Người đăng: Ma Kiếm
Lấy ra vài cái hộp ngọc, sáu người Lục Thanh đưa mắt nhìn xuống đầm.
- Nhiều Tuyết Liên như vậy không thể nào là vật vô chủ. Ta nghĩ chắc chắn nó
sẽ có linh thú ẩn nấp bên dưới. - Chần chừ một lúc, Dịch Nhược Vũ mở miệng
nói.
Lục Thanh gật gật đầu. Nơi mi tâm của hắn hiện lên chút ánh sáng màu vàng.
Ngay lập tức, toàn bộ phạm vi trăm trượng trên ngọn núi liền xuất hiện trong
đầu của hắn. Thần thức của hắn tiến xuống hàn đầm. Mặc dù rất lạnh, nhưng có
lực của trời đất bao bọc nên thần thức cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có
điều, nó khó xâm nhập xuống dưới mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ, thần thức của
Lục Thanh đã rất mạnh nên có thể xuống được tới đáy đầm.
Độ sâu của đầm ước chừng ba mươi trượng. Dưới đó có bốn con linh thú dài chừng
ba trượng. Bộ da của chúng hoàn mỹ giống như loài báo tuyết. Hai bên má của
chúng có hai cái răng nanh dài chừng ba thước, giống như một thanh kiếm sắc.
Thực sự chúng rất giỏi che giấu khí tức. Nếu Lục Thanh không dùng thần thức
tìm dưới đáy đầm chỉ sợ không phát hiện được chúng. Bốn con linh thú đã thu
liễm sức sống của chúng tới mức nhỏ nhất. Nếu như không tới gần, chỉ sợ cứ
nghĩ chúng là mấy con vật bị chết trong băng.
Trên đỉnh Tuyết Sơn không ngờ lại có bốn con linh thú như vậy.
- Trong hàn đầm có bốn con linh thú tứ giai. Dường như chúng là sản phẩm của
Tuyết Sơn, chưa từng thấy ở đâu.
- Chúng là loại linh thú gì? - Dịch Nhược Vũ hỏi.
Lục Thanh dụng thần thức kiểm quan sát lại rồi nói:
- Bốn con linh thú này dường như có thuộc tính băng hàn.
- Thuộc tính băng hàn?
Chẳng cần nói Dịch Nhược Vũ mà ánh mắt của Diệp Cô Hàn và Long Tuyết đều sáng
ngời. Lục Thanh cũng hiểu ý nghĩ của họ. Linh thú tứ giai mà có thuộc tính hợp
với bản thân, nếu có thể trở thành linh thú hộ pháp vậy thì chẳng còn gì tốt
hơn.
Nhưng trước mắt, ngoại trừ Long Tuyết có thể có thực lực ra. Diệp Cô Hàn mặc
dù cũng đã đạt tới Kiếm Chủ nhưng dù sao thời gian cũng chưa lâu nên vẫn chưa
thể nắm chắc được thực lực của mình chưa nói tới việc thắng được linh thú tứ
giai. Linh thú tứ giai bình thường có thực lực tương đương với Kiếm Chủ đại
thiên vị. Cảm nhận linh lực băng hàn mênh mông trong cơ thể chúng, Lục Thanh
không hề có cảm giác là chúng chưa trưởng thành.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Cô Hàn mở miệng nói:
- Lôi bọn chúng lên đi. Chúng ta thử xem. Nếu không thu phục được thì để cho
ngươi đánh chết.
Long Tuyết không nói gì, đưa tay rút trường kiếm sau lưng.
Còn Dịch Nhược Vũ nghĩ tới thực lực của mình chỉ biết buồn bã mà lui lại. Linh
thú tứ giai, với tu vi Kiếm Sư đại thiên vị của nàng mà lao vào thì chỉ chịu
chết mà thôi.
Lục Thanh gật đầu rồi cùng với Dịch Nhược Vũ lui lại hai mười trượng. Nhiếp
Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp cũng đứng đó. Tuy rằng trong hàn đàm là linh
thú có thuộc tính băng hàn nhưng nếu có thể thu phục thì đó cũng là sự trợ
giúp rất tốt.
Ý tưởng này thực ra ngay từ đầu lúc ở Kiếm Mộ, năm người Nhiếp Thanh Thiên
cũng đã có. Nhưng đáng tiếng hung thú Man Hoang rất cứng rắn không như linh
thú bên ngoài. Hơn nữa, bao nhiêu năm sống trong khí hoang dã, suốt ngày tranh
đấu giết chóc lần nhau nên lực lực so với linh thú cùng cấp cũng phải cao hơn
một chút. Mà với ánh mắt của năm người Nhiếp Thanh Thiên thì linh thú tam giai
mặc dù cũng được nhưng không lọt vào mắt của họ. Còn linh thú tứ giai thì với
thực lực của họ cũng khó có thể hàng phục.
Qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng cho tới tận hôm nay mới có được cơ hội như
thế. Linh thú tứ giai mặc dù có thực lực mạnh nhưng với kiếm pháp tinh thâm
của họ nên cũng có phần thắng nhất định. Dù sao thì linh thú cũng khác với con
người, phương pháp công kích hết sức đơn giản. Cho đến tận tứ giai mới có thể
lĩnh ngộ được linh chú cấp một, có thể điều động được khí mang thuộc tính
trong trời đất mà tạo ra các hình thái công kích.
Tuy nhiên, cái loại linh chú đó cần phải có sự khống chế với khí mang thuộc
tính của chúng vì vậy mà còn cần thời gian. Trong khi chỉ cần một hơi cũng đủ
để bốn người Nhiếp Thanh Thiên phát ra được một kiếm trí mạng.
- Dẫn chúng ra đi. - Âm thanh của Long Tuyết vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Cô Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái rồi không nói gì thêm. Phi
Tuyết kiếm nhanh chóng dựng lên trước mặt. Rồi chỉ trong nửa nhịp hô hấp, một
mũi băng sắc bén nhanh chóng ngưng tụ bên trên hàn đầm.
Ánh mắt gã khẽ chớp một cái rồi Phi Tuyết kiếm nhanh chóng hạ xuống, dẫn mũi
băng đâm thẳng xuống đầm.
Những mảnh băng trên mặt đầm bắn lên tung tóe.
Graoooo
Ngay sau đó, bốn tiếng gầm từ dưới đầm vang lên, tỏ rõ sự tức giận.
Trong lúc nhất thời, hơi lạnh trên đỉnh núi lại tăng thêm mấy phần. Những trận
gió lạnh nhanh chóng xuất hiện.
Dường như khó chịu với tiếng gầm của bốn con linh thú, Phong Lôi cũng há miệng
ngâm lên một tiếng. Long ngâm cuồn cuộn mang theo long uy tỏa ra xung quanh.
Đáy đầm lập tức yên tĩnh trở lại khiến cho bốn người Long Tuyết phải nhíu mày.
Nhưng Lục Thanh luôn theo dõi đáy đầm lại phát hiện ra rằng lúc đầu bốn con
linh thú sợ hãi nhưng lát sau cảm nhận được Phong Lôi chỉ là linh thú tam
giai. Tuy rằng khí tức của Phong Lôi cổ quái, thậm chí còn có cả khí Thiên Lôi
mà chúng sợ hãi nhưng cách biệt cấp bậc khiến cho chúng thực sự nổi giận.
Linh thú sợ hãi lôi khí nhưng thực lực của Phong Lôi yếu hơn mà chúng lại
chiếm ưu thế về số lượng nên bốn con linh thú chẳng hề nghĩ ngợi quyết định
giết chết nó. Huống chi chúng còn cảm nhận được thực lực thực sự của Phong Lôi
khi trưởng thành cũng phải là tứ giai.
Nếu lúc này không giết thì sau này chính là mối họa to lớn.
Sau khoảng khắc yên tĩnh, bốn đạo lính khí băng hàn kinh người bắn ra khỏi
đầm. Trong nháy mắt khoảng không trên đỉnh núi xuất hiện một trận mưa đá phủ
kín trời rơi xuống. Mặc dù chưa thực sự ra tay nhưng bốn luồng khí hung dữ
cũng tỏa ra uy thế chẳng hề yếu.
- Ra tay!
Long Tuyết quát khẽ một tiếng rồi bước lên. Ngay lập tức, một đạo Kiếm Ý băng
hàn như muốn đóng băng cả ngàn dặm xuất hiện. Từng vòng sóng băng tản ra trong
không trung. Kiếm Ý băng hàn biến hóa thành một thanh kiếm khổng lồ cao hơn
mười trượng như muốn diệt sạch mọi thứ.
Xung quanh Long Tuyết trong phạm vi mấy trượng băng tuyết bay lên lơ lửng
nhưng rồi trong nháy mắt lại bị khí băng hàn trấn áp mà rơi xuống.
Ngay sau đó, thanh trường kiếm trong suốt như ngọc trong tay Long Tuyết như
múa trong không trung làm cho khí băng hàn nhanh chóng hội tụ.
Một tiếng phượng kêu to rõ vang lên. Tiếng phượng gáy đó mang theo sự uy
nghiêm từ vị vua của trăm loài chim. Ngay sau đó, khí băng hàn đang vây quanh
Long Tuyết nhanh chóng dao động, hóa thành một con Băng Phượng thật lớn. Hai
cái cánh của nó mở ra rộng chừng hai mươi trượng, cao ít nhất cũng phải mười
trượng. Trong khoảng khắc khi mới hình thành, từ đôi mắt của nó bắn ra hai
điểm ánh sáng màu trắng.
Đôi cánh băng khổng lồ vỗ mạnh khiến cho khí băng hàn giống như trận nước lũ
tản ra xung quanh. Nhưng ngay sau đó, Băng Phượng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt
rồi thân hình khổng lồ của nó thu nhỏ lại còn cao năm trượng, sải cánh cũng
chỉ còn chừng mười trượng. Lúc này trông nó hoàn toàn sống động như thật. Trên
từng cái lông, Hàn Băng kiếm khí sắc bén đao dao động.
Diệp Cô Hàn đứng bên cạnh cũng thét lên một tiếng. Huyền Băng kiếm ý bùng nổ
khiến cho hơi lạnh xung quanh nhanh chóng ngưng kết.
Phi Tuyết kiếm của hắn vũ động trước mặt. Rồi theo động tác của hắn khí Huyền
Băng vô cùng vô tận trong trời đất nhanh chóng hội tụ. Khoảng không trăm
trượng trên đỉnh núi bị khí Huyền Băng đóng băng làm xuất hiện vô số bông
tuyết.
Diệp Cô Hàn nhanh chóng sử dụng Phi Tuyết Phân Quang bộ. Từ sau khi tiến vào
Kiếm Chủ, hắn đã có thể xuất ra được tám thân hình.
Trước mỗi một thân hình của Diệp Cô Hàn đều xuất hiện hơn mười mũi nhọn bằng
băng. Mỗi một cái băng trùy đều trong suốt, lóe lên tia sáng chói mắt.
Cánh tay của hắn rung nhẹ khiến cho Phi Tuyết kiếm tạo ra mấy cái bóng. Từng
đạo băng trùy nhanh chóng ngưng tụ thành những bông hoa. Mỗi cánh hoa đều có
những mũi nhọn. Ngoại trừ vị trí của Tuyết Liên ra, chín đóa hoa băng nhanh
chóng bao phủ hơn nửa hàn đầm.
Động tác của Triệu Thiên Diệp cũng chẳng hề chậm. Thần Kiếm Phong Lôi của hắn
cũng nhanh chóng ra khỏi vỏ, lóe lên một tia sáng màu xanh. Phong Lôi kiếm khí
bá đạo nhanh chóng tản ra ngoài ngưng tụ thành một quả cầu khí. Những tia tử
điện màu tím dưới sự khống chế của thần thức nhanh chóng xuất hiện, quấn quanh
quả cầu. Phong Lôi kiếm ý dung nhập vào trong đó nhanh chóng tản ra uy thế
cuồng bạo.
Triệu Thiên Diệp bay lên không trung. Ngay sau đó, quả cầu kiếm khí đang bao
quanh người hắn cũng xoay tròn. Trên bề mặt quả cầu những tia tử điện di
chuyển theo những quỹ tích quái dị rồi ngưng tụ lại thành chín con rắn có
sừng.
Nương theo Phong Lôi kiếm ý của Triệu Thiên Diệp, chín con rắn bằng Tử Điện
nhanh chóng ngẩng đầu, duỗi thân. Lát sau, quả cầu kiếm khí nhanh chóng thu
nhỏ còn chín con rắn kia càng lúc càng lớn. Trong chớp mắt chúng đã dài tới
mười lăm trượng.
Chín con rắn to như thùng nước xung quanh Triệu Thiên Diệp ngửa đầu rống lên
rồi theo sát băng hoa của Diệp Cô Hàn mà bao phủ khoảng không trên hàn đầm.