Người đăng: Ma Kiếm
Liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, một chút kinh ngạc thoáng hiện ra
trong mắt Trường Mi hộ pháp rồi biến mất. Ở trên đài, ba gã hộ pháp đang ngồi
cũng có một chút kinh ngạc rồi cùng quay đầu về phía Huyền Thanh mà nói:
- Chúc mừng phong chủ lại có được một đồ đệ tốt. - Cả ba cũng đều nhìn rõ tu
vi của Lục Thanh. Người nào cũng đều biết Lục Thanh là do Huyền Thanh tự tay
mang lên núi. Vì vậy mà cũng khó trách được bọn họ lại có ý nghĩ như vậy.
Trên thực tế, tại Tử Hà phong, đệ tử nội tông cũng không phải là đệ tử của
phong chủ. Giống như lão sư của các học phủ, người nào cũng có thể hỏi phong
chủ, nhưng phần lớn cũng chỉ xem như đệ tử ký danh mà thôi. Như vài vị đại hộ
pháp cũng thu vài tên đệ tử trong đó. Sau khi được thu làm đệ tử, bất luận là
điều kiện tu hành hay những thứ khác cũng đều có sư phụ giúp đỡ. Vô hình
trung, đệ tử được một vị sư phụ thu nhận sẽ cao hơn đệ tử nội tông không có sư
phụ rất nhiều.
Mà so với hộ pháp thì địa vị đệ tử của Huyền Thanh còn cao hơn rất nhiều.
Chẳng những lúc nào cũng có thể có kiếm đạo đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chỉ điểm
mà tất cả các điều kiện khác và trang bị cũng hơn mọi người. Điều quan trọng
nhất đó là vị trí phong chủ sau này rất có thể sẽ được truyền lại. Điều đó đại
diện cho việc có được rất nhiều quyền lợi. Từ trước tới nay, đồ đệ của Huyền
Thanh cũng chỉ có một người đó chính là người được đám hộ pháp tôn sùng -
Nhiếp Thanh Thiên.
Nét mặt Huyền Thanh vẫn bình thản, chỉ có điều trong ánh mắt liên tục có những
tia sáng lóe lên. Ngón trỏ từ từ siết chặt vào tay ghế từng chút, từng chút
một. Thanh âm của nó hết sức rõ ràng khiến cho ba gã hộ pháp xung quanh đều
yên lặng, quay sang chú ý về phía Kiếm đài.
Trong lúc nhất thời, mọi người bị cảnh tượng Vương Lâm vọt qua đầu làm cho
giật mình. Nếu chỉ nói việc hắn vượt qua khoảng cách đó thì ở đây, cơ bản bất
cứ một tên đệ tử nội tông nào cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề là khi hắn hạ
xuống vòng tròn, Hắc Thiết kiếm lại chỉ rung nhẹ một chút mà thôi. Hắc thiết
kiếm chỉ cắm xuống đất có ba tấc, vì vậy mà tiếp đất mạnh một chút sẽ khiến
cho chúng nghiêng ngả. Bao nhiêu năm qua, rất nhiều đệ tử nội tông buồn không
phải vì tu vi kiếm pháp của bản thân không bằng được sư huynh mà là vì không
thể khống chế được kiếm đài.
Nhưng một cú tiếp đất vừa rồi của Lục Thanh lại biểu hiện ra một vài thứ. Cái
khác không nói, chỉ riêng phần lực đạo và gân cốt cũng đã vượt qua rất nhiều
người ở đây. Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy xấu hổ vì bản thân
không thể bằng được một đứa nhỏ chưa đến mười ba tuổi.
- Thúc Vũ! Ngươi lên trận. - Thấy Lục Thanh cung kính, Trường Mi cũng không
nói gì thêm, phất tay để cho Thúc Vũ đang ngồi phía cuối thượng trận.
So với Lục Thanh thì trang phục của Thúc Vũ gọn gàng hơn nhiều. Trên tay hắn
cầm một thanh hắc thiết trường kiếm, từ trong đám đệ tử nội tông cuối cùng đi
ra. Hắn cũng giống như Lục Thanh nhảy lên đài, nhưng khi hạ xuống lại dụng lực
hơi lớn một chút kiếm cho Hắc Thiết kiếm nghiêng ngả.
Khuôn mặt đỏ bừng, Thúc Vũ chắp tay nói với Lục Thanh:
- Lục sư đệ! Chúng ta bắt đầu.
Đối với Thúc Vũ, Lục Thanh cũng biết. Người này chính là một thiếu niên đôn
hậu vẫn đứng bên cạnh hắn trong những buổi thần luyện. Vì vậy mà Lục Thanh rất
có hảo cảm đối với hắn. Hơn nữa, hôm nay, mục đích của hắn cũng chỉ rất đơn
giản liền nói gnay:
- Sư huynh! Ra tay đi.
Nghe thấy vậy, Thúc Vũ sờ sờ đầu, nói:
- Sư đệ! Ngươi chưa Trúc Cơ, nên ra tay trước thì hơn. Nếu không, kiếm của sư
huynh nhanh lắm đấy.
Thấy vẻ mặt của Thúc Vũ thành thật, Lục Thanh mỉm cười, lắc đầu:
- Sư huynh yên tâm! Sư huynh muốn thắng ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.
- Ừm! Được rồi! Vậy thì ngươi cẩn thận. - Nghe Lục Thanh nói vậy, Thúc Vũ
cũng không khách khí nữa. Trường kiếm nhanh chóng vẽ thành một vòng tròn, bên
trên lóe lên một đoạn Húc Nhật kiếm khí dài hai tấc. Kiếm khí màu tím từ chuôi
kiếm nahnh chóng di động, bao phủ đầu của Lục Thanh.
Tay phải cầm chuôi kiếm, Lục Thanh nương theo tốc độ tiến đến của Thúc Vũ mà
lui lại về phía sau một cách nhẹ nhàng. Không khoảng thời gian đó, hai người
vẫn giữ một khoảng cách một trượng với nhau, trong nháy mắt đã vượt qua mười
trượng.
"Thắng rồi hay sao?" Nhìn thấy sắp đến giới hạn, trong mắt Thúc Vũ hiện lên
chút vui vẻ. Dù sao thì cũng không ai muốn bị một tên đệ tử mới nhập môn thay
thế vị trí. Nhưng lúc này, trong lòng Thúc Vũ có một điều gì đó không yên tâm.
Hắn cảm thấy mọi việc quá dễ dàng. Một kiếm của hắn không ngờ lại có thể bức
được một kẻ đã lĩnh ngộ cảnh giới Cử Nhược trọng khinh ra ngoài. Dù sao thì
trận chiến trong đại điện hôm đó, hắn cũng tận mắt nhìn thấy.
Quả nhiên khi còn ba trượng nữa là ra ngoài, cự kiếm của Lục Thanh cũng ra
khỏi vỏ. Thân hình nhanh chóng quay người trở lại, Luyện Tâm kiếm vẽ thành một
đường vòng cung từ phía dưới quét lên trên. Sức nặng của thanh kiếm khiến cho
trong không khí phát ra những tiếng gió rít. Triêu Dương thất thức, thức đầu
tiên - Bát Vân Kiến Nhật.
Nhìn thấy cự kiếm đang từ từ bay lên, Thúc Vũ có cảm giác như đang phải đối
mặt với một ngọn núi lớn chui lên từ dưới đất, nhưng lẫn trong đó lại có cảm
giác nhẹ nhàng không rõ khiến cho hắn cảm thấy mơ hồ. Nhất thời, trong lòng
cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng điểm nhẹ chân một cái.
"Bịch...bịch...bịch..."
Giẫm đổ liên tiếp mấy cây Hắc Thiết kiếm, Thúc Vũ vội vàng tránh ra mấy
trượng, khóe miệng điểm một nụ cười khổ. Cảnh giới kiếm pháp kém quá xa đôi
khi cũng có thể đền bù sự chênh lệch tu vi. Đây là lần đầu tiên, Thúc Vũ phải
đối mặt với cảnh giới Cử Trọng nhược khinh mà nảy sinh một sự kinh sợ.
Lục Thanh thừa thắng truy kích. Tuy nhiên, trên thân Luyện Tâm kiếm không hề
có một chút ánh sáng nào lóe lên. Hiển nhiên là hắn chỉ dựa vào lực lượng cơ
thể mà thi triển kiếm pháp. Trong nháy mắt, hai người giao thủ mười chiêu. Mỗi
một lần, khi Thúc Vũ tưởng rằng mình sắp sửa chém vào cự kiếm của Lục Thanh
rồi dựa vào tu vi cao hơn mà đánh bay kiếm của đối phương, thì lại bất đắc dĩ
phát hiện ra, thanh kiếm của Lục Thanh giống như một con rái cá ở trong nước.
Mỗi lần như thế, nó lại nương theo một khe hở trong không khí mà lách khỏi.
Phóng ra kiếm khí trong một thời gian dài đối với Thúc Vũ mới bước chân vào
cảnh giới Kiếm Giả tiểu thiên vị hơn một năm mà nói là một gánh nặng rất lớn.
Chỉ sau khi giao thủ khoảng mười nhịp hơi thở hắn đã tiêu hao tới ba phần kiếm
nguyên. Cắn răng một cái, hắn chợt bay ngược lại ba trượng.
- Vốn định chuẩn bị để vượt lên vị trí thứ năm mươi hai mà giữ lại một vài
chiêu kiếm nhưng kiếm pháp của sư đệ quá cao. Sư huynh không thể khách khí
được nữa. Húc Nhật thập tam kiếm, thức thứ sáu: Thần Tinh Ẩn Nguyệt.
Thúc Vũ hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm trong tay phát ra một điểm ánh
sáng chói mắt. Thanh trường kiếm trong lòng bàn tay nhanh chóng xoay tròn,
kiếm khí đang bao phủ thân kiếm cắt qua không khí phát ra những tiếng nổ.
"Ầm..."
Ánh mắt Thúc Vũ hoàn toàn tin tưởng, trường kiếm hóa thành một đạo lưu quanh
màu tím, điểm về phía ngực của Lục Thanh với một tốc độ cực nhanh. Trong suy
nghĩ của hắn chắc chắn Lục Thanh sẽ phải trốn tránh. Mà con đường duy nhất
cũng chỉ có lui lại bốn trượng mà ra khỏi kiếm đài.
- Cái gì?
Trong ánh mắt của Thúc Vũ, Lục Thanh vẫn lẳng lặng đứng im, ánh mắt bình tĩnh
nhìn mình tới gần. Khóe miệng hắn điểm một nụ cười xin lỗi.
Xin lỗi...đó rõ ràng là xin lỗi... Thúc Vũ có thể khẳng định điều đó.
- Né tránh... - Bắt đầu có người bên dưới nhỏ giọng bàn tán. Trong đám người,
Đoạn Thanh Vân vẫn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh trên kiếm
đài. Mà Dư Cập Hóa và Triệu Thiên Diệp đứng ở nhóm đầu lại hết sức bình tĩnh.
Thậm chỉ Nhiếp Thanh Thiên đứng ở vị trí đầu tiên còn có một chút cười cười.
- Cái gì?
Gần như tất cả đệ tử đều phát ra những tiếng kêu kinh ngạc. Luyện tâm kiếm
trong tay Lục Thanh chợt phát ra ánh sáng tím sặc sỡ. Trong nháy mắt, thân
kiếm tỏa ra một tầng kiếm khí sắc bén. Từ mũi kiếm xuất hiện một đoạn kiếm khí
dài tới ba tấc.
- Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh phong.
- Tại sao lại có thể như thế?
- Mới chỉ có nửa năm mà đã Trúc Cơ tụ nguyên trở thành Kiếm Giả, hơn nữa lại
còn đạt tới Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh. Tại sao lại có cái tốc độ như vậy?
- Chẳng lẽ hắn là đệ tử đích truyền do đại thế gia bồi dưỡng?
- Nhưng hắn bao nhiêu tuổi rồi mà có được tốc độ như vậy cơ chứ?
- Ta nhớ, người nhanh nhất của Từ Hà phong năm đó cũng chỉ nhanh hơn so với
hắn một chút.
- Ta đã nghĩ làm sao mà sư phụ lại tự tay xuống núi thu hắn làm môn hạ. Thì
ra là sư phụ đã nhìn thấy điều này.
Trong lúc tất cả mọi người bàn luận, Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh đã hóa
thành một đường vòng cung. Kiếm khí nơi đầu mũi kiếm của hắn trong nháy mắt
liền cắt qua ánh sáng nơi mũi kiếm của Thúc Vũ. Luyện Tâm kiếm xoay tròn trong
lòng bàn tay khiến cho không khí xung quanh phát ra những tiếng nổ. Thân kiếm
xoay tròn, giống như một cái dùi màu tím cực lớn tụ tập tất cả khí thế lại một
điểm.
Ầm...ầm
Trong phút chốc, hai điểm sáng màu tím đã va chạm với nhau. Luyện Tâm kiếm phá
tan điểm sáng rồi đẩy về phía trước một cái.
Một tiếng động giống như củi khô bị gãy vang lên, thanh âm những tiếng vỡ vụn
vang lên. Nhất thời, Hắc Thiết kiếm trong tay Thúc Vũ gẫy ra thành từng mảnh.
Hắn ngơ ngác nhìn chuôi kiếm còn sót trên tay. Thúc Vũ không thể tin được vào
cái kết quả mà mình phải chịu, lẩm bẩm nói:
- Ta thua.
Không gian xung quanh kiếm đài hoàn toàn yên tĩnh. Thậm chí, ngay cả thanh âm
hô hấp cũng có thể nghe được một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều không thể
tin được mà nhìn nét mặt thiếu niên đang có một chút hãnh diện đứng trên kiếm
đài. Vào lúc này, lần đầu tiên mọi người mới biết thân hình mà ngày thường
chẳng mấy ai để ý lại có chút chói mắt.
Nét mặt Trường Mi hộ pháp cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù lão đã sớm biết được
tu vi của Lục Thanh, nhưng khoảng khắc giao thủ vừa rồi cũng khiến lão phải
kinh hãi. Mặc dù có vẻ chật vật, nhưng lại lựa chọn thời cơ, khống chế lực đạo
rất chuẩn. Đặc biệt là cảnh giới kiếm pháp cử trọng nhược khinh cần phải có
một thời gian dài tích lũy mới có thể lĩnh ngộ. Mà hắn mới có bao nhiêu tuổi?
Mười ba tuổi? Có lẽ vẫn còn kém một chút.