Tuyết Sơn, Tử Thanh Song Kiếm


Người đăng: Ma Kiếm

Có chút hưng phấn đong đưa thân thể khổng lồ vài cái, hiện giờ Phong Lôi sau
khi ăn vào hai cánh hoa của Vô Căn Thủy Liên, rốt cục cũng tiến giai thành tam
giai Linh Thú. Thậm chí bởi vì lúc trước ở trong Kiếm Mộ dung hợp khí hoang
dã, hiện tại trong cơ thể Phong Lôi, chân long huyết mạch càng thêm tinh
thuần. Đồng thời cùng với hung thú hoang dã chém giết, khiến cho nó ở trong
cùng giai đã là tồn tại gần như vô địch.

Thân hình dài hai mươi trượng, không sai biệt lắm đã đạt tới tam giai Linh Thú
đỉnh phong. Nếu không có linh dược sưu tập được ở trong Kiếm Mộ, chỉ sợ dựa
vào Phong Lôi chính mình hấp thu khí Phong Lôi tu luyện, thì không có thời
gian mười năm, căn bản khó có thể đạt tới trình độ như bây giờ, cũng không có
khả năng có huyết mạch chân long tinh thuần như bây giờ. Hiện tại nghe tiếng
long ngâm của Phong Lôi, so với trước kia phải tinh thuần hơn hai phần, long
uy để lộ ra càng thêm bá đạo.

Vặn bẹo thân mình vài cái, Phong Lôi liền cúi thấp cái đầu khổng lồ xuống, vô
cùng thân thiết cọ cọ trên người Lục Thanh. Thậm chí đám người Dịch Nhược Vũ
còn thấy torng mắt nó lộ ra thần sắc vui vẻ.

"Tốt lắm, không náo loạn nữa. Rốt cuộc là ngươi có biện pháp gì để tìm được
đường đi." Vỗ vỗ cái đầu to lớn của Phong Lôi, Lục Thanh trầm giọng nói.

Phong Lôi quơ quơ cái đầu. Ngay sau đó, đám người Niếp Thanh Thiên chỉ cảm
thấy trước mắt chợt lóe ra linh quang xanh tím, nguyên bản thân ảnh to lớn hai
mươi trượng liền biến mắt trước mặt.

"Thật nhanh!" Dịch Nhược Vũ không khỏi kinh hô ra tiếng. Mà Niếp Thanh Thiên
cùng Triệu Thiên Diệp cũng đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Thân thể to lớn như
thế, chỉ là tam giai Linh Thú, vậy mà tốc độ không hề thua kém hơn bọn họ,
thậm chí còn muốn vượt lên một phần. Khó có thể tưởng tượng, đợi cho nó trở
thành tứ giai Linh Thú, sợ là bọn họ cũng không thể dùng mắt thường mà bắt giữ
được thân ảnh của nó.

"Phong Lôi, Phong Lôi! Tật như điện phong, nhanh như bôn lôi. Không hổ là Linh
Thú có thuộc tính Phong Lôi!" Triệu Thiên Diệp khẽ thì thào, khi nhìn đến thân
thể to lớn của Phong Lôi, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ.

Vẻ hâm mộ này là lần đầu tiên Niếp Thanh Thiên thấy được từ trong mắt Triệu
Thiên Diệp. Nhưng lập tức hắn cũng nghĩ thông, Linh Thú như thế, lại còn là tứ
giai Linh Thú thuộc tính Phong Lôi, đặc biệt Triệu Thiên Diệp tu luyện chính
là Phong Lôi Kiếm Khí. Nếu nói hắn không động tâm thì có vẻ rất giả dối.

Phong Lôi bay lên không trung hơn một trăm trượng cao, ngửa mặt lên trời phát
ra một tiếng long ngâm rung trời. Long uy bàng bạc hướng về bốn phương tám
hướng khuếch tán đi.

Tiếng long ngâm vừa tản ra, trong phạm vi núi rừng vài dặm xung quanh, nhất
thời có vô số tiếng rống run rẩy vang lên. Long tộc, chính là Linh Thú vương
giả trời sinh. Cho dù hiện giờ Phong Lôi có được huyết mạch rất loãng, nhưng
bằng vào khả năng nắm giữa long uy hiện giờ, cũng không phải nhất, nhị giai
Linh Thú có khả năng thừa nhận được.

Mấy người nghe ra được, sau khi Phong Lôi phát ra mấy tiếng long ngâm, những
tiếng rống kia đúng là ở tại chỗ vang lên. Nói cách khác, những Linh Thú xung
quanh đã bị long uy của Phong Lôi kinh sợ, phủ phục tại chỗ.

Ngâm.

Ngay sau đó, Phong Lôi lại tiếp tục phát ra một tiếng long ngâm. Cùng phía
trước bất đồng, tiếng long ngâm này như là ẩn chứa một cỗ vạn luật kỳ dị,
truyền đãng ra xa xa.

Không có khiến sáu người Lục Thanh phải chờ bao lâu, bởi vì bọn họ đã thấy một
con nhị giai Linh Thú.

Chỉ lát sau, trong ánh mắt kinh dị của sáu người, một con nhị giai Linh Thú
Song Đầu Hỏa Mãng từ một bên rừng chạy ra, ngay sau đó liền sợ hãi phủ phục
xuống trước mặt Phong Lôi, tựa hồ đang chờ lệnh.

Sắc mặt Lục Thanh có chút quái dị, Phong Lôi làm như vậy chẳng lẽ là muốn Linh
Thú trong Linh Thú Sơn Mạch này dẫn đường cho bọn hắn.

Tựa hồ Phong Lôi có chút không kiên nhẫn nhìn con Song Đầu Hỏa Mãng này, một
đạo tàn ảnh xanh tím hiện ra. Lập tức con Song Đầu Hỏa Mãng dài đến sáu trượng
đã bị Phong Lôi đánh bay đi, rơi thẳng vào một gốc cổ thụ to đến hai người ôm
mới rên rỉ một tiếng.

Lúc này tựa hồ như nó đã biết tính tình Phong Lôi, cũng không dám chậm trễ
nữa, hai cái đầu to lớn phát ra một tiếng rít có âm tiết kỳ quái. Ngay sau đó
từ bốn phía liên tục truyền đến tiếng rít sắc nhọn. Lát sau vô số con mãng xà
từ chung quanh bò đến.

Dịch Nhược Vũ cùng Long Tuyết đồng thời nhíu mày lại, nhưng chung quy cũng
không mở miệng nói gì.

Những con mãng xà này có đủ loại, bất quá toàn thân chúng đều thống nhất có
màu đỏ tươi như lửa, đại khái có khoảng trăm con. Cảm thụ linh lực lưu động
trong cơ thể chúng nó, thế nhưng đều là nhất giai Linh Thú. Lục Thanh không
khỏi kinh ngạc liến nhìn Song đầu Hỏa Mãng một cái, không nghĩ tới nó còn có
năng lực điều khiển bầy rắn như vậy.

Mà nhìn thấy những con mãng xà tập kết lại, Song Đầu Hỏa Mãng vội vàng phát ra
mấy tiếng rít, lát sau liên tục các loại tiếng rít đáp lại vang lên. Lập tức
Song Đầu Hỏa Mãng lại hướng tới Phong Lôi phát ra tiếng rít như đang báo cáo.

Lại một cái tàn ảnh xanh tím hiện lên, Song Đầu Hỏa Mãng lại bay ngược ra
ngoài. Bất quá lần này tựa hồ đã có được đáp án, Phong Lôi cũng không có tức
giận mà dùng lực gì. Song Đầu Hỏa Mãng chỉ loạng choạng rồi từ mặt đất hơn
mười trượng xa đứng lên, giống như được đại xá hướng về trong núi rừng chạy
trốn. Đàn mãng xà được tụ tập đến cũng theo sát bỏ trốn mất dạng.

Giống như là tranh công, Phong Lôi lập tức cúi đầu hướng tới Lục Thanh.

Ở trên đầu Lục thanh cũng lập tức truyền đến ý niệm của nó.

Hai mắt sáng lên, trên mặt Lục thanh lộ ra một nụ cười. Lập tức hắn lấy ra một
chiếc bình ngọc, dốc ra hơn mười viên Tham Vương đan, mà Phong Lôi sớm đã há
to miệng chờ.

Tham Vương đan này là do tông môn chuyên môn chuẩn bị trước cho bọn hắn đi
Kiếm Thần chủ điện. Mỗi người đều được phát cho năm bình, cùng với một ít các
loại đan dược chữa thương khác.

Quay đầu nhìn lại năm người Niếp Thanh Thiên, Lục Thanh nói: "Đi lên đi, Phong
Lôi đã tìm được phương hướng đi tới Tuyết Sơn. Do nó chở chúng ta đi thì chỉ
cần hai ngày là đủ."

Trước mắt mọi người đều sáng ngời. Lát sau, Lục Thanh điểm nhẹ chân, thân thể
nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu Phong Lôi. Chỗ này là Phong Lôi chuyên môn dành
cho Lục Thanh đứng, cũng chỉ có Lục Thanh mới được phép đứng ở vị trí đó.

Mà nghe được Lục Thanh còn muốn năm người trước mắt đi lên, Phong Lôi vặn vẹo
thân mình vài cái tỏ ý không muốn, nhưng vẫn không làm trái lời Lục Thanh, để
cho năm người Niếp Thanh Thiên đi lên.

Phong Lôi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng long ngâm cao vút. Nó có chút
hơi hưng phấn mà vẫy cái đuôi to lớn, nhất thời trên mặt đất cuồng phong nổi
lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của những Linh Thú ẩn nấp nhìn trộm xung quanh,
một đạo linh quang xanh tím xẹt qua hư không, trong chớp mắt đã xuất hiện trên
bầu trời hơn mười trượng xa. Dọc thẳng theo hướng đi mà liên tục vang lên
tiếng gà bay chó chạy, dư âm kéo dài tới tận phương xa.

Nguyên khí trời đất của Linh Thú Sơn Mạch khá nồng đạm, tuy không thể dùng làm
núi chính, nhưng dùng để lập ra một ngọn núi phụ cũng là lựa chọn rất tốt.

Ngay tại thời điểm sáu người Lục Thanh cưỡi Phong Lôi nhắm Tuyết Sơn mà đi, ở
cách xa Tuyết Sơn năm trăm trượng cũng có hai vị khách không mời mà tới.

Từng cơn gió lạnh rít gào, bên cạnh Linh Thú Sơn Mạch, một tòa Tuyết Sơn cao
gần nghìn trượng đứng cô lập. Đây là một tòa núi cao như tuyết trắng, giống
như toàn thân đều do băng tuyết tạo thành, băng tuyết bao trùm một tầng lại
một tầng, đỉnh núi giống như mũi kiếm thẳng tắp hướng tận trời. Tuyết Sơn này
theo xa xa mà nhìn trông thật giống như một thanh Hàn Băng cự kiếm thông
thiên, mang theo khí chất lạnh lùng cao ngạo đứng sừng sững trong trời đất.

Tại xung quanh Tuyết Sơn là một mảnh băng tuyết bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
Trên bầu trời, từng bông tuyết phiêu đãng hạ xuống, một lần nữa bao phủ trên
Tuyết Sơn, đem nhiệt độ trên mặt đất, trên ngọn cây cắn nuốt sạch sẽ. Từng cơn
gió lanh sơ xác tiêu điều thổi qua.

Gió lanh thấu xương phất động không khí phát ra tiếng vang như tiếng Kiếm Khí
phá không, sợ là có thể lập tức đem một người bình thường thổi bay. Mỗi một
lần thổi qua đều nhấc lên một mảnh băng tuyết thật dày, một lần nữa tán ra
thành bông tuyết phiêu đãng trong không trung.

Xuyên qua từng bông tuyết mà đi, hai thân ảnh nhẹ nhàng nhắm tới Linh Thú Sơn
Mạch đi tới. Bông tuyết đầy trời rơi xuống cách đỉnh đầu bọn họ gần thước liền
tự động tách ra hai bên, một chút cũng không dính lên quần áo hai người.

Tiếng bước chân của hai người rất rõ ràng, chân dẫm lên mặt băng tuyết phát ra
tiếng vang kẽo kẹt, thế mà cự nhiên át qua tiếng gió rít . Mà khiến người ta
phải kinh dị chính là, hai người chỉ chậm rãi bước ra từng bước, nhưng ngay
sau đó lại xuất hiện ngoài xa ba mươi trượng, không hề có tàn ảnh gì lưu lại,
cũng không hề có một chút tiếng vang.

Ở sau lưng hai người đều đồng dạng đeo một thanh trường kiếm lớn nhỏ giống
nhau chỉ là một có màu tím, một có màu xanh, ở bên trên không thể che dấu tia
khí màu vàng sắc bén tản ra. Vô tận tia khí không có tràn ra ngoài, nhưng cũng
làm cho người ta phải sợ hãi.

Bỗng chợt hai người đồng thời dừng lại cước bộ.

Một người sau lưng đeo thanh trường kiếm màu tím ngẩng đầu nhìn đỉnh Tuyết Sơn
trước mắt, cảm thán nói: "Không nghĩ đến ở Thanh Phàm giới nho nhỏ này lại có
phong cảnh kỳ tuyệt như vậy, khí chất cao ngạo cô độc thật sự quá giống."

"Ngươi lại suy nghĩ đến điều đó sao?" Người trung niên ở bên cạnh cũng đoán
được tâm tư của người này một chút, nói.

"Có ai nói không phải đâu! Đại tiểu thư bị băng phong hơn một nghìn sáu trăm
năm đến nay, thật sự là Tuyết Sơn này băng phách cô ngạo cùng đại tiểu thư
giống nhau."

"Chỉ là đại tiểu thư lao thẳng vào băng phong trong Cửu Trọng Kiếm Tháp không
chịu đi ra, chỉ một lần mà đã một nghìn sáu trăm năm."

"Không nghĩ tới những điều cấm kỵ ngươi biết không ít a!" Người trung niên ở
bên cạnh nhìn hắn một cái thật sâu nói.

Cười khổ lắc đầu, người trung niên đeo thanh kiếm màu xanh không khỏi thở dài
một hơi nói: "Tràng tranh đoạt năm đó khiến cho đại tiểu thư phải đau khổ chờ
nhiều năm như vậy. Ngươi nói người kia đó, hiện giờ hắn đang ở đâu?"

Lắc lắc đầu, trên mặt trung niên đeo thanh kiếm màu tím lộ ra thần sắc nhớ lại
nói: "Ở nơi nào cũng không phải chúng ta có thể nhúng tay vào được. Thật ky
vọng có thể tu luyện đến cảnh giới kinh thiên động địa như vậy. Đáng tiếc lão
tổ tông đã nói, nếu không có kỳ ngộ thì Kiếm Hoàng chính là đỉnh điểm của
chúng ta."

"Kiếm Hoàng!" Trung niên đeo thanh kiếm màu xanh khẽ thì thào nói: "Lôi kiếp
không độ, Kiếm Phách khó thành. Cho dù vượt qua lôi kiếp thì như thế nào,
chung quy cũng không thoát khỏi hạn chế tính mệnh hai trăm năm."

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ nhận mệnh rồi sao?" Ở bênh cạnh, hai mắt trung niên đeo
thanh kiếm màu tím bỗng lóe lên hai luồng thần quang khiến người ta không dám
nhìn thẳng.

"Nhận mệnh?" Người kia thì thào một câu rồi hai mắt cũng bộc phát ra quang
mang chói mắt: "Ta nhận mệnh, ta như thế nào có thể nhận mệnh chứ?"

Ngay sau đó, từ trên người hai gã nổi lên một tầng tia khí kinh thiên, hai cỗ
uy trời đất cường đại mang theo đại thế vô tận hướng thẳng cửu tiêu. Tuyết Sơn
cao nghìn trượng phát ra tiếng vang ầm ầm, từng tảng tuyết lớn, vỡ ra ầm ầm
lao xuống mặt đất.

Thanh thế tuyết lở cũng không khiến hai người kinh hoảng. Từng cơn sóng tuyết
đánh xuống tới thân hai người đều bị một cỗ lực lượng vô hình tách ra hai bên.
Hai người vẫn ung dung chuyện trò như chưa có việc gì xảy ra.

"Chúng ta còn hy vọng!" Trung niên đeo thanh kiếm màu tím lại khẽ nói.

"Không sai! Chúng ta còn hy vọng!" Người trung niên đeo thanh kiếm màu xanh
dõi mắt hướng về phương xa rồi nói.

"Có lão tổ tông tương trợ, nếu lão bất tử của Sinh Tử môn nói thật thì chúng
ta nhất định có thể lấy được thứ đó. Chỉ cần có nó, chúng ta sẽ có thêm thời
gian để đạt tới cảnh giới đó. Thậm chí có nó tương trợ, chúng ta cũng có thể
trực tiếp đột phá cảnh giới trước mặt."

"Bất quá, chỉ sơ nơi đó cũng không tồn tại!' Ánh mắt trung niên đeo thanh kiếm
màu xanh có chút mông lung nói.

"Khẳng định sẽ không!" Trung niên đeo thanh kiếm màu tím lắc lắc đầu nói: "Sự
tình quan hệ tới sinh tử của đại tiểu thư, lão tổ tông lại tự mình tới Sinh Tử
môn hỏi. Tin rằng Quân Mặc Lâm hắn cũng không dám tùy tiện cho có lệ. Nếu
không dù trái với ước định, lão tổ tông cũng sẽ tiêu diệt Sinh Tử môn hắn, ta
nghĩ Kiếm Thần điện cũng sẽ không nói gì."

"Đúng vậy, Quân Mạc Lâm co đầu rút cổ nhiều năm như vậy. Nếu bởi vì chuyện này
mà đối đầu với lão tổ tông, như vậy cơ nghiệp của Sinh Tử môn hắn coi như tan
tành." Trung niên đeo thanh kiếm màu xanh cũng gật đầu nói.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #347