Người đăng: Ma Kiếm
Tới lúc này rồi, Lục Thanh cũng không hề nói một câu. Mà thân hình hắn vẫn
chắn trước mặt Hoàng Linh Nhi không nhúc nhích.
"Ngươi thật muốn ngăn cản ta!" Sắc mặt Minh Tịnh Nguyệt có chút khó coi nói:
"Đừng tưởng rằng ngươi có công lớn với tông môn là ta không dám khiển trách
ngươ. Tin tưởng ngươi nhất định biết giá trị của Hàn Băng thân thể. Nếu nàng ở
trên tay ngươi thì tuyệt đối sẽ không có thành tựu gì lớn."
Lục Thanh lạnh lùng nhìn Minh Tịch Nguyệt. Nàng lại một lần nữa nói Hoang Linh
Nhi tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí sẽ không có thành tựu gì, Lục Thanh như thế
nào lại không biết tâm tư của Minh Tịch Nguyệt. Nếu đổi lại là lúc trước, khi
hắn chưa kế thừa chức gia chủ thì còn có thể bị lý do đó làm mê muội. Nhưng
hiện giờ, theo thời gian trôi qua, hắn đã không còn là thiếu niên non nớt như
ngày nào. Có chút đồ vật này nọ hắn đều có thể tinh tường nhận ra.
Có lẽ Hoang Linh Nhi tu luyện Hàn Băng Kiếm Khí, so với Hàn Băng thân thể thì
sẽ vượt qua rất nhiều trở ngại cùng bình cảnh, cũng sẽ có tốc độ tu luyện vượt
qua người khác, nhưng chẳng lẽ tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí thì không thể đạt
được cảnh giới như vậy sao?
Khi tu luyện có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng Lục Thanh tin tưởng tuyệt đối sẽ
không giống như Minh Tịch Nguyệt nói là vùi lấp châu ngọc. Hắn vững chắc tin
rằng, tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí, dưới điều kiện giống nhau, có hắn chỉ dậy,
thì cho dù ba người tu luyện Hàn Băng Kiếm Khí liên thủ cũng không thể địch
lại trăm chiêu của người tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí.
Đây là do hiện giờ linh hồn Lục Thanh dung nhập trời đất, cảm ứng được uy trời
đất mà sinh ra tự tin cường đại. Đạt tới cảnh giới của hắn hiện giờ, trên
người tự nhiên cũng sinh ra uy nghiêm. Chỉ là cỗ uy nghiêm này vẫn ẩn sâu,
không dễ dàng bộc lộ mà thôi.
Lục Thanh biết, nếu hôm nay hắn làm trái với bản tâm, giao Hoàng Linh Nhi cho
Minh Tịch Nguyệt, thì như vậy trong niệm thần của hắn sẽ lại thêm một cái bóng
ma. Tuy rằng hiện giờ sẽ không ảnh hưởng nhiều, nhưng đợi cho hắn độ Lôi kiếp,
tất nhiên sẽ trở thành ma chướng quấy nhiễu tâm thần hắn.
Ma kiếp không trừ, Lôi kiếp khó độ, cửu tử vô sinh!
Rốt cuộc, ánh mắt Lục Thanh cũng trở lên kiên định. Trong náh mắt hắn lúc này
chỉ còn lại chiên ý mênh mông, Lục Thanh nói từng chữ: "Ta chỉ tin, việc là do
người!"
"Ta chỉ tin, việc là do người!"
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt ba người Lăng Tiêu đồng thời đại biến. Mà
những kiếm gải ở cách đó không xa cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Thanh. Hắn
như thế nào lại phản bác một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, chẳng lẽ điên rồi sao?
Uy nghiêm của một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, cho dù là một Kiếm Chủ cũng không
thể xúc phạm được.
"Lục Thanh!" Cuối cùng vẫn là Lăng Tiêu trầm giọng khuyên nhủ.
"Các ngươi thối lui đi." Lục Thanh lắc đầu mở miệng nói.
"Sư phụ!" Hoang Linh Nhi lo lắng hô. Tuy rằng cảnh giới của nằng thấp kém,
nhưng chênh lệch giữa Kiếm Chủ và Kiếm Vương nàng vẫn hiểu biết, đó đã không
chỉ là chênh lệch về giai vị. Giữa Kiếm Chủ và Kiếm Vương chính là cách một
cái cảnh giới Kiếm Đạo. Kiếm Chủ, Kiếm Sư, Kiếm Khách đó là thuộc về cảnh giới
Kiếm Nguyên. Cùng môt cảnh giới Kiếm Đạo thì còn có thể tồn tại việc khiêu
chiến vượt giai, nhưng một khi chênh lệch hẳn một cái cảnh giới Kiếm Đạo thì
đó là cách biệt một trời mo6t5vu8c5.
Nếu không làm sao mà Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn lại được quý trọng như vậy.
Trong Tử Hà tông có hơn hai trăm vạn người dân, mà hiện giờ cũng chỉ có sáu
người đạt tới cảnh giới như vậy. Nói cách khác chính là trong hơn mười vạn
người cũng chỉ có thể có một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn sinh ra.
Chênh lệch cảnh giới căn bản không thể bù đắp lại được.
"Ngươi thật sự muốn động thủ với ta sao?" Trên mặt Minh Tịch Nguyệt vẫn lạnh
lùng như trước, nhưng ngữ khí rõ ràng là có chút không muốn.
Không sai, chính là không muốn! Trong lòng Minh Tịch Nguyệt rõ ràng, Lục Thanh
đã vì tông môn mà trả giá rất nhiều. Đặc biệt là Duyên Thọ đan, chính là nhờ
Lục Thanh mang về Bất Tử Căn mà luyện chế ra. Ân tặng tuổi thọ này, cho dù là
Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng phải trân trọng đối đãi. Lúc này Minh Tịch
Nguyệt thật sự không muốn động thủ với Lục Thanh.
Mà hiển nhiên Lục Thanh cũng đoán được suy nghĩ của Minh Tịch Nguyệt, mở miệng
nói: "Sư thúc muốn thu đồ đệ của ta, ta quả thật không muốn. Tới cảnh giới
hiện giờ của ta, một khi làm việc vi ph5m bản tâm, thì về sau con đường Kiếm
Đạo có thể xuất hiện ma chướng, thậm chí nửa bước còn lại cũng có thể xuất
hiện sai lầm. Hôm nay vô luận như thến ào cũng xin sư thúc thứ lỗi cho đệ tử!"
Mà nghe được Lục Thanh nói như thế, cho dù là Hoàng Linh Nhi cũng ẩn ẩn hiểu
ra vài thứ. Nàng biết chính mình nói cái gì nữa cũng vô dụng, liền lui ra phía
sau tới bên cạnh Lăng Tiêu.
Sắc măt có chút phức tạp nhìn Lục Thanh, Minh Tịch Nguyệt nói: "Ngươi có ân
với ta, ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa. Hiện giờ ngươi chỉ còn nửa bước
nữa là tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn, giờ chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba
kiếm, việc hôm nay ta liền không hỏi đến nữa, đồ đệ này..."
Minh Tịch Nguyệt cắn răng một cái rồi nói tiếp: "Ta cũng sẽ không thu!"
Có thể Lục Thanh không thấy cái gì, nhưng ba người Lăng Tiêu ở phía sau lại mở
to hai mắt, không thể tin vào lỗ tai chính mình. Bọn họ nghe được cái gì, nửa
bước nữa là tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn!
Lời này nếu từ miệng người khác nói ra có thể bọn họ còn có thể hoài nghi.
Nhưng hiện tại lại do chính miệng một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, một trong năm
vị phong chủ của tông môn Minh Tịch Nguyệt nói ra, khiến bọn họ không thể
không tin.
Đến bây giờ, Lăng Tiêu mới hiểu được vì cái gì mà Lục Thanh lại không có một
chút nhượng bộ. Mà giờ nhớ lại Lôi Cầu trống rỗng ngưng kết ra chặn lại công
kích của Minh Tịch Nguyệt, lúc đó hắn đã thấy đó không phải là việc mà một
Kiếm Chủ có thể làm được. Cho dù là một Kiếm Chủ tâp khí thuộc tính cũng cần
phải có thời gian, không thể làm giống như Lục Thanh. Đến bây giờ, Lăng Tiêu
mới hiểu rõ được nguyên nhân.
Đồng dạng khiếp sợ còn có thế lực các phương. Bọn họ thật không ngờ, hôm nay
đưa đệ tử trong gia tộc đi khảo nghiệm lại có thể nghe được tin tức trọng đại
như vậy. Một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn sắp sinh ra, tin tưởng một khi tin tức
này loan truyền ra, rất nhanh sẽ oanh động cả Tử Hà tông.
"Chúng ta đến Loạn Thạch lâm!" Minh Tịch Nguyệt nghe tiếng nghị luận ồn ào sau
lưng, nhíu mày nói.
Lục Thanh liền gật đầu cùng Minh Tịch Nguyệt hóa thành hai đạo kiếm quang
hướng tới Loạn Thạch lâm bay đi.
Bên này hai người vừa động thân, nhất thời hấp dẫn rất nhiều người.
"Tất cả dừng lại cho ta!" Ánh mắt của Lăng Tiêu rất sắc bén, trầm giọng quát
lên một tiếng, ngăn mấy trăm người trước mặt lại.
"Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn so đấu rất khó gặp. Ngươi dựa vào cái gì mà không
cho chúng ta đi!"
"Đúng vậy! Cho dù là đệ tử nội tông cũng không thể bá đạo như vậy!"
"Không sai! Chúng ta...."
"Đủ rồi!" Trong phút chốc, từ trên người Lăng Tiêu, một cỗ khí thế mãnh liệt
bốc phát ra như cuồng phong bão táp bao phủ phạm vi xung quanh. Mấy trăm người
này cao nhất bất quá là Kiếm Khách, làm sao ngăn cản được khí thế của Kiếm Sư
phóng ra, tất cả đều lui lại phía sau.
Hừ lạnh một tiếng, Lăng Tiêu lộ vẻ khinh thường nói: "Đến khi thế của ta còn
không ngăn được mà còn vọng tưởng đi quan sát Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn so
đấu. Một đám kiến mà thôi, muốn tự tìm chết sao?"
"Ngươi...!"
Hưu
Trong nháy mắt một đạo Tốn Phong Kiếm Khí từ trong ngón tay Lăng Tiêu bắn ra.
Ầm
Trên mặt đất nứt ra một cái khe dài hơn mười trượng. Mà những người lúc trước
lên tiếng đã ngã xuống hơn phân nửa.
Lúc này không một ai dám lên tiếng nữa, nếu không sợ là một đạo Kiếm Khí tiếp
theo của Lăng Tiêu sẽ đánh lên chính mình.
"Khảo nghiệm tiếp tục, không muốn khảo nghiệm thì rời đi. Ai dám hướng tới nơi
đó đi tới thì đừng trách ta vô tình!" Nói xong, hai mắt Lăng Tiêu bắn ra hai
luồng thần quang bức người. Rốt cục cũng không ai dám lộn xộn nữa, tất cả trở
lại vị trí cũ. Khảo nghiệm một lần nữa bắt đầu.
Bất quá vô ý, mọi người vẫn không nhịn được thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía
Loạn Thạch lâm.
"Lăng sư thúc!" Hoàng Linh Nhi có chút lo lắng la lên một chút.
"Yên tâm đi, Minh sư thúc sẽ ra tay đúng chừng mực." Tuy nói như thế nhưng ánh
mắt của Lăng Tiêu vẫn chuyển hướng nhìn về Loạn Thạch lâm.
Ba chiêu, thật sự có thể tiếp không?
Loạn Thạch lâm.
Lục Thanh đứng yên giữa không trung, ánh mắt ngưng trọng nhìn Minh Tịch Nguyệt
đứng trước mặt. Kiếm Vương! Đây chính là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được,
đồng thời cũng là lần đầu tiên hắn cùng với Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn so đấu
Cảnh giới Kiếm Hồn chia làm Kiếm Vương, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng. Trong này thì
ngộ kiếm hồn "Kiếm Vương", tẩy tam hồn Thiên Địa Nhân "Kiếm Tông", độ Lôi kiếp
"Kiếm Hoàng". Tu vi của Minh Tịch Nguyệt thì theo năm năm trước ba người Dịch
Nhược Vũ đã ở đại điện Triêu Dương bái kiến Huyền Thanh nói qua. Lúc ấy, Lục
Thanh cũng có mặt nên cũng biết, lúc ấy Minh Tịch Nguyệt đã là Kiếm Vương
trung thiên vị. Hiện giờ đã qua năm năm, sợ đã là trung thiên vị đỉnh phong,
thậm chí có thể đột phá tới đại thiên vị.
Ba chiêu, chính mình chỉ cần tiếp được ba chiêu thôi!
Luyện Tâm kiếm đeo sau lưng Lục Thanh chậm rãi được rút ra, cùng với đó là một
tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang lên. Tiếng kiếm ngâm này vang lên giống như là
tiếng long ngâm, trên bầu trời phong vân biến sắc, liên tục truyền tới tiếng
ầm ầm vang vọng.
Đối mặt với Minh Tịch Nguyệt mạnh mẽ như vậy, ngay từ đầu Lục Thanh đã phóng
xuất toàn bộ linh hồn lực của mình uẩn dưỡng trong nửa năm vừa qua. Từ giữa mi
tâm của hắn nổi lên ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, thần thức hỗn hợp linh
hồn lực mạnh mẽ lập tức dung nhập trời đất xung quanh.
Ngay sau đó, cảnh vật trong phạm vi nghìn trượng liền hiển rõ trong đầu Lục
Thanh. Cường đại, vô cùng cường đại! Đây là lần đầu tiên Lục Thanh ra tay sau
nửa năm dốc lòng tiềm tu, tinh khí thần của hắn toàn bộ đạt tới đỉnh phong.
Lục Thanh cảm giác, hiện tại cho dù hắn có tùy tiện đánh ra một kiếm, cũng có
thể có được uy thế kinh thiên động địa. đây chính là do hắn đã dung nhập vào
trong trời đất, trong phạm vi nghìn trượng lực trời đất đều có thể tùy thời
dẫn động ra.
Lúc này, sắc mặt của Minh Tịch Nguyệt cũng nổi lên biến hóa. Nàng thật không
ngờ, thần thức cùng linh hồn lực của Lục Thanh lại mạnh mẽ như vậy. Tuy rằng
còn chưa ngưng kết thành Kiếm Hồn, nhưng cũng đã mạnh mẽ không kém gì Kiếm
Vương tiểu thiên vị.
Rút ra Bích Thủy Thần Kiếm, đối với Lục Thanh, rốt cuộc Minh Tịch Nguyệt cũng
phải thận trọng ứng phó.