Người đăng: Ma Kiếm
Chùy thứ nhất vừa đánh xuống, ánh mắt của hai người Lăng Vân đã trở lên kinh
hãi. Bọn họ nhìn ra, nếu là bọn họ chỉ sợ là đến chùy thứ bốn hay năm thì trăm
năm Huyền Kim mới có thể giảm đi gần tấc như vậy.
Đây vẫn còn là người sao?
Hai người liếc nhìn nhau, bọn họ nhìn ra được Lục Thanh không hề vận dụng chút
Kiếm Nguyên, thế mà trên cánh tay lại có kình lực chỉ sợ đến nghìn cân. Cái
này xem như là Chú Kiếm Sư rèn luyện lực tay từ nhỏ, chỉ sợ vài thập niên cũng
không có được lực lượng như vậy.
Lục Thanh cũng không biết ý nghĩ của hai người, cho dù hắn biết hắn cũng không
đi để ý đến hai người. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung đến
Hỏa Ngọc chùy trong tay.
Theo chùy thứ nhất đánh xuống, thân hình Lục Thanh thuận thế xoay chuyển, hai
chân dạng ra, cả thân hình cong lên như một chiếc cung căng hết đà, sưu một
tiếng, Hỏa Ngọc chùy lại gào thét nện xuống.
Theo chùy thứ hai đánh ra, khí thế cả người Lục Thanh đều ngưng tụ lại. Lúc
này trong mắt Lục Thanh chỉ còn lại khối trăm năm Huyền Kim kia. Từ người hắn
không hề có Kiếm Nguyên gì dao động, nhưng trên Hỏa Ngọc chùy lại tản mát ra
quang mang tím hồn. Đồng thời trên mặt chùy có Tử Điện quấn quanh, theo động
tác của Lục Thanh mà phát ra Lôi âm cuồn cuộn.
Truyền thuyết kể lại, binh khí của Lôi thần là một cặp Lôi chùy, Lôi chùy oanh
ra là dẫn động Thiên Lôi mang theo Lôi hỏa hàng thế. Lúc này, Hỏa Ngọc chùy
trong tay Lục Thanh thật sự là trông giống như Lôi chùy, uy thế vô cùng.
Theo Hỏa Ngọc chùy đánh xuống, Tử Điện xét ngang trời, để lại trong hư không
một vệt lưu quang màu tím.
Hỏa Ngọc chùy càng đánh càng nhanh. Mặt chùy cùng với Huyền Kim chạm vào nhau
phát ra tiếng sấm rền vang. Mặt chùy vừa chạm vào mặt Huyền Kim liền thu lại,
khôi phục đến độ cao như cũ rồi tiếp tục gào thét nện xuống. Như thể để đáp
lại, tiếng va chạm không ngừng vang lên theo một loại vân luật kì dị, tiết tấu
rõ ràng. Mỗi một tiếng chùy đều tinh tế điêu luyện vô cùng, thật sâu khảm vào
trong lòng mọi người.
"Đây là Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục gia, quả nhiên là vô cùng tinh
diệu. Vô luận là tinh luyện hay tạo hình đều là chùy pháp đứng đầu a!"
"Đúng vậy, nếu không phải Lục gia chủ toàn tâm với Kiếm Đạo thì chỉ sợ có thể
cùng hai vị Lăng đại sư tranh đoạt khôi thủ rồi. Thực đáng tiếc, chùy pháp mặc
dù cao thâm, nhưng kinh nghiệm lại còn thiếu."
Nghe những Chú Kiếm Sư sau lưng khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt hai người Lăng Vân
đồng thời trở nên khó coi. Tuy không muốn thừa nhận nhưng hai người cũng biết,
nếu như Lục Thanh mà có kinh nghiệm bằng bọn họ, thì hắn bằng vào Đại Diễn Tam
Thập Lục chùy tinh thâm, rất có thể sẽ đánh bại bọn họ.
Nhưng trên thế giới này không có việc nếu như, Lục Thanh này vẫn chưa có đủ
kinh nghiệm như vậy chỉ có một kết cục, đó là hai người bọn họ sẽ đánh vỡ vị
trí khôi thủ bao năm qua của Lục gia.
Nghĩ đến đây, hai người không hẹn mà cũng lộ ra nụ cười thâm trầm. Theo bọn họ
thấy thì thắng lợi đã nắm chắc trong tay.
Bên kia.
Vẻ mặt Nhan Như Ngọc bất định ngồi xem. Lục Thanh đã từng làm cho nàng nhiều
lần kinh hỉ, lần này khẳng định sẽ không để cho nàng phải thất vọng.
"Ngô sư phụ, ngươi nói tiểu nhi có bao nhiêu phần thắng."
Nghe Nhan Như Ngọc hỏi, Ngô Lâm có chút không đành lòng, nhưng vẫn hồi đáp chi
tiết: "Thái phu nhân, tuy rằng chùy pháp của gia chủ tuyệt đỉnh, thậm chí có
thể nói là có một không hai trong Tử Hà tông chúng ta, nhưng mà kinh nghiệm
của người vẫn còn...."
"Không có hy vọng phải không?" Nhan Như Ngọc khẽ thì thào, nhưng lập tức ánh
mắt trở lên tin tưởng: "Ta tin, Thanh nhi nhất định sẽ thắng!"
Ngô Lâm sửng sốt, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của Nhan Như Ngọc, trong
lòng cũng hiện lên một tia hy vọng.
Lúc trước, gia chủ đời trước cũng như vậy, gia chủ bây giờ cũng như thế! Ngẩng
đầu nhìn thân ảnh trên sân, ánh mắt Ngô Lâm cũng trở lên kiên định.
Giờ phút này, ở trên sân đá, xung quanh Thanh Hỏa Tinh Kim lô đầy lôi quang
màu tím quấn quanh, tiếng xèo xèo không dứt bên tai.
Theo động tác của Lục Thanh, khối trăm năm Huyền Kim rất nhanh bị đánh thành
hình kiếm, chân trái lại bước lên, một khối Huyền Thiết đã được cho vào ngọn
lửa. Dưới Hỏa Ngọc chùy nện vào, khối Huyền Thiết này rất nhanh hòa tan, kiếm
phôi đã dần thành hình.
Chùy sau nhanh hơn chùy trước, cả người Lục Thanh cơ hồ hóa thành một đạo
phong luân xoay nhanh. Lực phản chấn của mỗi chùy đều bị tâm pháp độc đáo của
Đại Diễn Tam Thập Lục chùy chuyển hóa lên chùy sau. Lực lượng trên cánh tay
Lục Thanh không ngừng gia tăng, chỉ sau nửa nén hương, mỗi một chùy đánh xuống
đã có ba nghìn cân cự lực.
Lực lượng không ngừng chồng chất lên nhau, theo đó tiếng xé gió càng thêm kịch
liệt, Tốn Phong màu xanh lưu chuyển như nước, thổi bùng lên ngọn lửa màu lam
trong lò.
Chùy thứ chín, chùy thứ mười... chùy thứ mười ba. Rất nhanh, Đại Diễn Tam Thập
Lục chùy của Lục Thanh đã đạt tới chùy thứ mười ba. Dưới chùy pháp tinh diệu
của Lục Thanh, kiếm phôi đã hiện ra hình dạng một thanh trường kiếm, từng đợt
tia khí nhè nhẹ dật tán ra.
Lực đạo trên tay Lục Thanh càng thêm mạnh mẽ, mà nguyên bản Thanh Hỏa Tinh Kim
lô đặt trên mặt đất cũng chậm rãi chấn động ly khai khỏi mặt đất. Ở dưới lô là
một tầng khí Tốn Phong nồng đậm.
Đến bây giờ, hai người Lăng Vân cũng biết Lục Thanh đã lĩnh ngộ khí Phong Lôi
tới tình trạng rợn người. Có Lôi khí rèn luyện Huyền kim, tạp chất mau chóng
được tẩy trừ sạch sẽ, mà còn có lực lượng phi nhân kia nữa chứ!
Cho dù ở cách xa, hai người Lăng Vân vẫn cảm nhận được kình phong bám trên mặt
Hỏa Ngọc chùy. Lực cánh tay kia phải mạnh mẽ bao nhiêu a, quả thực chính là
một Linh Thú hình người!
Lúc này, Hỏa Ngọc chùy trong tay Lục Thanh như hóa thành một đường cong, đến
cuối cùng từ trong ngọn lửa liên tiếp phát ra tiếng kiếm ngâm cao vút. Một
thanh trường kiếm dần được ngưng tụ thành hình. Theo Hỏa Ngọc chùy đánh lên,
hoa văn trên chuôi kiếm cùng thân kiếm cũng dần lộ ra.
Chùy thứ mười sáu, chùy thứ mười bảy, theo chùy thứ mười tám của Lục Thanh
đánh ra, cờ hồ là theo bản năng, trong thức hải của Lục Thanh, thần thức mênh
mông cuồn cuộn bí mật mang theo một tia lin hồn lực khuếch ta ra, nhanh chóng
dung hợp với trời đất xung quanh. Lúc này, phạm vi trời đất xung quanh trăm
trượng đều hiện rõ mồn một trong đầu Lục Thanh.
Lục Thanh lại nhìn tới trong miệng lô, nhịn không được liền điều động uy trời
đất trong trăm trượng tụ tập lại. Tuy lấy thần thức cùng linh hồn lực của hắn
lúc này nhưng cũng phải cố gắng hết sức, nhưng coi như hắn đã miễn cưỡng làm
được.
Lúc này dưới uy nghiêm của uy trời đất, trong mắt Lục Thanh trên kiếm phôi
hiện lên vô số dấu vết hỗn độn. Những dấu vết này lúc trước Lục Thanh khó có
thể thấy được. Mà Lục Thanh lập tức phát hiện những dấu vế này chẳng những hỗn
độn mà trên thân kiếm cũng có nhiều chỗ gập gềnh khó có thể phát hiện, không
thể nghi ngờ là những dấu vết này sẽ ảnh hưởng tới trình độ sắc bén của thân
kiếm.
Trong lòng vui vẻ nhưng rất nhanh được Lục Thanh áp chế lại. Hiện giờ nhìn
thấy những vết gấp lại đại điểu cho việc hắn có thể làm cho thân kiếm hoàn mỹ
không chút tỳ vết.
Đại Diễn Tam Thập Lục chùy một lần nữa tái khởi.
Lúc này hai người Lăng Vân đều trợn trừng mắt nhìn. Khi chùy pháp vừa đánh lại
lần thứ hai, bọn họ phát hiện tựa như Lục Thanh có gì đó biến hóa, chùy pháp
lúc đầu còn trúc trắc thì bây giờ lại vô cùng chuẩn xác, lực đạo phân bố cũng
tinh tế vô cùng, căn bản là rất hoàn mỹ.
Hai người Lăng Vân xem ra, thật giống như một gã học đồ mới vào nghề, đột
nhiên lại biến thành một vị đại sư kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, theo chùy
pháp của Lục Thanh đánh ra, bọn họ còn thấy như Lục Thanh có kinh nghiệm cùng
khống chế hoàn mỹ, cơ hồ đã có xu thế siêu việt hai người.
mà ở bên kia, có thể Nhan Như Ngọc không có phát hiện cái gì biến hóa, nhưng
không có nghĩa là phía sau nàng không có ai phát hiện ra.
Cả bốn người Ngô Lâm đều ngẩn ra.
"Thái phu nhân, gia chủ người, người...!" Đã trải qua nhiều sóng gió, Ngô Lâm
vốn tưởng rằng mình rất trấn định, nhưng lúc này hắn phát hiện bản thân tự
đánh giá mình quá cao.
"Thanh nhi hắn làm sao vậy?" Trong lòng Nhan Như Ngọc căng thẳng, vội vàng
hỏi.
"Gia chủ, gia chủ đột nhiên như có thần trợ giúp, chùy pháp cùng khả năng
khống chế như đã hoàn mỹ." Ngô Lâm không biết giải thích thế nào, chuyện tình
bậc này hắn cũng chỉ biết cho là thần trợ giúp mới được.
"Như thế nào có thế!" Rốt cuộc kiềm chế không được khiếp sợ trong lòng, nguyên
bản hai người Lăng Vân còn ngồi ngay ngắn lập tức đứng dậy.
"Ồn ào!" Lục Thanh nhíu mày trầm quát một tiếng. Hai gã đều có tu vi Kiếm Sư
liền cảm thấy trời đất xung quanh như trở lên bạo nộ, uy áp cuồn cuộn hung
hăng áp chế vào trong người bọn họ.
Không thể động đậy!
Trên mặt hai người rõ ràng hiện lên một tia ửng hồng, ngay sau đó nguyên bản
hai người vừa đứng dậy liền thình thịch hai tiếng ngồi trở về chỗ cũ. Hai
người cố gắng điều động Kiếm Nguyên trong Kiếm Chủng chống đỡ, nhưng sao có
thể chống lại uy trời đất do Lục Thanh điều động. Cả hai đều kinh hãi phát
hiện, Kiếm Chủng trong đan điền đã hoàn toàn bị ngăn chặn, thậm chí còn phát
ra tiếng ngâm sợ hãi, đến một tia Kiếm Nguyên cũng điều động khó khăn.
Lục Thanh cũng kinh ngạc, hắn không hề nghĩ đến, chỉ là một tia uy trời đất
vây mà có hiệu quả như thế. Chỉ có một tia mà hai gã Kiếm Sư trung thiên vị
đều không có một chút lực phản kháng.
Nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ nhiều, thời gian cũng không còn nhiều
nữa.
Lúc này Lục Thạnh huy động Hỏa Ngọc chùy càng thêm thuận buồm xuôi gió. Trên
kiếm phôi, hoa văn đã muốn hoàn thiện. Trong tai mọi người, dưới Hỏa Ngọc chùy
vũ động, tiếng kiếm ngâm càng thêm thuần túy, ngân nga réo rắt không chút tạp
chất.
Đợi cho Đại Diễn Tam Thập Lục chùy thi triển đến chùy thứ mười, tiếng kiếm
ngâm có thể đoạn kim nứt mạch. Tia khí sắc bén từ trong Thanh Hỏa Tinh Kim lô
bắn ra bốn phía, một tiếng kiếm ngâm hùng hậu như tiếng chuông ngân vang.