Người đăng: Ma Kiếm
Theo ngón tay Long Tuyết chỉ, ánh mắt Bộ Phi Thiên liền dừng lại trên người
Lục Thanh ngồi cách đó không xa. Cảm gác đầu tiên của hắn chính là nguy hiểm,
rất nguy hiểm! Cho dù hắn đã tới cảnh giới tiên thiên tứ trọng thiên, ngưng
kết Võ Thai, theo như cách nói của đại trưởng lão thì tương đương với Kiếm Chủ
chuẩn đại sư ở bên ngoài. Nhưng khi hắn nhìn tới người thanh niên lãnh đạm
ngồi ở bên cạnh, trông như một thanh niên bình thường nhưng lại làm cho hắn
cảm thấy một cỗ uy hiếp to lớn.
Võ Thai trong cơ thể hơi run lên, như là cảnh báo đồng thời cũng tản mát ra
một cỗ chiến ý to lớn. Đây là một đối thủ đáng giá cho mình ra tay.
Mà năm người Lục Thanh ở một bên cũng ngây ngẩn cả người. Bốn người Niếp Thanh
Thiên quay đầu nhìn Long Tuyết rồi lại nhìn tới Lục Thanh, trong mắt hiện lên
thần thái khó hiểu.
Lục Thanh nhíu mày, quay đầu nhìn lại Long Tuyết, chỉ thấy trên khóe miệng
nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười giống như hoa Bách Hợp nở rộ, làm
cho trong không gian hết thảy đều mất đi màu sắc.
"Thật đẹp a!"
"Nguyên lai nàng cười lên lại đẹp như vậy!"
"Đáng tiếc, nàng không phải cười với ta."
"Các người tự coi lại mình xem, chỉ là bàn tay hơi lớn một chút mà muốn so
sánh cùng Bộ Phi Thiên sao."
"Đúng vậy, có thể hay không cô nương kia đã động tâm nên mới ra điều kiện như
thế làm thủ tục."
"Rất có thể a! Nàng cự nhiên lại coi trọng Bộ Phi Thiên!"
"Nếu như thế thì ngày sau trong tộc sẽ khiến ta mỗi ngày đều phải nhìn thấy
nàng, cũng đã là vợ người ta, chuyện thống khổ như thế làm sao ta có thể chịu
nổi!" Một đám thanh niên cúi đầu to nhỏ nới chuyện với nhau. Nhưng cũng không
ai dám đi lên, đó là sớm đã công nhận đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ. Nếu
muốn đoạt được mỹ nhân trong tay Bộ Phi Thiên đó là việc không có khả năng.
Trầm ngâm một lát rồi Bộ Phi Thiên chậm rãi tới trước mặt Lục Thanh.
"Khách nhân phương xa, Bộ Phi Thiên hoan nghênh ngươi đến Thiên Linh tộc ta.
Vì chứng minh vũ lực của mình, mong rằng khách nhân vui lòng chỉ giáo."
Nhìn Bộ Phi Thiên trước mặt có lễ độ nói, Lục Thanh không trả lời mà quay đầu
sang nhìn Long Tuyết.
"Vì cái gì?"
"Không vì cái gì, chỉ cần đả bại ngươi, ta gả cho hắn." Ánh mắt Long Tuyết trở
lên lạnh lùng nói: "Nếu cả ngươi cũng đánh không lại thì sao có thể làm trượng
phu của ta."
Tuy là nói như thế nhưng ánh mắt bốn người Niếp Thanh Thiên vẫn như trước mang
theo chút quái dị.
Mà năm vị trưởng lão cũng không có mở miệng. Đây là chuyện của đám tiểu bối,
bọn họ cũng không nhúng tay vào làm gì.
"Được!" Bình thản đáp ứng một tiếng, Lục Thanh liền đứng dậy. Tuy rằng Long
Tuyết đem quả cầu đá tới hắn bên này, nhưng hắn cũng muốn kiến thức một chút,
cái mà Thiên Linh tộc gọi là Võ Đạo rốt cuộc có bộ dáng gì. Chân khí, rốt cuộc
có thể có chiêu thức công kích gì?
Không gian trống trải ở giữa rất nhanh được mấy thanh niên thu dọn sạch sẽ.
"Phi Thiên, nhớ rõ chỉ điểm tới là dừng, đây là khách nhân của Thiên Linh tộc
chúng ta." Trước khi bắt đầu, đại trưởng lão cũng không quên nhắc nhở một câu.
Dù sao thức lực của Bộ Phi Thiên, lão vẫn biết rõ. Tuy rằng mới chỉ là cảnh
giới tiên thiên tứ trọng thiên tiểu thiên vị, nhưng một thân tu luyện Võ Đạo,
cho dù gặp phải Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng có thực lực để đánh một trận.
Thậm chí chỉ cần để cho hắn áp sát, thì trong vòng trăm chiêu tất có thể giết
được đối thủ.
Hướng chi, hắn tu luyện Võ Đạo, trong cảnh giới tiên thiên tứ trọng thiên, cho
dù là tiểu thiên vị thì cũng đã ngưng kết Võ Thai, thành tựu tiên thiên chân
khí. Tuy rằng so với tiên thiên Kiếm Khí của Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn yếu
hơn một chút, nhưng lại hơn ở sức dẻo dai cùng hùng hậu.
Thậm chí tiên thiên chân khí của Bộ Phi Thiên là hấp thu khí thuộc tính nằm
ngoài Ngũ Hành, so với tiên thiên Kiếm Khí bình thường cũng không hề thua kém,
thậm chí còn mạnh hơn.
Hai người đứng thẳng cách xa nhau chừng ba mươi trượng.
"Rút kiếm của ngươi ra đi, nếu không sẽ không có cơ hội." Bộ Phi Thiên trầm
giọng nói.
Lục Thanh lắc lắc đầu nói: "Ngươi cứ động thủ đi."
"Các ngươi xem, người này cũng quá coi thường Bộ Phi Thiên đi."
"Thân là kiếm giả mà lại không rút kiếm, chẳng lẽ hắn lại muốn dùng quyền cước
đánh với Bộ Phi Thiên sao."
"Theo lời của các trưởng lão thì kiếm giả ở trước cảnh giới Kiếm Hồn thì trừ
bỏ kiếm pháp cùng bộ pháp còn thì không dùng thêm cái gì, chẳng lẽ đầu óc của
người này đang choáng váng sao?"
"Người này tuy cuồng vọng, nhưng khí phách cũng là hiếm thấy a!"
"Ân, không nghĩ tới người này có vẻ bình thản mà lại cuồng ngạo như thế!"
Khu đất trống trăm trượng.
"Ngươi...!" Bộ Phi Thiên hít sau một hơi rồi nói: "Được rồi, nếu đã coi thường
Võ Đạo của Thiên Linh tộc chúng ta, vậy thì ta đây liền cho ngươi kiến thức
một chút. Hậu quả do không rút kiếm liền do ngươi tự gánh vác."
Lục Thanh không nói gì, chỉ thả ra thần thức cùng linh hồn lực dung nhập vào
trong trời đất xung quanh. Rất nhanh cả người Lục Thanh như đều dung nhập vào
trong trời đất.
Đồng tử co rụt lại, Bộ Phi Thiên có chút không thể tin được hô nhỏ: "Thiên
nhân hợp nhất!"
Ở trên bàn, năm vị trưởng lão đồng thời biến sắc.
"Đây là...!"
Sắc mặt có chút khó coi, đại trưởng lão thở dài một tiếng nói: "Không nghĩ
tới, hắn đã bước ra từng bước, hiểu ra căn nguyên, tẩy tẫn duyên hoa. Người
này cũng chỉ cách cảnh giới Kiếm Hồn có nửa bước nữa thôi."
Ở giữa sân, Bộ Phi Thiên cũng không rảnh để lo lắng nhiều như vậy, tâm thần
hắn toàn bộ tập trung lên người Lục Thanh. Chân khí mãnh liệt lưu chuyển trong
cơ thể, chỉ thấy một đạo Tử Điện ở bên ngoài cơ thể hắn quấn quanh lên. Chân
khí màu tím như mộng như ảo, kình khí bắn ra bốn phía giã lên mặt đất. Theo
bàn chân Bộ Phi Thiên giậm lên, mặt đất dưới chân hắn liền nứt ra một cái khe
dài gần trượng.
"Bộ Phi Thiên tu luyện chính là Lôi Vực Tâm Kinh, đây là tâm pháp thiên giai
có thể tu luyện đến cảnh giới Võ Phách."
"Đúng vậy, uy lực của Tử Điện chân khí thì không cần phải nói. Cho dù là Ngũ
Hành chân khí của Phất hộ phát cũng ngăn cản không được. Mà Bộ Phi Thiên còn
tu luyện Tử Lôi quyền cùng Bạo Lôi bộ, nghe nói cho dù là tứ hộ pháp cũng thua
trong tay hắn."
Cảm thụ được khí thế mãnh liệt như muốn xé rách hết thảy của đối phương, ánh
mắt Lục Thanh cũng dần ngưng trọng lên.
Hắn không dùng Luyện Tâm kiếm là do Diệp lão đã nói một câu.
Vạn Pháp Quy Tông!
Như thế nào là Vạn Pháp Quy Tông? Đó chính là tất cả đều đến một cái đích, vô
luận là Kiếm Đạo, hay là Võ Đạo mà phía trước đại trưởng lão Thiên Linh tộc đã
nói, kỳ thật đều ở bên trong Thiên Đạo. Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, Thiên Đạo tức
Kiếm Đạo, Kiếm Đạo cũng là Võ Đạo.
Giờ khắc này, trong lòng Lục Thanh cũng ẩn ẩn có một tia hiểu ra.
Tay phải nắm chặt lại, trong đan điền của Lục Thanh, Phong Lôi Kiếm Chủng một
mảnh bình tĩnh, không hề có chút Kiếm Nguyên nào được điều động lên.
Hắn muốn làm gì?
Năm người Niếp Thanh Thiên đồng thời ngẩn ra. Cho dù không sử dụng Luyện Tâm
kiếm thì vẫn có thể sử dụng ngón tay thay kiếm, thậm chí là khí thuộc tính hóa
hình, hư không ngưng kiếm. Nhưng Lục Thanh lại nắm tay lại, đó là vì cái gì?
Bên cạnh, năm vị trưởng lão cũng sửng sốt. Cho dù là Đại trưởng lão thì sắc
mặt cũng trở lên khó coi. Quăng kiếm nắm tay, đây rõ ràng là miệt thị đối với
Võ Đạo của Thiên Linh tộc. Thiên Tộc bọn họ vốn tu luyện chính là quyền cước,
chẳng lẽ người này tự đại đến mức muốn dùng nắm tay để cùng Bộ Phi Thiên tỷ
thí?
Cái này giống như là bọn họ chưa từng dùng mà lại sử dụng kiếm để chiến đấu
với một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cảnh giới giống nhau, buồn cười mà ngu muội.
Trên sân, mặt đất liên tục vang lên tiếng nổ lớn. Trong nháy mắt Bộ Phi Thiên
bước lên một bước, một đạo lôi quang màu tím xé rách hư không, khoảng cách ba
mươi trượng trong nháy mắt đã vượt qua.
Trong mắt Lục Thanh, trên nắm tay Bộ Phi Thiên lóe ra lôi quang màu tím, Lôi
khí bá đạo trực tiếp xé ra một mảnh chân không, thậm chí theo sau đó từng mảnh
chân không tấc tấc vỡ vụn. Khí thế cuồng bạo nương theo một quỹ tích kỳ dị
đánh tới Lục Thanh.
Đây là quyền thế! Trong lòng Lục Thanh vừa động. Nắm tay Bộ Phi Thiên trong
mắt hắn như biến ảo lên, ở mi tâm Lục Thanh có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe
ra không chừng. Cước bộ khinh đạp, cả người Lục Thanh bắn thật nhanh ra sau,
tay phải vẫn như trước nắm thành quyền. Nhìn ra được, Bộ Phi Thiên đang thi
triển đúng là một loại bộ pháp, bất quá cùng với Phong Lôi bộ mà Lục Thanh y
theo hình ảnh khí Phong Lôi mà sáng chế ra còn kém nhiều. Lại càng không nói,
Lục Thanh đối với lĩnh ngộ khí Phong Lôi cũng không phải là Bộ Phi Thiên có
thể so sánh được.
Mà trong mắt phần lớn người của Thiên Linh tộc, thì đó là Bộ Phi Thiên vẫn
từng bước ép sát, gắt gao truy đuổi thanh niên trước mặt, mà thanh niên kia
không thể ứng nổi chỉ có thể lui ra sau. Nhưng là xem ra bộ pháp của thanh
niên kia vẫn là thập phần huyền diệu, bị Bộ Phi Thiên đuổi theo như vậy mà vẫn
có thể miễn cưỡng rớt ra khoảng cách gần trượng.
Nhưng ở trong mắt mười mấy hộ pháp và năm vị trưởng lão lại khác hẳn. Ở trong
mắt bọn họ, Bộ Phi Thiên đã thi triển Bạo Lôi bộ tới cực chí, nhưng là đối
phương vẫn có thể bình tĩnh rớt ra khoảng cách gần trượng. Mà đến gần một hơi
thở sau, tốc độ của Bộ Phi Thiên đã đề cao hơn một thành, mà đối phương vẫn
không có dầu vết gì vẫn là rớt ra khoảng cách gần một trượng. Không sai, chính
là gần một trượng, từ đầu đến cuối, vẫn là khoảng cách như thế.
Tốc độ thật nhanh!
Chỉ chốc lát, Bộ Phi Thiên đã phát hiện được tình huống trước mặt. Nhưng lập
tức hắn liền hừ lạnh một tiếng, tốc độ ra quyền lại nhanh hơn một phần. Lát
sau một đạo lôi quang màu tím lăng không bắn ra, trực tiếp đánh vào trước ngực
Lục Thanh.
Ông
Tiếng va chạm giống như tiếng chuông đồng ngân vang trước ngực Lục Thanh. Lập
tức thân hình Lục Thanh tựa như tảng đá bị ném đi bắn thẳng ra ngoài.
Lần này, cả năm người Niếp Thanh Thiên đều đồng thời đứng lên.
Lăng không bắn ra hơn mười trượng, thân hình Lục Thanh mới rơi xuống mặt đất.
Lại lui ra sau mấy bước, tay trái xoa lên làm cho một mảnh vải cháy đen rơi
xuống, lộ ra bộ ngực bên trong không có chút dấu tích nào.
Sao lại có thể!
Bộ Phi Thiên dừng lại cước bộ, có chút kinh nghi bất định nhìn Lục Thanh. Một
quyền vừa mới rồi, là thức thứ nhất của Tử Lôi quyền. Tuy rằng sợ giết Lục
Thanh nên hắn chỉ vận dụng một thành chân khí, nhưng hắn nhìn ra được Lục
Thanh cũng không hề vận dụng Kiếm Nguyên gì, mà chỉ bằng vào thân thể liền
tiếp được một quyền này của hắn.