Người đăng: Ma Kiếm
Còn chưa đủ!
Lục Thanh nhìn kiếm phôi đã thành hình trước mặt, tuy là đã hết sức hoàn mỹ,
nhưng chỉ so với hai người Lăng Vân hơn một chút mà thôi, vẫn chưa thể đột phá
được hạn chế cửu phẩm. Muốn áp chế được hai người Lăng Vân, mà với trăm năm
Huyền Kim không có thuộc tính thì chỉ có một biện pháp.
Kiếm nhập Thanh Phàm, khói xanh xuất hiện, ngọc giao long hiện.
Nhưng Huyền Kim lại chỉ hạn chế trong chú luyện thanh kiếm cửu phẩm, căn bản
không thể đạt tới cấp Thanh Phàm. Cửu phẩm cùng Thanh Phàm, tuy chỉ kém một
lằn ranh nhưng lại là cách biệt một trời một vực. Kiếm đạt phẩm cấp như thế
nào thì phải có tài liệu đồng dạng mới được.
Trong mắt Lục Thanh hiện lên tinh quang, ngươi đã không có thuộc tính, ta sẽ
quán chứ thuộc tính cho ngươi! Chất liệu không đạt tới cấp Thanh Phàm, ta đây
tăng lên cho ngươi tới cấp Thanh Phàm!
Ngay sau đó, Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục Thanh liền ngừng lại.
"Kiếm phôi còn chưa thành hình xong, như thế nào lại dừng lại? Thời gian chỉ
còn nửa nén hương nữa thôi." Phía sau Nhan Như Ngọc, Ngô Lâm không khỏi hô
lên.
Ở một bên, hai người Lăng Vân cũng sửng sốt rồi lập tức lộ ra ý cười. Kinh
nghiệm đạt tới thì như thế nào, tài liệu chênh lệch thì sao có thể xoay sở
được. Cho dù có rèn ra được cực phẩm, nhưng cùng với thanh kiếm có thuộc tính
so sánh với thì vẫn còn kém một bậc.
Thấy ánh mắt chế giễu của hai người, trong lòng Lục Thanh thầm hừ lạnh một
tiếng, lập tức vung tay lên.
Lục Thanh vươn tay lên, ngón tay thẳng tắp chỉ lên trời.
Hắn muốn làm gì!
Đột nhiên Lục Thanh có động tác như vậy làm hai người Lăng Vân đều cảm thấy
bất an. Bọn họ cũng không ngốc khi cho rằng vô duyên vô cớ Lục Thanh làm ra
động tác như vậy.
Quả nhiên, chỉ trong giây lát, trên bầu trời liên tục truyền tới tiếng ầm
vang.
Ầm ầm
Ngay sau đó, trên bầu trời, Phong Lôi hội tụ, chỉ trong giây lát một đóa Lôi
Vân rộng hơn mười mẫu ngưng tụ thành. Trên Lôi Vân không ngừng lóe ra Tử Điện
màu tím cũng Tốn Phong màu xanh quấn quanh. Tử Điện thô to giống như giao long
rời biển xuyên qua dịch lại, đồng thời Tốn Phong tràn ngập, từng cơn lốc phần
phật gào thét vang vọng cả hư không.
Thiên uy cuồn cuộn khiến mọi người ngây ngẩn cả người, Lôi Vân trên bầu trời
như muốn hủy thiên diệt địa làm cho người ta sợ hãi không thôi.
"Lục gia chủ, hắn, hắn muốn làm gì?"
"Này, vẫn là người sao?" Nhìn thấy Lôi Vân đáng sợ trên bầu trời, rất nhiều
Chú Kiếm Sư tu vi thấp bắt đầu run rẩy. Bọn họ chưa bao giờ gặp qua uy thế như
vậy, Lục Thanh chỉ giơ tay nhắc chân mà có thể dẫn động Lôi Vân như vậy, thật
sự là chuyện họ không dám tưởng tượng.
Chẳng lẽ hắn muốn giết chúng ta?
Hai người Lăng Vân, tuy rằng đều là Kiếm Sư, ý chí đã mười phần kiên định,
nhưng lúc này nghĩ đến hóa thành bột mịn dưới Lôi Vân cũng không nhịn được run
lên.
"Thái phu nhân, đây là..." Tư Đồ Cơ nhịn không được mở miệng nói. Tuy lúc
trước ở Luận Kiếm cốc hắn cũng thấy Lục Thanh ra tay, nhưng bây giờ xem ra
không thể nghi ngờ là Lục Thanh đã có đại đột phá. Lúc này Lục Thanh ngưng tụ
ra Lôi Vân, vô luận là uy thế hay tốc độ đều là lúc trước không thể bằng được.
Mà sắc mặt của mấy gia chủ còn lại cũng đều trở lên rất khó coi.
Nhướng mày, Nhan Như Ngọc mở miệng nói: "Yên tâm, Thanh nhi sẽ không làm điều
gì xằng bậy đâu."
Nghe Nhan Như Ngọc nói như thế, Tư Đồ Cơ mới miễn cưỡng thở phào một hơi.
Không ai có thể đối mặt với uy thế như vầy của một Kiếm Chủ mà có thể trấn
định cả. Đặc biệt mấy người bọn họ đến cánh cửa của Kiếm Sư còn chưa có đụng
đến. Kiếm Chủ đối với bọn họ, là cao cao không thể với tới.
Trên sân đá, tâm thần của Lục Thanh toàn bộ tập trung tới Hàn Ngọc kiềm trong
tay. Cánh tay lại vung lên chỉ tới Lôi Vân vừa tụ tập.
Nhất thời một đạo Thiên Phong màu xanh từ trong Lôi Vân đánh xuống. Đạo Thiên
Phong này to bằng bắp tay, vô cùng ngưng thật. Khi đánh xuống cách đỉnh đầu
Lục Thanh năm trăm trượng, tốc độ đánh xuống của đạo Thiên phong này đột nhiên
giảm xuống.
Năm trăm trượng, đây là phạm vi mà thần thức cùng linh hồn lực của Lục Thanh
dung hợp có thể đạt đến. Trong năm trăm trượng này hắn có thể mượn uy trời đất
cho mình sử dụng, Lục Thanh phát hiện, lúc này hắn đã có thể hoàn toàn khống
chế rất tốt đạo Thiên Phong này, một tia băn khoăn trong đầu liền tan biến.
Hưu
Theo ngón tay Lục Thanh điểm ra, đạo Thiên Phong chậm rãi phủ xuống, đem kiếm
phôi bao phủ. Nhất thời tiếng kiếm ngâm to lớn phóng thẳng lên trời cao.
"Hắn, hắn cư nhiên mượn Thiên Phong luyện hình cho kiếm phôi!" Lăng Vân lại
không nhịn được, kinh hô ra tiếng. Cùng Đồ Hà liếc nhau, hai người đột nhiên
thấy, đại thế đã không phải do bọn họ nắm giữ.
Tới bây giờ, hai người mới biết, có đôi khi tu vi kém quá thì có rất nhiều
viêc không thể đoán trước được.
Hiển nhiên nghe được Lăng Vân nói, Nhan Như Ngọc tò mò hỏi: "Cái gì là Thiên
Phong luyện hình?"
Trên mặt khó có thể che dấu thần sắc kích động, nếp nhăn trên mặt Ngô Lâm đã
hoàn toàn giãn ra, có chút run rẩy nói: "Thiên Phong luyện hình, đây là gia
chủ bằng vào tu vi thông thiên tiếp dẫn khí thuộc tính, muốn làm cho kiếm phôi
kết chú thuộc tính, cô đọng kiếm hình. Ta đã từng đọc qua một điển tịch ghi
lại, nhưng hơn nghìn năm qua vẫn chưa có ai được thấy cả."
Dừng một chút Ngô Lâm lại kích động nói: "Hiện giờ, truyền thuyết đã tái
hiện!"
Sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, đến Dịch Vân ở bên cũng không nhịn được mở miệng
nói: "Ngô sư phó, chuôi kiếm này gia chủ có thể..."
Lắc đầu, Ngô Lâm nói: "Ta cũng không biết, thần thông của gia chủ đã vượt qua
sự tưởng tượng của ta. Nhưng nếu chuôi kiếm này đúc thành công, ta có tám phần
nắm chắc là sẽ vượt qua hai thanh Liệt Địa, Hàn Sương kia."
Lại nhìn tới Lục Thanh. Thời điểm Thiên Phong vừa bao quanh kiếm phôi, lập tức
Hỏa Ngọc chùy trong tay hắn lại vũ động.
Tiếng chùy va chạm đinh tai nhức óc, đến cuối cùng như là tiếng Thiên Phong
gào thét, cuồng bạo vô ngần. Mười tám chùy đánh xong, thân hình Lục Thanh lại
chuyển động, Hỏa Ngọc chùy trong tay hắn run lên rất nhỏ. Thỉnh thoảng chùy
đang đánh ra lại đổi hướng giữa chừng, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện hoa
văn mang theo phong cách cổ xưa. Hoa văn này trông như một cơn lốc gào thét
quanh thân kiếm, hai bên hình thành hình dáng Phong Nhận hoàn sắc bén.
Ở hai bên mũi kiếm cũng bắt đầu hiện ra tia khí sắc bén nhỏ như sợi tóc dày
đặc bắn ra bốn phía đem không khí chung quanh thoát phá thành chân không. Cho
dù là cách mấy trượng xa cũng rõ ràng cảm nhận được sự sắc bén của thanh kiếm.
Tuy còn chưa tôi vào nước lạnh nhưng hai người Lăng Vân khẳng định, thanh kiếm
này nhất định rất sắc bén, thổi mao đoạn phát, chém sắt như chém bùn.
Theo Hỏa Ngọc chùy không ngừng đập xuống, từ trong tầng Thiên Phong không
ngừng có khói xám lượn lờ dâng lên, đồng thời cũng đem theo tạp chất ly khai
khỏi Thanh Hỏa Tinh Kim lô. Rất nhanh, làn khói xám bắt đầu hiển lộ ra xen lẫn
ánh sáng màu xanh, làm cho mọi người có một cảm giác hùng hậu khó thở.
Đến cuối cùng khi thanh kiếm đã thành hình, tay phải của Lục Thanh khẽ vỗ lên,
Thanh Hỏa Tinh Kim lô liền hạ xuống mặt đất, phát ra tiếng chấn động kịch
liệt.
Ánh mắt của Lục Thanh ngưng lại, tay phải vung lên. Chỉ nghe xẹt xẹt hai
tiếng, từ trong Lôi Vân liền có một đạo Thiên Lôi bắn thẳng xuống. Chân không
liên tục thoát phá, uy thế vô tận khiến cả không gian như đọng lại.
"Thiên Lôi!" Một Chú Kiếm Sư có nhận biết liền la lên. Nếu nói đạo Thiên Phong
lúc trước làm cho người ta kinh hãi thì đạo Thiên Lôi này lại làm cho người ta
kinh hồn bạt vía. Thiên Lôi, trong truyền thuyết chính là chỉ tồn tại khi Kiếm
Hoàng độ Lôi kiếp. Không nghĩ đến lúc này Lục Thanh lại có thể tiếp dẫn xuống.
Thủ đoạn như vầy thật sự khó tưởng tượng được, cho dù tất cả đều sớm biết Lục
Thanh tu luyện chính là Phong Lôi Kiếm Khí.
Mà giờ phút này Lục Thanh cũng có một chút chật vật. Thiên Lôi rất bá đạo,
không phải Thiên Phong có thể so sánh. Cho dù là Thiên Lôi tiến nhập vào trong
năm trăm trượng, hắn có thể mượn uy trời đất khống chế, nhưng vẫn có chút miễn
cưỡng. Lục Thanh biết đây là do hắn chưa tiến đến cảnh giới Kiếm Hồn, thần
thức cùng linh hồn lực không đủ để ngưng tụ thành hồn thức, thật sự là còn
yếu. Về phương diện khác, Thiên Lôi này thật sự bá đạo cùng mạnh mẽ, có nắm
trong tay uy trời đất cũng phải mất rất nhiều sức lực mới không chế được.
Lục Thanh miễn cưỡng khống chế một đạo Thiên Lôi, đánh vào thanh kiếm vừa mới
thành hình trước mặtt.
Ầm ầm
Tiếng sầm rền to lớn vang khắp nơi, nững Chú Kiếm Sư tu vi thấp sắc mặt trắng
bệch, cả đám không chịu được liên tiếp thối lui. Cho dù là hai người Lăng Vân
có tu vi cao nhất cũng cảm thấy hít thở không thông.
Bọn họ còn không biết đây là Lục Thanh đã mượn uy trời đất áp chế bớt Thiên
Lôi. Nếu không chỉ bằng vào uy áp của Thiên Lôi thôi cũng đủ chấn tan mọi
người.
Nhưng đó bây giờ không phải là quan trọng, lúc này bất luận là hai người Lăng
Vân hay Chú Kiếm Sư của các thế lực đều đồng loạt đứng lên Không có ai nói
chuyện cả, mặc kệ là lúc này tâm thần đang rung lên.
"Thanh nhi!"Nhan Như Ngọc thở dài một hơi, khóe mắt đã có chút ươn ướt.
Giờ phút này, trên sân đá, Thiên Lôi bao phủ hai bên thanh kiếm, từng làn khói
xám nhàn nhạt không ngừng bốc lên. Làn khói nhẹ không ngừng quán quanh, giống
nư giao long uốn lượn. Cách chỗ Thiên Lôi trên một thước, một đoàn sương mù
màu xanh bình thành, thậm chí bên trong còn truyền ra tiếng long ngâm mơ hồ.
Khói xám như tơ lũ theo thời gian trôi qua dần biến thành màu xanh ngọc, màu
xanh lá cây so với màu bảo ngọc còn tối tinh thuần hơn nhiều. Một tầng sáng
màu xanh bắt đầu từ đạo Thiên Lôi thấu ra, vô tận thia khí thẳng hướng cửu
tiêu.
Trong giây lát ,một tiếng long ngâm kin thiên vang lên. Ở phía trên Thiên Lôi,
tầng khói nhẹ quấn quanh tản ra một do động huyền bí, lát sau liền ngưng tụ
thành một con giao long màu xanh dài hơn chừng mười trượng. Giao long này có
bốn trảo, mỗi trảo có bốn móng vuốt sắc bén, trên người dày đặc lân giáp, trên
chiếc đầu to lớn không có sừng là một đôi con ngươi màu xanh trông rất sống
động. Chỉ thấy đuôi của giao long vẫy ra, trên thân nổi lên một tầng điện
thanh màu tím, đồng thời trên bốn trảo có Tốn Phong màu xanh phập phồng, thẳng
hướng lên Lôi Vân trên bầu trời.