Mượn Phong Lôi


Người đăng: Ma Kiếm

- Chỉ cần xuyên qua rặng núi linh thú, tới phạm vi ngàn dặm phía bên kia của
khu vực tông môn Thiên Đạo là coi như tới rồi. - Người trung niên đeo thanh
kiếm màu tím nheo hai mắt lại.

- Đúng thế! Phía trước nghe người của Kiếm Thần điện nói rằng khu vực này có
một tông môn muốn tiến cấp lên Kim Thiên. Hình như có tên là Tử Hà tông. - Ánh
mắt người trung niên đeo thanh kiếm màu xanh có chút bồi hồi:

- Dường như ta nhớ trong Hoàng bảng cũng có một cường giả tên là Tử Hà Kiếm
Hoàng. Tông môn này có lẽ là do hắn lập nên.

Người trung niên đeo thanh kiếm tím cũng gật đầu, nói:

- Lúc trước, Tử Hà Kiếm Hoàng cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Một bộ
Tử Dương thất tuyệt kiếm, mượn uy lực của trời đất mà tạo ra hoàng giả mãnh
thú thời thượng cổ - Tam Túc Kim Ô, chiếm vị trí thứ chín trên Hoàng bảng.

- Ừm! Nếu quả thực đúng là tông môn này vậy thì chúng ta tới đó một chút cũng
tốt. Năm đó, Tử Dương thất tuyệt kiếm là thứ kiếm pháp tinh thâm có mặt trên
Hoàng bảng. Nghĩ tới nó thật khiến cho người ta mong đợi. - Trên người trung
niên cầm thanh kiếm màu xanh bắt đầu bốc lên ý chí chiến đấu rất mạnh khiến
cho từng làn khí Tốn Phong thổi tan lớp tuyết đọng dưới chân. Sau khi hai
người rời khỏi, lớp tuyết dưới chân họ lập tức sụp xuống.

- A!

Ngay khi hai người bước vào rặng núi linh thú, bên ngoài khi rừng băng tuyết,
người trung niên đeo thanh kiếm tím chợt ồ lên một tiếng:

- Ngươi có cảm giác được không?

- Cảm giác được. Đó là một con linh thú có huyết mạch của Chân Long. Tuy rằng
hơi thở của nó không mạnh nhưng huyết mạch hết sức tinh khiết. Huyết mạch như
vậy so với di mạch của Chân Long cũng không kém nhiều lắm. Thậm chí ta thấy
còn tinh khiết hơn mấy phần.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều có một sự hưng phấn.

- Bắt lấy nó. Khi nào trở về tìm người của Linh Kiếm Tông giúp đỡ nuôi dưỡng.
Sau hai mươi năm chắc chắn sẽ trở thành sự trợ giúp lớn.

Lập tức cả hai không hề chần chừ, nhanh chóng ngự không lao về phía Tuyết sơn.

Trên bầu trời rặng núi Linh thú.

Phong Lôi giống như một trận cuồng phong màu xanh tím xuyên qua không trung.
Đứng ở trên đầu nó, Lục Thanh chợt cảm thấy một điều gì đó. Chẳng biết tại
sao, trong tâm hắn chợt có một dự cảm không hay, chỉ có điều không biết rõ là
phúc hay họa thôi.

Cảm ứng Không Giới trong lòng bàn tay, đá ngũ hành đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nếu lúc đó có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể ngăn cản được một phần.

Trên đường đi, thi thoảng Phong Lôi lại hưng phấn gầm rống khiến cho phía dưới
một số loại linh thú sợ tới vỡ mật. Ngoại trừ một ít linh thú tam giai ra,
linh thú nhị giai cơ bản ngăn cản không nổi một con rồng như Phong Lôi. Mà Lục
Thanh cũng nhận thấy ngay cả linh thú tứ giai cũng không có ý đối đầu với
Phong Lôi. Mỗi khi Phong Lôi đi ngang qua lãnh địa của bọn chúng, chỉ có vài
tiếng gầm rống vang lên, chứ không có hành động gì khác.

Một ngày nhanh chóng qua đi.

Càng đi về phía trước, cảm giác của Lục Thanh càng tăng lên. Hắn có thể xác
định được phương hướng mà cảm giác đó xuất hiện chính là từ phía Tuyết Sơn.

Cũng không phải để hắn chờ lâu. Một lúc sau, sắc mặt Lục Thanh trở nên ngưng
trọng. Bởi hắn có thể cảm nhận được hai luồng hơi thở rất mạnh đang nhanh
chóng tiếp cận bọn họ. Những tia khí phát ra từ họ, cho dù cách xa mười dặm,
Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được.

Lần này, chẳng những Lục Thanh mà ngay cả Phong Lôi cũng nhận ra hai làn hơi
thở đó. Điều này khiến cho lần đầu tiên nó có cảm giác bất an. Thân là linh
thú có được linh giác rất mạnh nên lúc này nó cảm nhận được sự nguy hiểm.

Nó ngừng lại trong không trung rồi gầm lên một tiếng. Trên hai cái sừng của
Phong Lôi, ánh sáng màu xanh tím từ từ tản ra. Đồng thời trong cơ thể nó linh
lực dao động như bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát.

- Là ai? - Năm người Nhiếp Thanh Thiên nhanh chóng nhận ra điểm khác thường.

Cảm nhận hai làn hơi thở đang nhanh chóng tới gần, sắc mặt Lục Thanh ngưng
trọng, nói:

- Tốc độ của bọn họ quá nhanh, chúng ta không thể trốn thoát. Chỉ không biết
người tới là địch hay bạn.

Sáu người nghiêm túc chờ đợi, ngưng tụ toàn bộ Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng.
Chỉ cần có điều không ổn là dùng thế sét đánh tấn công.

Rất nhanh, hai tiếng cười sang sảng chấn động mọi người từ xa vọng tới.

- Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. - Lúc này, Lục Thanh biến sắc.

- Không đúng! Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn không thể ra tay với chúng ta. - Dịch
Nhược Vũ mở miệng nói:

- Có thể đây là hai người ra ngoài dạo chơi, hoặc đại sư không có tông môn.

Nghe Dịch Nhược vũ nói vậy, đám người Nhiếp Thanh Thiên bình tĩnh lại. Nhưng
không biết tại sao, Lục Thanh vẫn có cảm giác hai người này tới đây có ý đồ.

- A! Không ngờ đã có chủ. - Người trung niên cầm thanh kiếm màu tím kinh ngạc
thốt lên.

Sau khoảng chừng một nhịp hô hấp, hai người liền đứng trước mặt sáu người Lục
Thanh.

- Lạ thật! Tại sao lại có thể có được Huyền Thủy Long Mãng hấp thu hai thuộc
tính Phong Lôi? Chuyện này thật khó tin. - Người trung niên có thanh kiếm màu
tím chép miệng, lên tiếng. Ánh mắt hắn nhìn Phong Lôi chăm chú giống như phát
hiện ra một món đồ chơi mới chỉ muốn nắm trong tay.

- Thuộc tính Phong Lôi có lẽ ngoại trừ thần ưng Phong Lôi lục giai ra chỉ sợ
gần như không còn. Không ngờ ở một khu vực Thanh Phàm thế này cũng có thể gặp
được chuyện lạ như vậy. Chỉ sợ hai vị Linh Kiếm tông chắc chắn phải mở to mắt
ra mà nhìn. - Vị trung niên cầm thanh kiếm xanh đánh giá Phong Lôi vài lần:

- Gọi nó là Phong Lôi Long Mãng đi. Dòng máu của nó vô cùng tinh khiết, trên
người lại có khí Phong Lôi nên chắc chắn thành tựu trong tương lai sẽ không
thể lường được.

- Đúng vậy! Có nó thì hai mươi năm sau chúng ta lại có thể nhờ vào một chỗ
dựa mạnh mẽ. - Sắc mặt người trung niên cầm thanh kiếm màu tím trở nên ngưng
trọng.

Nghe hai người nói chuyện với nhau mà chẳng coi ai vào đâu, sắc mặt Lục Thanh
lập tức trở nên khó coi.

Lúc này, vị trung niên có thanh kiếm màu tím nhìn sáu người Lục Thanh, ánh mắt
như xuyên qua suy nghĩ của bọn họ. Ngay cả Long Tuyết cũng phải nhíu mày.
Nhưng như e ngại chuyện gì đó nên sắc mặt của nàng cũng không có gì thay đổi.

- Sáu người này còn nhỏ mà tư chất cao thật, không ngờ có thể đạt tới mức như
thế này. - Vị trung niên có thanh kiếm tím hơi kinh ngạc, mở miệng.

Người trung niên có thanh kiếm màu xanh cũng liếc mắt nhìn sáu người sau đó
ánh mắt tập trung nhìn Lục Thanh:

- Đúng thế! Cho dù trong các tông môn cũng có thể đứng trong số trăm người
đứng đầu. Không ngờ một khu vực Thanh Phàm nho nhỏ thế này cũng có thể bồi
dưỡng được một đám đệ tử xuất chúng như thế.

Người trung niên có thanh kiếm xanh dừng một chút rồi nhìn Lục Thanh, nói:

- Các ngươi là đệ tử tông môn Thanh Phàm hay là đến từ hai giới Kim Thiên,
Bạch Linh?

- Bẩm hai vị đại sư! Chúng ta là đệ tử của giới Thanh Phàm. - Âm thanh của
Lục Thanh hoàn toàn bình tĩnh nói. Lúc này, hắn đã hạ quyết tâm, nếu như đối
phương thực sự muốn cướp đoạt Phong Lôi thì cho dù đại sư cảnh giới Kiếm Hồn
mình cũng làm cho họ phải trả giá lớn mới có được.

Đối với thái độ của Lục Thanh, người trung niên mặc áo xanh nhìn hắn có chút
khen ngợi. Nhưng ngay lập tức, sắc mặt gã trở nên kinh ngạc.

- Phong Lôi kiếm khí? Tiểu tử này tu luyện Phong Lôi kiếm khí. Rất nghị lực,
rất quyết đoán. - Lục Thanh có thể nhìn ra được rằng người trung niên đúng là
đang khen ngợi mình. Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng.

- Không chỉ có một mà còn có một tên tiểu tử nữa cũng tu luyện Phong Lôi kiếm
khí. Chẳng qua cảnh giới của hắn còn kém khá xa. - Người trung niên cầm thanh
kiếm màu tím đưa mắt nhìn quanh rồi mở miệng nói tiếp.

Người trung niên có thanh kiếm màu xanh nhìn về phía Lục Thanh, nói:

- Con Phong Lôi long mãng này là linh thú của ngươi?

- Đúng là của vãn bối. - Lục Thanh gật đầu.

- Linh thú của ngươi? - Người trung niên có thanh kiếm màu xanh trầm ngâm một
lúc rồi ánh mắt chợt sáng lên. Tay phải của gã ngửa lên, trong lòng bàn tay
chợt xuất hiện hai cái bình thon dài màu trắng.

Không Giới!

Trong lòng Lục Thanh cảm thấy khiếp sợ. Hắn không ngờ được rằng hai người này
lại có được Không Giới. Căn cứ vào những gì mà hai người đó nói chuyện với
nhau, Lục Thanh đoán hai người này có thể tới từ thế giới Kim Thiên. Mà có
được Không Giới sợ rằng còn có thể tới từ thế giới Bạch Linh.

Không Giới là thứ mà do Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách mới có thể cô đọng không
gian Động Hư mà thành. Mà Tông Sư cảnh giới Kiếm Phách chỉ có ở những tông môn
sắp sửa thăng cấp mới có, hoặc là tông môn Bạch Linh. Vào lúc này, nhìn nét
mặt thản nhiên của người trung niên đeo thanh kiếm màu xanh, Lục Thanh gần như
có thể khẳng định hai vị Kiếm Hồn trước mặt xuất thân từ một tông môn rất
mạnh. Ít nhất cũng phải là tông môn cấp Kim Thiên mạnh nhất.

Bởi vì Diệp lão đã nói rằng Không Giới cũng không phải chỉ có cô động lại mà
được, nó cần phải có cả những loại tài liệu quý báu. Muốn có được những loại
tài liệu đó là chuyện hết sức khó khăn. Vì vậy mà ngay từ đầu, Lục Thanh đã
loại trừ hai người này cũng có được giống như hắn. Bảo vật như vậy, chỉ có
trưởng bối của tông môn mới có thể bỏ thời gian ngưng luyện cho đệ tử mà mình
coi trọng.

Trong lúc Lục Thanh đang thầm đoán thân phận của hai vị đại sư cảnh giới Kiếm
Hồn, năm người Nhiếp Thanh Thiên hoàn toàn khiếp sợ trước thủ đoạn của người
trung niên. Từ lòng bàn tay trống trơn, xuất hiện hai vật đó là thần thông gì?
Bọn họ hoàn toàn không hề nghe nói tới nó.

Không để ý tới năm người Nhiếp Thanh Thiên, người trung niên có thanh kiếm
xanh nói với Lục Thanh:

- Cho chúng ta mượn Phong Lôi Long Mãng trong hai mươi năm, chúng ta rất cần
nó. Để bồi thường cho ngươi, ở đây ta có hai bình đan dược thượng phẩm. Một
bình là Kiếm Hồn đan có thể giúp người ngưng kết Kiếm Hồn, tăng thêm ba phần
cơ hội.

- Bình còn lại là Dưỡng Hồn đan có thể khiến cho Hồn Thức tăng trưởng, làm
Kiếm Hồn lớn mạnh. Hai loại đan dược này mỗi bình đều có ba viên. Nếu như theo
bình thường ngươi phải cần tới hai mươi năm để đạt tới Kiếm Vương đỉnh thì bây
giờ sẽ tiết kiệm cho ngươi mười năm.

Nghe người trung niên nói vậy, năm người Nhiếp Thanh Thiên không khỏi mở to
mắt nhìn về phía hai cái bình nhỏ. Tuy rằng bọn họ đã có được Kiếm Hồn đan
nhưng đan dược thượng phẩm quý như vậy có nhiều hơn một viên là thêm một phần
chắc chắn. Chưa cần phải nói tới Dưỡng Hồn đan có thể làm cho Kiếm Hồn phát
triển. Đây quả thực là thần đan mà Kiếm Vương mơ ước.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #348