạc hải đang phát sinh biến cố nào đó
khó có thể lý giải. Muốn biết nguyên nhân chỉ có thể xâm nhập vào sâu mới có
thể biết được.
Trên đường đi sáu người cũng không hề nói chuyện chỉ cẩn thận quan sát xung
quanh. Càng đến gần trung tâm Bích Lạc hải, tâm thần Lục Thanh không thể ức
chế được nảy lên vài cái, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng thả thần
thức ra ngoài tra xét lại không thấy điều gì bất thường cả.
Ở cuối Bích Lạc hải.
Lúc này có một thân ảnh màu bích lam lẳng lặng đứng trên bờ biển. Đây là một
nữ tử tầm trung niên, tuy rằng đã luống tuổi nhưng vẫn không thể che dấu được
phong tư tuyệt thế của nàng. Trên đầu sau búi tóc có cắm một chiếc trâm màu
xanh biếc, rõ ràng được làm bằng Bích Ngọc tủy trân quý.