Người đăng: Ma Kiếm
Núi Tử Hà.
Trong đại điện Tử Hà, thân thể năm người đồng thời ngẩn ra.
"Ý chí Kiếm Đạo thật tinh túy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn lột
xác như vậy!" Lạc Thiên Phong than nhẹ nói.
Huyền Thanh đạm cười một tiếng, nói: "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, theo ta thì
việc lột xác này ngược lại rất tốt. Có thể đem tâm tư hoàn toàn tập trung vào
Kiếm Đạo, đây là chuyện mà chúng ta còn không làm được. Lúc này ý chí còn chút
miễn cưỡng, nhưng cũng đã tới rồi. Xem ra ngày hắn có thể ngưng kết Kiếm Hồn
cũng không xa."
Tầm Thiên Kính trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Lạc sư huynh, hay là để Lục
Thanh ở lại toàn lực đánh sâu vào cảnh giới Kiếm Hồn. Ta nghĩ có Kiếm Hồn đan
trợ giúp, hơn nữa ý chí của hắn đã tới trình độ rất tinh thuần, đủ để khống
chế linh hồn lực tốt nhất. Thời cơ như vậy cũng không nhiều, không ai biết hắn
có thể duy trì ý chí đó trong bao lâu."
Lạc Thiên Phong lắc đầu, nói: "Bí điển trong tông ngươi cũng từng xem qua, chỉ
sợ lúc đến Kiếm Thần chủ d9ei6n5 mấy người kia chống đỡ không nổi. Vì Kiếm
Thần chủ điện có thể xem trọng chúng ta, Lục Thanh là không thể không đi.
Huống chi, nếu thiếu hắn chỉ sợ trên đường đi sẽ gặp bất trắc."
Huyền Minh cũng gật đầu nói: "Sư huynh nói đúng, lần này hành trình đến Kiếm
Thần chủ điện, coi như là một lần lịch lãm lớn. Lục Thanh đi cũng có cái tốt
cho hắn, một lòng tu luyện cũng không sai nhưng mà dù sao hắn cũng không giống
Tâm Vũ có truyền thừa của Kiếm Tôn, vẫn cần phải có lịch lãm. Nói không chừng
lần lịch lãm này lại giúp hắn ngưng kết Kiếm Hồn thành công."
"Tốt lắm, vậy thì hành trình đến Kiếm Thần chủ điện này vẫn cứ dựa theo an bài
lúc trước đi." Lạc Thiên Phong liền quyết định nói.
Chuyện vừa chuyển, Lạc Thiên Phong lại tiếp tục nói: "Chúng ta cũng có việc
phải làm. Ta nhận được tin tức, Tần Vô Song đã bắt đầu có hành động."
Hừ lạnh một tiếng, Tầm Thiên Kính nói: "Chỉ bằng vào Tần Vô Song hắn mà muốn
ngăn lại đại thế tiến giai của tông môn chúng ta sao. Cho dù có thêm Hoàng Thổ
môn và Thanh Vân tông thì như thế nào, chỉ là hai cái tông môn bình thường mà
muốn khiêu chiến uy nghiêm của Tử Hà tông chúng ta sao. Bọn chúng tưởng liên
kết mà chúng ta không thể biết sao, thực nực cười."
Trong mắt lóe lên hàn quang, Lạc Thiên Phong nói: "Chuyện ở Lăng Nha sơn năm
đó, đã điều tra rõ là người nào mật báo chưa? Chuyện có phản đồ này, năm đó
cũng thiếu chút nữa phá hỏng đại sự."
"Tông chủ yên tâm, năm đó là do Thanh Ngọc cùng Phù Vân tông thảnh thơi nên
không có trừ bỏ thôi. Hiện giờ theo chiều hướng phát triển, phát hiện ở núi
Triêu Dương có hai người, núi Tử Hà có hai người, tính cả ba ngọn núi khác có
thêm một người, toàn bộ đều đã chết." Huyền Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Tốt lắm, thế còn thế lực gia tộc sau lưng bọn họ?"
"Gà chó không còn!" Thanh âm của Huyền Thanh lạnh lẽo vô cùng, mang theo sát
khí nồng đậm.
Núi Triêu Dương, Luyện Tâm viện.
Nửa canh giờ trôi qua, tầng tia khí sắc bén trên người Lục Thanh đã thu liễm
lại. Hiện tại nhìn hắn, lúc giơ tay nhấc chân đều không hề có tư thế gì của
một kiếm giả, thậm chí cả cước bộ cũng hơi phù phiếm. Nhưng vô hình chung lại
đem đến cảm giác hòa hợp với trời đất. Trong cảm giác của Hoàng Linh Nhi và Vu
Phi, tựa hồ như Lục Thanh chỉ cần động tay liền có thể quấy động cả trời đất
xung quanh.
Ba ngày sau.
Trong tàng thư các cung Triêu Dương.
Phụ trách trông coi nơi này là đại hộ pháp Trường Mi, khi vừa nhìn thấy Lục
Thanh liền vội vàng đứng dậy hành lễ. Tuy bối phận cách biệt, nhưng hiện giờ
Lục Thanh có thân phận là một nửa Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, cũng hoàn toàn
triệt tiêu chênh lệch bối phận.
Lục Thanh chỉ gật đầu lại một cái liền đi vào bên trong. Ở bên trong tàng thư
các cũng chỉ có ba người, không hề có đệ tử nội tông nào đi lên, chỉ là vài
tên hộ pháp đang lật sách tra tìm cái gì. Đối với những ghi chép về thượng cổ
thì cũng không có giúp được cho kiếm giả nhiều lắm, cũng chỉ có những hộ pháp,
tu luyện đã cao mới có thời gian đi xem.
Đương nhiên, trong tàng thư các trừ bỏ những bản ghi chép thượng cổ, còn có
chứa một ít Kiếm Nguyên công trân quý cấp địa. Lúc trước Phong Lôi quyết của
Lục Thanh cũng là lấy ở nơi này. Ngoài ra còn có một ít trận pháp địa cấp cao
thâm, cùng một số phương thuốc cũng đều được cất chứa ở trong này. Những đệ tử
nội tông cũng phải xin chỉ thị đồng ý mới được vào xem. Thứ nhất là sợ bọn họ
có tâm tư riêng, thứ hai là những thứ này trân quý, không có công lao tương
ứng thì như thế nào có thể để bọn họ tùy ý xem.
Đương nhiên với thân phận hộ pháp thì kh6ong có việc này tồn tại.
Dọc theo đường đi, vài tên hộ pháp nhìn thấy Lục Thanh đều khom người hành lễ.
Không cần phải nói, chắc chắn bọn họ đều đã nghe được tin tức trận chiến của
Lục Thanh lúc trước. Những hộ pháp này đều biết thân phận của Lục Thanh hiện
giờ. Trong mắt bọn họ, nếu Lục Thanh thật sự có thể ngưng kết Kiếm hồn, không
nói có thể trở thành phong chủ của núi Triêu Dương, sợ rằng vị trí tông chủ
cũng có thể.
Căn cứ vào đó, những hộ pháp của cung Triêu Dương ngày xưa rất uy nghiêm,
nhưng hiện giờ khi nhìn thấy Lục Thanh cả đám đều cung kính có thừa.
Tuy rằng nhìn qua Lục Thanh chỉ giống như một người bình thường, nhưng khi giơ
tay nhấc chân đều ẩn ẩn có bộ dáng cùng trời đất hòa hợp, khiến cho trong lòng
mấy người khiếp sợ không thôi. Tuy rằng không hề có khí thế bốc lên, hay là
Kiếm Nguyên dao động, nhưng uy nghiêm trong mắt mấy người xem lại càng lúc
càng lớn.
Càng nhìn Lục Thanh càng cảm thấy áp lực càng lớn, thẳng cho tới khi Lục Thanh
xoay người đi, mấy người mới hoảng sợ nhìn nhau.
Lục Thanh cũng không để ý nhiều như vậy, lập tức đi tới trước một cái giá sách
phong cách cổ xưa. Ánh mắt hắn ngưng lại, nhất thời trong hư không liền có mấy
đạo Tử Điện nhỏ bằng ngón út trống rỗng hình thành, phân biệt đặt tại hơn mười
chỗ trên giá sách. Lát sau cùng với một tiếng kiếm ngâm rất nhỏ, một tầng linh
quang năm màu hiện lên, giá sách châm rãi mở ra một cánh cửa đủ để một người
đi vào.
Đây là phương pháp phá giải trận pháp Lục Thanh có được từ hộ pháp Lăng Thông.
Đặc biết thuyết minh trận pháp này là một tòa Kiếm Trận cấp địa trân quý, gọi
là Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận. Bên trong Kiếm Trận này có bao hàm chân lý
vận chuyển của Ngũ Hành, do một vị tổ sư của núi Triêu Dương ngẫu nhiên có
được. Kiếm Trận này cần phải có năm kiếm giả tu vi giống nhau phân biệt tu
luyện Kiếm Khí năm hệ Ngũ Hành, có thể lý giải Ngũ Hành tuần hoàn mới có thể
thi triển ra.
Mà Ngũ Hành tương sinh tương khắc, trong Tử Hà tông cũng không hề có ghi chép
nào. Lĩnh ngộ khí thuộc tính trình độ cao thâm bậc này, cũng không phải Tử Hà
tông có hơn nghìn năm lịch sử có đủ khả năng có được. Cho dù là tông môn cấp
Kim Thiên, sợ là cũng không có ghi chép ghi lại.
Kiếm Trận trước mặt Lục Thanh này, là do năm đó vị tổ sư kia vất vả sưu tập đá
Ngũ Hành thay thế mới miễn cưỡng bày ra được. Tuy rằng không có uy lực mạnh mẽ
như năm kiếm giả tu luyện năm hệ Ngũ Hành cùng thi triển, nhưng Kiếm Chủ đỉnh
phong bình thường đi vào cũng chỉ có con đường chết.
Mục đích đến đây của Lục Thanh chính là Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận này. Lúc
trước tại nơi Vạn Thi Kiếm Đế ngã xuống, hắn lấy được Không Giới châu, bên
trong có một đống đá Ngũ Hành, vừa đủ để bố trí Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận
này. Hơn nữa Lục Thanh cũng ở trước cửa mộ thành trong Ngũ Hành Kiếm Mộ lĩnh
ngộ được Ngũ Hành tương sinh tương khắc, so với vị tổ sư kia hẳn là không kém.
Tin tưởng Kiếm Trận này ở trên tay hắn, uy lực chẳng những không giảm xuống mà
còn muốn vượt xa so với bố trí ở nơi đây. Có Kiếm Trận này, đi tới Kiếm Thần
chủ điện, nếu có cái gì phát sinh thì cũng có thêm phương pháp ứng phó.
Tuy rằng Lục Thanh rất tự tin với tu vi cùng thực lực của mình, nhưng hắn cũng
không mù quáng đến mức tự đại. Hành trình hơn năm nghìn dặm, trên đường phải
đi qua không ít hiểm địa, có thể nắm giữ được Kiếm Trận thì càng thêm nắm chắc
hơn.
Trận pháp đặt trên giá sách này cũng không nhiều lắm, Lục Thanh nhìn lướt qua
thấy có khoảng mười bộ. Nhưng mười bộ sách này đều là ghi chép lại các loại
trân pháp cấp địa tinh thâm ảo diệu. Mỗi một trận pháp tuy không dám nói là có
uy lực kinh thiên động địa nhưng cũng có được uy thế của trời đất.
Mà đối với Kiếm Trận, Lục Thanh biết rất ít. Hiện giờ chỉ còn ba tháng nữa,
nếu bắt đầu học từ đầu thì cũng vô pháp làm lên tác dung gì. Lúc này cẩn thận
cân nhắc một chút, Lục Thanh quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải học thấu
Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận.
Tập sách ghi lại Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận cũng chỉ mỏng vài tờ, nhưng Lục
Thanh vừa mở ra nhìn thì sắc mặt lập tức ngưng trọng lên. Trang thứ nhất ghi
lại:
"Mộc sinh hỏa giả, mộc tính ấm áp, hòa phục này trung, toàn chước mà ra, cố
mộc sinh hỏa; hỏa sinh thổ giả, lửa nóng cổ năng đốt mộc, mộc đốt mà thành
tro, bụi tức thổ cũng, cố hỏa sinh thổ; thổ sinnh kim giả, kim cư thạch dựa
vào, tân nhuận mà sinh, tụ thổ thành sơn, sơn tất đá bồ tát, cố thổ sinh kim;
kim sinh thủy giả. Ít âm khí, nhuận táo lưu tân, tiêu kim cũng vì thủy, cho
nên núi đá mà theo nhuận, cố kim sinh thủy; thủy sinh mộc giả, nhân thủy nhuận
mà năng sinh, cố thủy sinh mộc dã."
Chỉ ngắn ngủi mấy câu đơn giản, lại khiến cho lĩnh ngộ của Lục Thanh với Ngũ
Hành tương sinh tương khắc tăng thêm rõ ràng. Lại kết hợp với những giảng
thuật của Diệp lão về Ngũ Hành luân hồi lúc trước, một chút chỗ còn thấy mập
mờ đều tinh tường nhận ra, khiến cho Lục Thanh có cảm giác mở rộng tầm mắt.
Lục Thanh có chút cười khổ lắc đầu, xem ra hắn vẫn còn xem thường thành tựu
của tiền nhân. Có thể trở thành tổ sư của một ngọn núi chính, trên cơ bản đều
là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, lĩnh ngộ nông cạn của bọn họ cũng đủ tinh thâm
để lưu truyền tới nay. Những thứ ẩn chứa bên trong, không phải hắn hiện giờ có
thể so sánh được.
Trong lòng nghĩ như thế, Lục thanh lập tức một lần nữa thôi diễn lại pháp
trận. Lúc này ánh mắt hắn nhìn tập sách ghi chép Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận
đã có một chút kính ý.
Mà càng xem Lục Thanh càng cảm thấy lý giải của vị tổ sư này đối với Ngũ Hành
tương sinh có bao nhiêu thâm ảo. Thậm chí dựa vào Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm
Trận này, đến cuối cùng vị tổ sư này còn tiếp tục diễn hóa ra đạo lý Ngũ Hành
tương sinh tương khắc. Tuy rằng bởi khuyết thiếu luận chứng cụ thể, diễn hóa
ra vẫn còn nông cạn, nhưng cũng nhìn ra được học thức uyên thâm về Kiếm Đạo.