Người đăng: Ma Kiếm
Trấn Triêu Dương, phủ đệ của gia tộc họ Lục.
Lục Thanh lẳng lặng đứng trong sân viện, cả người hắn như dung nhập vào trong
trời đất xung quanh. Từng cơn gió lạnh thổi đến, lại giống như không có gì trở
ngại xuyên thẳng qua chỗ Lục Thanh đứng.
Ba người Nhan Như Ngọc, Dịch lão cùng Thúc Nguyên lại hoảng sợ phát hiện, nếu
không phải đang tận mắt nhìn thấy Lục Thanh thì dù có thả ra thần thức cũng
không thể tra xét được Lục Thanh tồn tại. Lục Thanh đứng ở nơi đó lại giống
như không có sinh cơ gì, thật giống như là không khí bình thường, làm cho
người ta không tự giác được xem nhẹ.
Lục Thanh chậm rãi mở ra hai mắt, Luyện Tâm kiếm sau lưng hắn chậm rãi được
rút ra. Không hề có tiếng kiếm ngâm vang lên, Luyện Tâm kiếm trông chỉ như một
thanh Huyền Thiết kiếm bình thường, không hề có ẩn chứa lực lượng thuộc tính
gì, trên thân kiếm chỉ có ánh sáng xanh nhàn nhạt lưu chuyển.
Không theo chiêu thức gì cố định, Lục Thanh cứ như vậy theo khí Phong Lôi
trong trời đất lưu động mà vũ động. Luyện Tâm kiếm. Luyện Tâm kiếm chém qua
không khí mà lại không hề có tiếng động gì vang lên. Mà Lục Thanh cũng không
vận dụng một tia Kiếm Nguyên nào, Luyện Tâm kiếm cũng không có tiếp xúc cùng
với khí thuộc tính, tự nhiên xuyên qua từ các khe hở giữa chúng. Dựa theo cách
nói của Long Tuyết lúc trước, đây chính là cảnh giới kiếm pháp Tự Hóa Khinh
Trọng đại thành.
Lực như bôn lôi, kiếm ra vô tức, có ruồi không rơi, mưa gió chẳng vào!
Trừ bỏ lúc mới bắt đầu còn hơi có trúc trắc còn thì Luyện Tâm kiếm trong tay
Lục Thanh càng lúc càng thêm linh động. Tuy rằng hắn chỉ thi triển đường kiếm
trụ cột bình thường, nhưng Nhan Như Ngọc cùng Thúc Nguyên lại kinh hãi phát
hiện, vô luận là bọn họ thầm tự thi triển kiếm pháp tinh thâm trong đầu như
thế nào cũng đều giống như tự động hướng tới mũi kiếm của Lục Thanh, không một
kiếm có thể hình thành được thế công. Tuy rằng mỗi kiếm của Lục Thanh đều rất
bình thường, nhưng lại giống như chuyên môn dùng để khắc chế bọn họ.
Cơ hồ là theo bản năng, Thúc Nguyên cũng lấy ngón tay làm kiếm bắt chước theo
Lục Thanh diễn luyện hai chiêu. Nhưng hắn lại bắt đắc dĩ phát hiện, bản thân
có cố gắng như thế nào cũng không thể thi triển ra thần vận như Lục Thanh.
Chẳng những thần thức không thể nắm giữ được thân hình Lục Thanh mà đến cả
tiếng gió xê dịch cũng không thể phán đoán ra.
Chỉ có Lục Thanh thầm biết đây là do hắn xuyên qua khe hở của khí thuộc tính,
giống như không khí lưu động trong trời đất vậy. Cho dù là hắn thi triển bộ
pháp, nếu không nhìn thì không thể thấy được một tia thân ảnh của hắn trong
phiến trời đất này.
Diễn luyện vài lần làm quen với cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đại thành, Lục
Thanh mới dừng lại. Vốn hắn còn muốn mượn một chút uy trời đất để xem nhưng
lại lo lắng cho ba người ở bên nên lại thôi. Lấy tu vi của ba người thì chỉ
một chút dư thế của uy trời đất cũng đủ làm cho tâm thần của ba người bị
thương nặng.
"Thanh nhi, rốt cuộc ngươi đã đạt tới cảnh giới gì?" Nhìn thấy Lục Thanh ngừng
động tác lại, Nhan Như Ngọc nhịn không được mở miệng hỏi. Ở bên cạnh, hai
người Dịch lão cũng lộ ra vẻ tò mò.
Bọn họ biết Lục Thanh là Kiếm Chủ, nhưng từ trước tới giờ tốc độ tu luyện của
Lục Thanh đều vượt qua dự đoán của mọi người. Lúc này tuy không thấy Lục Thanh
hiển lộ ra uy thế, nhưng ba người Nhan Như Ngọc có thể khẳng định, mấy tháng
qua thì hiện tại Lục Thanh cùng với lúc ngũ phong luận kiếm tất nhiên là có
đột phá lớn. Tuy bọn họ không biết cảnh giới hiện giờ của Lục Thanh là gì,
nhưng xem Lục Thanh vừa diễn luyện khiến cho bọn họ có cảm giác, nếu bây giời
lại cho Lục Thanh đánh cùng Lạc Tâm Vũ thì khẳng định hắn có thể thoải mái thủ
thắng.
Đương nhiên bọn họ không biết được hiện giờ Lạc Tâm Vũ cũng đã biến hóa thoát
thai hoàn cốt. Tuy so ra thì hắn còn kém Lục Thanh nhưng khuyết thiếu chỉ là
thời gian mà thôi.
Nhìn ánh mắt tò mò của ba người, Lục Thanh cũng thấy không cần phải giấu diếm
cái gì, liền mở miệng nói: "Cảnh giới Kiếm Hồn, còn kém nửa bước!"
"Cái gì?"
Chẳng những Nhan Như Ngọc và Thúc Nguyên, đến Dịch lão luôn trầm ổn cũng không
nhịn được thất sắc. Cái gì kêu là cảnh giới Kiếm Hồn, chỉ kém nửa bước chứ?
Từ từ!
Nhan Như Ngọc miễn cưỡng bình ổn tâm tình, lời nói của Lục Thanh thật sự quá
dọa người. Cho dù hiện giờ tâm cảnh của nàng là Kiếm Khách đỉnh phong nhưng
cũng khó khống chế được tâm tình.
"Thanh nhi ngươi nói rõ ràng một chút, cảnh giới Kiếm Hồn, còn kém nửa bước là
có ý tứ gì?"
Đây không phải câu hỏi của một người, trước đám người Niếp Thanh Thiên nghe
được cũng phản ứng y như thế. Cũng không thể trách bọn họ, đối với ba người
Nhan Như Ngọc thì cảnh giới Kiếm hồn quả thật quá xa vời. Không nói trèo lên,
cho dù là nhìn lên bọn họ cũng không biết điểm cuối là ở đâu. Giờ phút này lại
nghe Lục Thanh nói còn kém nửa bước là có thể đi lên đỉnh núi mà bọn họ không
thể chạm tới, làm sao có thể không chấn động được.
Nhìn ánh mắt kinh hỷ của ba người, Lục Thanh lại gật đầu nói: "Trong vòng ba
năm có thể ngưng kết Kiếm Hồn!"
"Trong vòng ba năm, là ba năm ngưng kết Kiếm Hồn sao?" Liên tục nhắc lại mấy
lần, Nhan Như Ngọc vẫn có chút không thể tin được nói: "Thanh nhi, ngươi nói
thật sao?"
Lần thứ hai khẳng định gật đầu, Lục Thanh liền thấy ba người ngây ngẩn ra.
"Mẹ!" Lục Thanh nhẹ giọng hô.
Thẳng cho tới khi Lục Thanh gọi tiếng thứ ba thì ba người Nhan Như Ngọc mới
thanh tỉnh lại.
"Tốt, thật sự quá tốt!" Nhan Như Ngọc ôn nhu nói, trong khóe mắt đã đỏ lên:
"Nếu cha ngươi còn sống thì nhất định sẽ rất cao hứng. Biết được gia tộc chúng
ta, nhi tử của hắn, là một thiên tài trên cả chú kiếm và Kiếm Đạo." Cho dù lấy
tâm cảnh hiện giờ của Lục Thanh, khi nghe đến những lời đó thì trong lòng cũng
hơi xót xa. Tính lại thì cha hắn cũng đã mất được năm năm, năm năm này trôi
qua thật giống như một giấc mộng, khiến hắn cảm thấy một chút không thật. Nếu
không phải Luyện Tâm kiếm nặng nề áp sau lưng, thậm chí Lục Thanh còn nghĩ hắn
vẫn đang ở trong mộng chưa tỉnh.
"Tốt lắm, không nói đến những chuyện đó nữa. Đúng rồi! Thanh nhi, rốt cuộc
ngươi có bao nhiêu nắm chắc đột phá?" Nhan Như Ngọc bình tĩnh lại, lập tức mở
miệng nói: "Không nắm chắc thì đừng tùy tiện ngưng kết Kiếm Hồn. Tuy mẹ không
có cảnh giới như ngươi nhưng lại biết không có đủ lĩnh ngộ cùng chuẩn bị, đặc
biệt là cảnh giới Kiếm Hồn, nếu không thành công thì sẽ là cửu tử nhất sinh."
"Đúng vậy, gia chủ! Việc đột phá phải từng bước mới tốt, không thể quá mức vội
vàng. Ba năm không được thì bốn, năm năm sau cũng được. Gia chủ còn trẻ tuổi,
trên Kiếm Đạo tuy chú trọng dũng mãnh tinh tiến nhưng vẫn phải có một ít cẩn
thận mới được." Ở bên cạnh, Thúc Nguyên cũng đồng dạng mở miệng khuyên nhủ.
"Không sai! Thanh nhi, ngươi đáp ứng với ta. Nếu không có hoàn toàn nắm chắc
thì không được đi ngưng kết Kiếm Hồn." Nhan Như Ngọc lập tức mở miệng nói, đôi
con ngươi yêu thương gắt gao nhìn Lục Thanh.
Trong lòng thầm cảm thấy ấm áp, Lục Thanh không khỏi gật đầu. Nhưng trong đầu
hắn cũng phải cười khổ, bốn năm, năm năm, nếu là đợi cho năm năm sau mới đột
phá thì có thể chịu chết mà thôi.
Sau năm năm nữa, Bạch Phát ma nữ có tu vi Kiếm Hoàng sẽ xuất thủ đối phó với
gia tộc hắn. Đến lúc đó hắn nhất định phải có thực lực ngang bằng mới có thể
bảo toàn được gia tộc.
Năm năm, cùng Kiếm Hoàng chống lại. Năm năm thời gian hắn phải tu luyện lên
Kiếm Hoàng. Nghĩ như thế nhưng Lục Thanh biết đó chỉ là hắn suy nghĩ thôi, chỉ
cần vượt qua được kiếp nạn đó thì niệm thần của hắn mới có thể thấu triệu, vô
khiên vô bán.
Bất quá, một kiếp số này có thể vượt qua không? Lục Thanh thầm nghĩ nhưng cũng
không có đáp án.
"Có phải hay không không có nắm chắc?" Âm thanh của Diệp lão luôn ở thời điểm
Lục Thanh mơ màng vang lên.
Lục Thanh trầm mặc không nói, coi như thừa nhận.
Hừ lạnh một tiếng, Diệp lão mở miệng nói: "Thời gian năm năm, có lão phu ở đây
thì hết thảy đầu có thể xử lý. Ngươi nhớ kỹ trên thế giới này có một thứ, đó
được gọi là kỳ tích! Khi ngươi khát vọng thì nó sẽ xuất hiện, khi ngươi mất đi
khát vọng thì đó chỉ là mơ mộng."
Lục Thanh ngẩn ra, đạt tới cảnh giới của hắn hiện giờ, đạo lý Diệp lão vừa nói
ra hắn liền thấu triệt ngay, lập tức lên tiếng trong đầu: "Đa tạ sư phụ chỉ
điểm!"
"Ngươi có thể hiểu là được rồi. Kỳ thật thì nói thế giới này rất lớn nhưng
cũng rất nhỏ. Chỉ cần ngươi có tâm trí thì sớm hay muộn đều có thể bay lên
trời cao, đến lúc đó... Ài! Hiện tại ta lại nói với ngươi làm gì. Từ lúc mất
đi thân thể thì đến nói chuyện cũng sắp giống đàn bà, thực là xui xẻo!"
Mà nhìn thấy Lục Thanh gật đầu, Nhan Như Ngọc cũng yên lòng nói: "Đi thắp cho
cha ngươi một nén hương đi, cũng nói cho cha ngươi biết ngươi không phụ kỳ
vọng của hắn!"
Trong từ đường của gia tộc họ Lục.
Lục Thanh đẩy ra cánh cửa sắt trầm trọng, bước lên tới một cái linh vị đặt
cuối cùng trong từ đường. Lục Thanh cắm một nén hương lên lư hương, rồi quỳ
xuống bồ đoàn trước mặt.
Nhìn linh bài trước mặt, hai mắt Lục Thanh không khỏi đỏ lên.
"Cha, người biết không, lúc trước con thích nhất là xem người chú kiếm, thích
nhìn bộ dáng người chú kiếm. Lúc đó, mỗi một chùy của người hạ xuống đều như
đã trải qua tinh tế điêu mài. Nhìn thấy một chuôi kiếm ở trong tay cha sinh
ra, lúc ấy con đã nghĩ, sau này nhất định sẽ giống như cha, trở thành một Chú
Kiếm Sư cấp Thanh PHàm được mọi người kính ngưỡng. Hiện tại con đã làm được,
thật sự làm được!" Lục Thanh thấp giọng khẽ lẩm bẩm.
Lòng bàn tay hắn khẽ dao động, Lôi Vân kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.
"Cha, người xem, đây là thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm đầu tiên mà con chú
luyện, gọi là Lôi Vân kiếm, đã đạt tới hạ phẩm đỉnh phong. Cha người nhìn thấy
không, thanh Thần Kiếm này còn muốn tốt hơn những thanh kiếm cấp Thanh Phàm mà
lúc trước cha đã đúc."
Trầm mặc một lúc lâu, Lục Thanh lại đem Lôi Vân kiếm trịnh trọng đặt lên trước
linh bài.
"Cha, người yên tâm, năm năm sau cho dù phải chết con cũng phải bảo hộ gia tộc
chu toàn. Bất luận kẻ nào muốn hủy diệt gia tộc chúng ta đều phải bước qua xác
con!"
Lập tức Lục Thanh liền đứng thẳng dậy, không hề dừng lại quay đầu bước ra khỏi
từ đường. Chỉ trong chốc lát một luồng sáng xanh tím lóe lên rồi biến mất.
Trước sân viện.
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều tà, trong lòng khẽ cân nhắc một lúc
liền lên tiếng gọi một gã hạ nhân lại.
"Năm ngọn núi chính đã bắt đầu thu đệ tử, ngươi đi nói cho Thúc Nguyên, bảo
hắn dẫn Linh Nhi trở về!"