Trận Chiến Mở Màn Kiếm Vương (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Dưới chân núi Triêu Dương.

Trên một bãi đá rộng hơn mười trượng, Lăng Tiêu cầm đầu ba gã Kiếm Sư mặc võ y
màu trắng lẳng lặng đứng thẳng. Ở bên cạnh cũng có vài tên đệ tử mặc võ y màu
đen phụ trách tụ tập những thiếu niên muốn tham gia khảo nghiệm tư chất

Trên mặt ba người Lăng Tiêu không thể che dấu ý mừng. Lần này, đệ tử đến núi
Triêu Dương bái sư so với những lần khác nhiều hơn rất nhiều. Phóng mắt nhìn
lại, ở xung quanh bãi đá, những thiếu niên đến tham khảo nghei6m5 cũng phải có
trên dưới mấy nghìn người.

Nhiều người lựa chọn núi Triêu Dương như vậy, sợ là so với núi Tử Hà còn hơn
nhiều. Đám người Lăng Tiêu biết, phần lớn nguyên nhân chính là do thanh danh
vang dội của Lục Thanh. Đặc biệt gần đây nghe đồn Lục Thanh đã làm ra một việc
khó thể tưởng tượng, cho ra đời bốn thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, oanh động
cả Tử Hà tông.

"Im lặng!" Nhìn thấy đám thiếu niên trước mặt xôn xao, Lăng Tiêu trầm quát một
tiếng. Với tu vi Kiếm Sư của Lăng Tiêu, thanh âm hắn phát ra cuồn cuộn như
sóng trào, rất nhanh bao trùm phạm vi vài dặm, lọt vào tai nghe rõ ràng.

Bãi đá nhất thời trở lên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn lại.

Lăng Tiêu quét mắt nhìn một vòng rồi hắng giọng nói: "Tất cả người nhà lùi
sang mọt bên, người tham gia khảo nghiệm tập trung lại."

Lần này trừ bỏ người nhà ra thì có khoảng gần bốn nghìn thiếu niên tham gia
khảo nghiệm.

Yêu cầu tham gia khảo nghiệm lần này cũng bất đồng với những năm khác. Lăng
Tiêu nhớ rõ thế hệ của bọn hắn lúc tham gia khảo nghiệm thì đều có yêu cầu tư
chất thượng đẳng, còn lần này yêu cầu tham gia khảo nghiệm chỉ cần tư chất đạt
tới lớp giữa.

Hiện tại khác xa ngày xưa, địa vị của Tử hà tông đã thay đổi, yêu cầu tông môn
cấp Kim Thiên cần số lượng đệ tử lớn hơn nên đương nhiên yêu cầu khảo nghiệm
phải thay đổi tương ứng.

Đối với yêu cầu tham gia khảo nghiệm thì trừ bỏ tư chất thiên thiên thì chỉ
cần tuổi dưới mười lăm là được. Một khi thông qua khảo nghiệm liền trở thành
đệ tử đời thứ mười bảy của núi Triêu Dương.

Mà dưới uy nghiêm của Kiếm Sư tản ra từ đám người Lăng Tiêu, tất cả đều không
dám ồn ào gì, chỉ chốc lát đã ngay ngắn trật tự. Người thông qua khảo nghiệm
thì tạm thời đứng ra một bên chờ, còn những người không thông qua, nếu muốn
trở thành đệ tử ngoại tông thì phải đợi đến ngày mai sau khi tuyển xong đệ tử
nội tông.

Trên bãi đá, trắc thí thạch không ngừng tản ra hào quang các loại, đem tư chất
tiên thiên của người khảo nghiệm hiện ra.

Trắc thí thạch này nhìn cũng không có gì đặc biệt, trông cũng chỉ đẹp mắt hơn
những tảng đá bình thường một chút mà thôi. Nhưng trắc thí thạch lại có một
loại năng lực đặc thù, chính là có thể nghiệm ra tiên thiên tự chất của một
người như thế nào, cũng chính là nghiệm ra trình độ nắm giữa trời sinh đối với
nguyên khí trời đất của người. Trình độ đánh giá dựa theo mười tầng, theo trắc
thí thạch thiện ra mấy hoa văn màu trắng mà đạt tới tầng đó.

Ở bên cạnh ba người Lăng Tiêu thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài thất vọng
truyền đến. Lại nói thì cho dù là tư chất ở lớp giữa, cũng không phải người
bình thường có thể đạt đến. Trong chốc lát khảo nghiệm mà Lăng Tiêu chỉ thấy
có được hai ba người phù hợp với yêu cầu.

"Lăng sư huynh, huynh thấy lần này núi Triêu Dương chúng ta có thể thu được
bao nhiêu đệ tử?" Ở bên cạnh Lăng Tiêu, một gã Kiếm Sư gần ba mươi tuổi mở
miệng hỏi. Người vừa hỏi này tên là Cố Thiên Ngôn, còn bên cạnh là Đỗ Phi, hai
người là huynh đệ thân thiết với Lăng Tiêu, đều có tu vi Kiếm Sư.

Trên mặt lộ ra nụ cười, Lăng Tiêu nhìn xung quanh một vòng rồi mở miệng nói:
"Nếu không sai thì lần này núi Triêu Dương chúng ta có thể có thêm gần năm
trăm đệ tử."

"Năm trăm a! Đó là đã gần gấp mười lần đời chúng ta rồi. Lần này xem như núi
Triêu Dương chúng ta đã khôi phục lại danh vọng rồi!" Đỗ Phi không khỏi cảm
thán nói.

Ba người cứ như vậy giám sát khảo nghiệm tư chất. Mà lúc này mặt trời cũng đã
lên tới đỉnh, ánh sáng chói chang chiếu khắp mặt đất.

"Xem kìa! Không nghĩ tới thế hệ đệ tử nội tông trẻ tuổi như vậy mà đã có Kiếm
Sư tồn tại!"

"Hài tử, về sau ngươi trở thành đệ tử nội tông thì phải khôn ngoan hơn, cố
gắng thân cận với các vị sư thúc nhiều hơn. Nếu có thể khiến các vị sư thúc
thu làm đệ tử nhập thất thì ta rất vui mừng."

"Đúng vậy, hài tử, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định không được đắc tội với các vị
sư thúc. Chính là võ y màu trắng kia kìa, thấy được không? Chính là bọn họ.
Nhớ kỹ lời cha dặn, làm người phải biết đối nhân xử thế, phải khéo đưa đẩy một
chút. Nói không chừng một ngày nào đó ngươi lại được vị sư thúc nào nhìn trúng
thu làm đệ tử nhập thất. Nếu là như vậy thì vô luận là ngươi hay cha thì đều
có thể tăng địa vị trong gia tộc rất lớn."

Nghe những lời dặn dò hài tử từ bên phía nhóm người thông qua khảo nghiệm,
trong lòng ba người Lăng Tiêu thầm cảm khái. Bất tri bất giác bọn họ cũng đã
trở thành trưởng bối trong tông rồi!

Thân là Kiếm Sư, tuy rằng còn chưa thông qua khảo nghiệm trở thành hộ pháp
tông môn, nhưng bọn họ vẫn có tư cách thu đồ đệ. Lần này ba người phụ trách
giám sát khảo nghiệm, về phương diện khác cũng là muốn đến xem những đệ tử có
tư chất đặc biệt, hiển nhiên cả ba đều sinh ra tâm tư thu đồ đệ.

"Lăng sư huynh, người xem kìa." Bỗng dưng, Cố Thiên Ngôn nhẹ giọng nói.

Theo ánh mắt của hắn, hai người Lăng Tiêu liền thấy được hai cái thân ảnh đang
từ chỗ cao nhất trên bãi đá chậm rãi đi tới chỗ khảo nghiệm.

Ba người liếc nhìn nhau rồi đồng thời phi thân lên. Dưới ánh mắt hâm mộ cùng
sợ hãi của mọi người, thân hình ba người lăng không phi lên hơn mười trượng,
rơi xuống mặt đất rồi hướng tới phương xa nghênh đón.

Lúc này mọi người mới để ý tới hai nhân ảnh đang chậm rãi đi tới.

"Đó là ai vậy, làm sao mà lại khiến cho ba vị đại nhân tự mình đi đón tiếp?"

"Đúng vậy, cô gái kia thì hoàn hảo, trên người còn có kình khí sắc bén dày
đặc. Nhưng mà thanh niên kia thật bình thường, tuy bộ dáng thì còn được, nhưng
toàn thân lại không có một chút khí tức gì, mắt cũng không có thần quang, cước
bộ phù phiếm, rõ ràng là một người bình thường. Không biết như thế nào lại
khiến ba vị đại nhân tự mình đi chào đón? Thực là kỳ quái!"

Mà hai người được mọi người nghị luận không phải ai khác chính là hai thầy trò
Lục Thanh cùng Hoàng Linh Nhi.

Hiện giờ sau khi Lục Thanh hiểu ra căn nguyên, duyên khoa tẩy tẫn, thì nhìn
qua hắn chỉ như một người bình thường, thậm chí còn không bằng. Mà Luyện Tâm
kiếm sau lưng hắn cũng vì trải qua hai lần biến hóa, cô đọng nhỏ lại trông chỉ
như một thanh kiếm bình thường. Nếu không phải đã từng gặp thì khó ai có thể
nhận ra được Lục Thanh bây giờ.

"Đại sư huynh!" Khoảng cách hơn mười trượng đã bị ba người Lăng Tiêu nháy mắt
đi qua, tới trước mặt lục Thanh, ba người đồng thời khom người hành lễ. Hiện
giờ Lục Thanh đã bằng vào tu vi Kiếm Đạo tuyệt đỉnh thuyết phục bọn họ. Hơn
nữa, Lục Thanh làm người cũng rất khiêm tốn, trừ bỏ lúc trước có xung đột với
mấy người Thái Vân, còn thì chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn gì. Trong cùng thế
hệ núi Triêu Dương, tất cả đệ tử đều chân chính kính sợ hắn.

"Không cần phải khách khí như thế!" Trên mặt Lục Thanh lộ ra một nụ cười, đồng
thời phất tay một cái. Nhất thời ba người đều cảm thấy một cỗ lực lượng mãnh
mẽ không thể chống cự nâng mình dậy. Cỗ lực lượng này xuất hiện không hề có
dấu hiệu gì, giống như là trống rỗng hình thành vậy, làm ba người khiếp sợ
không thôi.

Bọn họ đương nhiên không hề biết, kỳ thật đây là năng lực hồn dung trời đất
của Lục Thanh. Khi hắn dung nhập vào trong một phiến không gian, thì có thể
mượn được uy trời đất để thi triển ra rất nhiều năng lực mà không phải Đại Sư
cảnh giới Kiếm hồn thì không thể giải thích, đây là sai biệt của cảnh giới.

Đại sư huynh! Một ít người đến từ thế lực của các gia tộc, đầu tiên chỉ sửng
sốt một chút rồi rất nhanh đã nghĩ ra. Ánh mắt nhìn Lục Thanh cũng trở lên
nóng bỏng.

Cũng đã bắt đầu có người muốn hướng tới chỗ Lục Thanh, nhưng như cố kỵ cái gì
đó, thủy chung không có hành động.

Ở bên cạnh Lục Thanh, Hoàng Linh Nhi hướng tới ba người Lăng Tiêu cung kính
thi lễ.

"Linh Nhi bái kiến Lăng sư thúc cùng hai vị sư thúc."

"Đây là...?" Trừ Lăng Tiêu ra, hai người Cố Thiên Ngôn đều có chút sửng sốt.

Lăng Tiêu liền cười nói: "Đây là đệ tử mà đại sư huynh thu đầu năm ngoái,
Hoàng Linh Nhi!"

Sắc mặt hai người Cố Thiên Ngôn có chút cổ quái, nhưng rất nhanh bình thường
trở lại. Bọn họ xem với tu vi của Lục Thanh thì hắn có thu bao nhei6u đồ đệ
bọn họ cũng không dám nói gì, đó là bởi vì thực lực của chính hắn. Thậm chí
bọn họ còn tưởng tượng, nếu Lục thanh thả ra thì rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử
nội tông tranh cướp nhau để trở thành môn hạ của hắn. Cao thủ đệ nhất trong
đời thứ mười sáu của Tử Hà tông, đó không phải vị trí mà ai cũng có thể đảm
nhận được.

Dừng một chút, Cố Thiên Ngôn lại chần chờ nói: "Đại sư huynh, không biết huynh
có đi xin chỉ thị của Minh sư thúc núi Phiêu Miễu không?"

Lục Thanh nhướng mày, mở miệng nói: "Làm sao vậy?"

Thấy Lục Thanh nhìn qua phía mình, Lăng Tiêu cười khổ có chút bất đắc dĩ nói:
"Không biết vì sao lần này tuyển đệ tử, Minh sư thúc đột nhiên nói, trử bỏ núi
Phiêu Miễu, còn bốn ngọn núi khác đều kh6ong được nhận đệ tử nữ. Vốn trong
tông cũng không có quy luật nào như vậy, nhưng đây là thói quen hình thành mấy
trăm năm nay, cứ là nữ đệ tử thì đều vào núi Phiêu Miễu."

Quay đầu nhìn đến phương hướng núi Phiêu Miễu, Lăng Tiêu tiếp tục nói: "Mấy
trăm năm nay bốn ngọn núi khác đều dựa theo đó mà làm. Nhưng cũng có mấy lần
ngoại lệ, bởi vì có đệ tử tư chất cao được hộ pháp hoặc phong chủ của bốn ngọn
núi thu làm đệ tử nhập thất. Nhưng lần này Minh sư thúc lại nói ra lời này, rõ
ràng là có ý tứ lập thành tông luật."

Nghe Lăng Tiêu nói, trong lòng Hoàng Linh Nhi không khỏi căng thẳng, lập tức
kiên quyết nói: "Trừ sư phụ ra, Linh Nhi sẽ không bái bất luận ai làm sư phụ!"

Ánh mắt ngưng lại, Lục Thanh nhìn nhìn núi Triêu Dương rồi lại nhìn những đóa
mây trôi trên núi Phiêu Miễu, thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Đáng tiếc, giờ
đã chậm!"

"Chậm sao? Ta thấy cũng vị tất!"

"Chậm sao? Ta thấy cũng vị tất!"

Nghe từ phương xa đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng, sắc mặt ba người
Lăng Tiêu đồng thời trở lên khiếp sợ.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #335