Chém Giết Phong Lôi Hiện Thế


Người đăng: Ma Kiếm

Bởi vì ngay sau đó, cả sáu người đều cảm thấy xung quanh chợt xuất hiện một
bức tường vô hình ngăn trở lại hành động của mình. Vô tận uy trời đất lập tức
đặt trên người bọn họ.

Lúc này, nguyên bản đang ngự không bắn nhanh như lưu tinh, thân hình sáu người
liền giống như tiến vào trong đầm lầy, tốc độ lập tức thong thả xuống.

Đồng thời Kiếm Chủng trong đan điền sáu người đều run rẩy kịch liệt. Uy trời
đất trực tiếp đem tiên thiên Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng áp chế tới chín
thành, chỉ để lại năng lực miễn cưỡng ngự không.

Ngâm.

Sáu thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đồng thời vũ động, nhất thời xung quanh sáu
người vô số khí thuộc tính tụ tập lại.

Lục Thanh hừ lạnh một tiếng, đem tất cả thần thức cùng linh hồn lực dung nhập
vào trời đất trong phạm vi nghìn trượng xung quanh. Phạm vi trời đất nghìn
trượng lập tức xuất hiện trong cảm ứng của hắn. Đối mặt với sáu gả Kiếm Chủ
cảnh giới Giả Hồn. Lục Thanh cũng không dám chậm trễ. Lực trời đất trong phạm
vi nghìn trượng toàn bộ được điều động lại, hướng tới hư không chung quanh sáu
người áp chế.

Lần này đến đám người Niếp Thanh Thiên cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bởi vì
bọn họ nhìn thấy, khí thuộc tính của sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn vừa tụ
tập lại chỉ trong phút chốc đã bị thoát phá tản ra bốn phía.

Đến bây giờ, Lục Thanh mới hoàn toàn tin lời nói lúc trước của Minh Tịch
Nguyệt. Hiện giờ hắn, đích thực là có thực lực chống lại Kiếm Vương tiểu thiên
vị. Trừ bỏ ngưng kết kh cùng lột xác Kiếm Cương, thì hiện giờ hắn nhờ tu luyện
Luyện Hồn quyết mà có được thần thức cùng linh hồn lực cường đại, đã hoàn toàn
không chút thua kém Kiếm Vương tiểu thiên vị vừa mới tiến giai. Chỉ là hắn đối
với điều động lực trời đất ngưng tụ còn rất thô ráp, không thể đạt tới mức tỉ
mĩ hoàn mĩ.

Bất quá cho dù như thế thì sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn trước mắt này
cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại. Lát sau trong ánh mắt hoảng sợ của sáu người,
trước mặt bọn họ sáu thanh Tử Điện cự kiếm dài hơn mười trượng nhu thực chất
trống rỗng ngưng tụ ra, gào thét chém xuống.

Sáu cột máu đỏ tươi theo sáu thanh Tử Điện cự kiếm văng lên. Trong chốc lát
lực trời đất thối lui như thủy triều. Mà năm người Niếp Thanh Thiên cũng đều
đem tâm thần bình phục lại. Phía trước, Lục Thanh tụ tập lực trời đất thật sự
gây cho bọn họ áp lực lớn lao.

Lại nhìn đến sáu cỗ thi thể đang rơi xuống, năm người Niếp Thanh Thiên có một
loại cảm giác không thật. Sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, vậy mà cứ như vậy
ngã xuống trước mặt bọn họ, thậm chí đến một kiếm cũng không thể đánh ra.

Đây gần như là thực lực của Kiếm Vương tiểu thiên vị, còn chưa ngưng kết Kiếm
Hồn mà đã có thực lực cường đại như vậy. Không ai phát hiện ra, ở phía sau Lục
Thanh, ánh mắt Niếp Thanh Thiên hiện lên một sắc thái khó hiểu, bất quá lại
rất nhanh biến mất không thấy.

Mà ở bên cạnh, Long Tuyết rớt ra khoảng cách với bốn người kia, ánh mắt lạnh
lụng nhìn chằm chằm Lục Thanh đứng trước mặt. Trong đôi con ngươi của nàng một
vầng sáng màu vàng lưu chuyển, không biết là đang nghĩ tới các gì.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Long Tuyết, Lục Thanh quay đầu nhìn, lại phát
hiện ánh mắt của Long Tuyết đã chuyển đi chỗ khác.

Tới lúc này, đã xem như là Tử Hà tông đã hoàn toàn quyết liệt với Thanh Ngọc
tông, Thần kiếm của sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn này, sau người Lục Thanh
cũng không chút do dự thu hồi. Trong này có một thanh thần kiếm ẩn chứa khí
Hàn Băng liền cho Dịch Nhược Vũ sử dụng. Vốn thì Dịch Nhược Vũ mới chỉ đạt tới
Kiếm Sư đại thiên vị, giao cho Long Tuyết sử dụng là thích hợp nhất. Nhưng tựa
hồ Long Tuyết khó có thể vứt bỏ thanh kiếm cửu phẩm trong tay mình, không chút
suy nghĩ liền cự tuyệt ngay chuôi Thần Kiếm vốn nên dành cho nàng.

Linh Thú Sơn Mạch, chiếm phạm vi hơn trăm dặm. Liên miên cổ thụ mênh mang
không ngừng, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc, không thể nhận rõ phương
hướng.

Tuy rằng Lạc Thiên Phong đã nói mười năm sau tiến giai cũng được, nhưng sau
người Lục Thanh cũng không có tính toán như vậy. Việc tông môn tiến giai nằm
trong tay bọn họ, như thế nào có thể cho rằng đây là một lần lịch lãm. Gánh
lên vai bọn họ chính là hy vọng cùng chờ mong của hơn hai trăm vạn người dân.

Lúc này sáu người Lục Thanh không thể mù quán ngự không phi hành nữa mà phải
tìm phương hướng chuẩn xác. Hơn nữa, trừ bỏ Lục Thanh ra thì năm người Niếp
Thanh Thiên đều không thể phi hành thời gian dài được. Kiếm Chủng của bọn họ
còn không đủ sức để tiêu hao như vậy được.

Mà cho đến khi đi vào trong Linh Thú Sơn Mạch, sáu người mới phát hiện, hết
thảy đều là do bọn họ nghĩ đơn giản. Đập vào mắt nơi nơi đều là cổ thụ xanh um
tùm. Trong Lưu Ảnh châu chỉ vẽ ra đại khái một cái lộ tuyến xuyên qua Linh Thú
Sơn Mạch, hiện giờ tiến vào bên trong mới phát hiện, cơ hồ mỗi con đường đều
giống hệt như nhau.

“Điểm cuối của Linh Thú Sơn Mạch này là một tòa Tuyết Sơn. Chỉ cần tìm được
tòa Tuyết Sơn đó là có thể đi ra khỏi Linh Thú Sơn Mạch này.” Lục Thanh xem
lại Lưu Ảnh châu rồi nói.

“Nếu chúng ta cứ đi lung tung, không nói có thể đi ngoài hay không, cho dù đi
qua cũng phải đến được tòa Tuyết Sơn kia mới được. Từ nơi đó đi tới Kiếm Thần
chủ điện mới là gần nhất. Mặt khác tối trọng yếu chính là trong Lưu Ảnh châu
ghi lại thì chỉ có một con đường đi tới đó.” Sau khi xem qua Lưu Ảnh châu,
Dịch Nhược Vũ nói.

“Hơn nữa, bởi vì trong Linh Thú Sơn Mạch này thường có nhiều Linh Thú lui tới,
trừ bỏi vài kiếm giả có tu vi cao, còn không thì không hề có người dân bình
thường nào ở phụ cận. Cho dù là tiên thiên Kiếm Khách cũng không thể xâm nhập
vào trong này, chư đừng nói là xuyên qua. Cho nên muốn tìm người dẫn đường đi
tới Tuyết Sơn, rất khó.”

Chỉ ngắn ngủi một lát, Dịch Nhược Vũ liền đem tình huống trước mắt phân tích
ra.

Lúc này sau người mới phát hiện, năm nghìn dặm lộ trình, sáu mươi ngày, không
sai biệt lắm mỗi ngày tám trăm dặm, cũng không phải cứ thế mà đi. Cho dù có
Lưu Ảnh châu, chỉ sợ lúc trước vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn lưu lại bản đồ
cũng không thể lo lắng chi tiết tới vậy.

Có lẽ hắn cho rằng sau người Lục Thanh có thể thuận lợi tìm thấy lộ tuyến. Mà
trên thực tế thì sau người Lục Thanh lại không thể nhận rõ được rốt cuộc chỗ
nào là lộ tuyến đi đến Tuyết Sơn.

Không nghĩ tới ngay từ đầu đã gặp phải phiền toái như vậy, thật sự là khiến
Lục Thanh đau đầu. Đối mặt với tình huống như vậy, thậm chí Lục Thanh còn cho
rằng thà đến mười gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn còn hơn như bây giờ, làm người
ta thúc thủ vô sách không có biện pháp.

Bỗng nhiên thân thể Lục Thanh khẽ chấn động. Tựa như cảm thấy Lục Thanh bất
đắc dĩ, trong đầu hắn, tiếng long ngâm hùng hậu của Phong Lôi vang lên. Cảm
nhận được ý tứ trong đó khiến Lục Thanh phải sửng sốt.

“Ngươi có biện pháp sao?” Kiếm Tông hỏi ở trong đầu.

Lại một tiếng ngâm trong trẻo vang lên. Tuy rằng không thể nói, nhưng bởi vì
có quan hệ khế ước nên Lục Thanh có thể hiểu ý tứ của nó.

“Được rồi!” Lục Thanh liền đáp ứng. Đúng thật là đã lâu hắn không có để tiểu
tử kia đi ra. Lúc trước vẫn nhất mực bắt nó ở trong Luyện Tâm kiếm dốc lòng
luyện hóa dược lực của Vô Căn Thủy Liên, thật sự là khiến nó phải nghẹn khuất.

“Các ngươi lui ra phía sau một khoảng đi” Lục Thanh bỗng nhiên hướng tới năm
người Niếp Thanh Thiên nói.

Có chút nghi hoặc nhưng năm người Niếp Thanh Thiên vẫn làm theo lời Lục Thanh,
lui ra khoảng cách mười trượng, để lại một chỗ đất trống hơn phạm vi ba mươi
trượng cho Lục Thanh.

Lục Thanh đem Luyện Tâm kiếm ở sau lưng rút ra. Đầu tiên năm người Niếp Thanh
Thiên ngẩn ra, lát sau liền thấy được Lục Thanh đặt ngang thân kiếm trước mặt.
Trên thân kiếm, rõ ràng có hoa văn một con long mãng uy vũ.

“Huyền Thủy Long Mãng?” Dịch Nhược Vũ sửng sốt mà mấy người Niếp Thanh Thiên
cũng nghi hoặc. Bọn họ đều biết trước ngũ phong luận kiếm Lục Thanh có thu
phục được một con Huyền Thủy Long Mãng còn nhỏ, nhưng lúc này phóng xuất ra
làm gì?

Ngay sau đó, một tiếng long ngâm hùng hậu bá đạo từ Luyện Tâm kiếm vang lên.
Long uy bàng bạc hướng về chung quanh tản ra. Cho dù là hai người Triệu Thiên
Diệp mới vào cảnh giới Kiếm Chủ cũng cảm thấy áp lực không nhỏ, không cần phải
nói đến Dịch Nhược Vũ. Theo tiếng long ngâm truyền ra, nàng cảm thấy một cỗ
khí tức nguy hiểm thật sâu.

Tiếng ngâm trong trẻo cao vút truyền ra bốn phía. Tức khác từ trong Luyện Tâm
kiếm hiện ra một luồng sáng màu xanh tím chói mắt. Luồng sáng nhanh chóng bắn
đến giữa hư không, ở bên trong bí mật mang theo Phong Lôi linh lực như thực
chất. Trước mặt mọi người, luồng sáng lập tức hóa thành một quả cầu linh lực.

Lúc này, sắc mặt Triệu Thiên Diệp không khỏi nổi lên biến hóa. Lát sau, quả
cầu linh lực này phóng đại ra. Linh quang chói mắt đem không trung xung quanh
nhuộm thành hai màu xanh tím.

Ánh sáng tán đi, trước mặt mọi người liền hiện ra một cái thân ảnh dài hơn hai
mươi trượng huyền phù trong hư không.

“Đây là…!” Triệu Thiên Diệp không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Đây là một con Huyền Thủy Long Mãng tam giai, bất quá kỳ quái chính là toàn
thân nói lại có màu xanh tím. Trên lân giáp to bằng bàn tay có khắc một đạo
lôi văn quỷ dị, hai chiếc sừng hiện ra thần quang màu tím, có khí Thiên Lôi
nhè nhẹ quấn quanh. Đôi mắt màu xanh tím chớp chớp mang theo uy nghiêm nhàn
nhạt, hai chiêc râu kéo dài từ miệng ra sau trông uy vũ vô cùng.

Mà để cho năm người kinh ngạc nhất là từ trên người Huyền Thủy Long Mãng kỳ dị
này tản ra khí tức hoang dã nồng đậm vô cùng. Khí Phong Lôi ko ngừng từ trong
miệng nó phun ra nuốt vào.

Ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, Dịch Nhược Vũ lẩm bẩm: “Huyền Thủy Long Mãng, tứ gia
Linh Thú, sinh ở vùng sông nước, có huyết mạch chân long, hình thể to lớn. Khi
trưởng thành lân giáp có màu xanh lam, có thể sánh bằng thanh kiếm cửu phẩm.
Thân hình đạt tới năm mươi trượng, thiện dùng khí hệ Thủy. Ở trong sông nước,
không phải tứ giai Linh Thú hệ Thủy cùng Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn thì không
thể làm nó tổn thương.”

Không có để nàng nói ra nghi vấn, một bên trong mắt Triệu Thiên Diệp bắn ra
thần thức quang nồng cháy: “Đây là một con Huyền Thủy Long Mãng có thuộc tính
Phong Lôi, có thể nói là Phong Lôi Long Mãng.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #346