Người đăng: Ma Kiếm
Mọi người đứng yên lặng một lúc lâu, mãi cho tới khi Huyền Minh được Huyền
Thanh đỡ phát ra một tiếng rên rỉ.
Mông lung mở hai mắt ra, Huyền Minh liền thấy được vẻ mặt của Huyền Thanh.
"Là ngươi!" Thanh âm Huyền Minh có chút khàn khàn vang lên: "Buông ta ra!"
Nhướng mày, Huyền Thanh không hề do dự lập tức bỏ tay trái đang đỡ Huyền Minh
xuống.
Huyền Minh lảo đảo cố gắng đứng, nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng vững được,
lập tức Tầm Thiên Kính giơ tay đỡ lấy hắn.
"Ngươi đã trúng độc của Độc Cáp Mô, đan điền còn bị thương tổn, còn phải điều
dưỡng thật tốt mới khỏi được." Lạc Thiên Phong trầm giọng nói tiếp: "Giờ là
thời kỳ rất quan trọng, ngươi không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho tông
môn mà phải giữ gìn sức khỏe!"
Huyền Minh nghe vậy ngẩn ra, lập tức ngừng giãy giụa khỏi tay Tầm Thiên Kính.
Bảy ngươi Lục Thanh đều rùng mình. Đan điền bị thương, cho dù chỉ là vết
thương nhẹ thôi cũng phải điều dưỡng vài năm mới khỏi được. Huống chi, xem bộ
dáng của Huyền Minh bây giờ như là một phế nhân, sợ là không phải bị thương
nhỏ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lạc Thiên Phong lại mở miệng nói: "Lúc trước chưa kịp, bây
giờ bảy người các ngươi hãy lấy linh dược mà mình tìm được ra đây."
Lục Thanh không do dự lấy ra ba chiếc hộp ngọc màu tím mà hắn đã chuẩn bị
trước. Ở bên trong hai chiếc hộp có mấy gốc linh thảo mấy nghìn năm, hộp cuối
cùng thì để một cây Vạn Niên Bất Tử Căn, còn những thứ khác Lục Thanh đều cho
vào Không Giới của mình.
Sáu người Lạc Tâm Vũ, mỗi người lấy ra hai hộp ngọc, do Tầm Thiên Kính đến
xem.
Đến bây giờ Lục Thanh mới biết thì ra phong chủ núi Vân Vụ thoạt nhìn có chút
nóng nảy nhưng lại là một gã y sư hay một luyện đan sư hàng đầu.
"Tử Kim Chi ban nghìn năm, Huyền Nguyên thảo sáu nghìn năm, Lưu Vân quả năm
nghìn năm, Bích Liên hai nghìn năm. Tốt! Tốt quá! Không nghĩ tới các ngươi lại
tìm được nhiều linh dược trân quý như vậy. Cứ như vậy, không có linh dược cần
dùng để luyện chết Kiếm Hồn đan, ta cũng có thể dùng những linh dược này thay
thế được." Trên mặt Tầm Thiên Kính lộ ra ý mừng nói.
Có Kiếm Hồn đan, chỉ cần đạt tới cảnh giới, ngưng kết Kiếm Hồn có thể gia tăng
ba thành cơ hội. Như vậy thì có thể gia tăng số lượng Đại Sư cảnh giới Kiếm
Hồn của Từ Hà tông, tăng hai hay ba người cũng có thể!
Trong số sáu người, linh dược của Lạc Tâm Vũ thu được là trân quý nhất. Phân
biệt có một gốc Xa Mã chi vạn năm cùng một gốc Thất Diệp Thảo bảy nghìn năm.
Cuối cùng khi đến phiên Lục Thanh, khi chiếc hộp ngọc màu tím thứ nhất được mở
ra. Tầm Thiên Kính nhìn vài cái, lại nếm hương vị rồi gật đầu nói: "Thảo Linh
Chi sáu ngàn năm, là linh dược hệ Hỏa rất hiếm có."
Lát sau, khi hộp ngọc thứ hai được mở ra: "Chu quả chín nghìn năm, cũng là
linh dược hệ Hỏa khó có được, tốt lắm! Còn chiếc hộp bên dưới là...."
Tầm Thiên Kính có chút nghi hoặc mở chiếc hộp cuối cùng ra.
Một làn ánh sáng màu xanh lục bốc lên, đồng thời mang theo một cỗ khí tức
hoang dã cổ xưa. Một hơi thở hùng hậu lâu dài, giống như đắm chìm trong năm
tháng vô tận. Khí hệ Mộc nồng đậm tràn ngập ra xung quanh mấy chục trượng.
Lúc này, Huyền Minh bị khí hệ Mộc nồng đậm bao quanh sắc mặt liền trở lên hồng
nhuận. Trên người hắn một cỗ hơi độc màu hồng tự động bị đẩy ra, dưới linh khí
hệ Mộc nồng đậm, căn bản không chống đỡ được liền tiêu tán.
"Đây là linh dược gì?" Huyền Minh là người thứ nhất kinh hô ra tiếng. Bởi hắn
cảm thấy, đến một vếc rách trong Kiếm Chủng của hắn, hình như cũng đang khép
lại.
Đợi linh quang yếu đi, đám người Tầm Thiên Kính mới nhìn rõ linh dược trong
chiếc hộp.
Đây là một gốc linh dược có hình dáng như một gốc nhân sâm, toàn thân có màu
xanh biếc trong suốt, linh khí hệ Mộc ngưng tụ thành lục mang như thực. Đặc
biệt mặt trên còn có khí tức hoang dã, tản ra xung quanh, thật sự kinh người.
"Đây là..." Tầm Thiên Kính nhíu mày suy nghĩ. Hắn nhìn linh dược này có cảm
giác khá quen mắt, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra là cái gì, chỉ gắt gao nhìn
chằm chằm vào. Đến bốn người Lạc Thiên Phong cũng nhìn không chớp mắt. Đặc
biệt là Huyền Minh, ánh mắt hắn nhìn vào gốc linh dược này tràn ngập hy vọng.
Dựa theo cảm giác vừa rồi của hắn, nếu hắn có thể ăn một đoạn ngắn, sợ là sẽ
bớt cho hắn mấy năm phải dưỡng thương, chỉ cần thời gian nửa năm cũng đủ để
khôi phục như cũ.
Mọi người còn đang suy nghĩ, Lục Thanh lại mở miệng nói: "Đó là chí bảo hệ
Mộc: Vạn Niên Bất Tử Căn."
"Vạn Niên Bất Tử Căn!" Tầm Thiên Kính thì thào một câu, đột nhiên ánh mắt trở
lên sáng ngời. Bàn tay hắn có chút run rẩy vuốt ve Vạn Niên Bất Tử Căn. Lại
cúi đầu nuốt một ngụm nước bọt, Tầm Thiên Kính mới ngẩng đầu lên.
"Quả nhiên là chí bảo hệ Mộc. Nếu như bị Tần Vô Song thấy được nói cho lão già
kia biết, sợ là lão sẽ đích thân tới tông môn chúng ta trộm cướp a!"
Tiếp tục, trong ánh mắt khó hiểu của bốn người Lạc Thiên Phong, Tầm Thiên Kính
bắt đầu giải thích:
:Linh dược vạn năm có hai loại chí bảo là Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo và Vạn Niên
Bất Tử Căn. Vạn Niên Hoàn Hồn Thảo, là một loại linh dược nghịch thiên có một
không hai. Không nói có thể làm xương trắng máu thịt mọc ra, cho dù là hồn phi
phách tán, có linh dược này đều có thể kéo trở về."
Ngưng một chút, Tầm Thiên Kính lại tiếp tục nọi: "Còn Vạn Niên Bất Tử Căn, bên
trong ẩn chứ sinh cơ to lớn. Người thường dùng vào cũng có thể trú nhan, sống
lâu mấy trăm năm. Đối với người chết, sinh cơ cường đại trong này cũng có thể
đem hồn phách tán đi gọi trở về, thật sự là thứ nghịch thiên. Nếu bị lão già
kia của Thanh Ngọc tông tìm được thứ này, không nói hắn có thể đột phá được
bình cảnh, mà còn có thể gia tăng trên dưới một trăm năm tuổi thọ."
Nghe Tầm Thiên Kính nói, sáu người Lạc Tâm Vũ, thậm chí là bốn người Lạc Thiên
Phong cũng đều há to miệng. Vạn Niên Bất Tử Căn thật sự là linh dược quá
nghịch thiên.
Tiếp theo, Tầm Thiên Kính lại kích động nói: "Xem hoa văn của gốc Vạn Niên Bất
Tử Căn này sợ là đã có năm vạn năm tuổi. Gốc cây này có dược lực mạnh mẽ vô
cùng, so với Vạn Niên Bất Tử Căn bình thường mạnh hơn mấy lần. Nếu dùng để
luyện đan, chỉ cần cho vào một chút, là có thể nâng cao cơ hội luyện thành đan
dược. Thậm chí ta còn có thể dùng nó luyện chế ra Duyên Thọ đan!"
"Duyên thọ đan!" Bốn người Lạc Thiên Phong không khỏi mở to mắt nhìn: "Ngươi
là nói..."
Khẳng định gật đầu, Tầm Thiên Kính trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu không có gì
bất ngờ xảy ra, Bất Tử Căn này dược lực mạnh như vậy, ta có bảy thành nắm chắc
luyện chế thành công."
"Tốt! Thật sự tốt quá!" Lấy tâm tình luôn trấn định của Lạc Thiên Phong, giờ
phút này nghe vậy cũng không nhịn được cười ra tiếng: "Đây là ông trời giúp Tử
Hà tông chúng ta!"
Không phải sao? Vốn bọn họ đang còn lo lắng, sau khi tông môn lên cấp Kim
Thiên không lâu, sư thúc của bọn họ sẽ qua đời. Dựa theo Lạc Thiên Phong ước
đoán, tuy sư thúc có tu vi thông thiên, nhưng nhiều nhất chỉ có thể sống tới
hai trăm tuổi. Chỉ cần hồn phách không hợp, không ngưng tụ thành Kiếm Phách
thì chung quy không thể thoát khỏi tiên thiên trói buộc, kéo dài tuổi thọ.
Nhưng bây giờ Tử Hà tông có thể tranh thủ được mấy chục, thậm chí là gần trăm
năm thời gian để củng cố địa vị tông môn Kim Thiên. Thậm chí lão Kiếm Hoàng
cũng có thể tiến thêm một bước cũng không phải không có khả năng.
Vừa suy nghĩ, Lạc Thiên Phong vừa nhìn về Lục Thanh, trong lòng không khỏi cảm
thán. Ai có thể nghĩ được lúc trước năm người bọn họ làm một cái quyết định
lại biến thành tông môn bồi dưỡng ra một thiên tài cùng kiêu hùng như vậy. Vạn
Niên Bất Tử Căn này, xem như là Lục Thanh đã lập một công lao to lớn cho tông
môn.
Mà lúc này, Lục Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "Mong rằng tông chủ có thể cho
đệ tử một chút Bất Tử Căn!"
"Hả?" Lạc Thiên Phong sửng sốt, lập tức quay sang nhìn Tầm Thiên Kính. Ý tứ
của hắn là, nơi này chỉ có Tầm Thiên Kính am hiểu tinh thâm về đan dược.
Tầm Thiên Kính ngồi xuống vuốt ve Vạn Niên Bất Tử Căn một lát rồi nói: "Gốc
Bất Tử Căn này, luyện chế đan dược cũng chỉ cần một nửa là đủ. Ngươi muốn bao
nhiêu, cần đề làm gì?"
Lục Thanh dừng một chút rồi mở miệng nói: "Sư đệ Đoạn Thanh Vân vô ý nhập ma,
cần dùng Bất Tử Căn cứu mạng, ba tấc là đủ."
Nhập ma!
Bốn người Lạc Thiên Phong đều có chút sửng sốt. Huyền Thanh cũng giật mình,
không phải nhập ma cần dùng Vạn Niên Tẩy Tâm quả mới được sao? Bất Tử Căn có
dùng được không?
Tầm Thiên Kính trầm ngâm một lát rồi nói: "Y kinh có câu: tâm chúc Hỏa, phế
chúc Kim, cam chúc Mộc, tì chú Thổ, thận chúc Thủy. Nhập ma là do tâm nhập,
lúc sau đạt tới thần, đến niệm rồi sinh ra một đạo ma khí. Nếu dùng Vạn Niên
Bất Tử Căn, Mộc có thể cổ vũ Hỏa thắp lên ngọn lửa chí dương, đốt cháy ma khí,
tẩy luyện thần niệm, trở về bản ngã. Ừ! Có thể thử một lần."
Nghe Tầm Thiên Kính nói như vậy, Lạc Thiên Phong gật đầu nói: "Vạn Niên Bất Tử
Căn này do ngươi đoạt được, ngươi lấy năm tấc đi. Nếu như đan dược có thể
luyện chế thành công, còn lại năm tấc, nếu ngươi muốn thì tùy thời đều có thể
lấy."
"Đa tạ tông chủ." Lục Thanh hơi khom người thi lễ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn
Niếp Thanh Thiên. Trong mắt cả hai đều hiện lên một tia vui sướng. Như vậy là
Đoạn Thanh Vân có thể được cứu.
"Tốt lắm! Các ngươi đều tự trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi. Ba ngày sau, đến điện
Tử Hà nghe thưởng. Tông môn sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu. Việc các
ngươi làm vì tông môn, ta đều đã thấy. Lạc Thiên Phong ta có thể cam đoan, các
ngươi tuyệt đối sẽ không thất vọng."
Lạc Thiên Phong trầm giọng nói rồi nhìn sáu người Lục Thanh một cái thật sâu.
Bỗng nhiên, Lạc Thiên Phong nhướng mày, một tiếng quát như sấm vang lên: "Đều
đi ra cho ta!"
Lập tức, ở rất xa, có mười mấy tên đệ tử ngoại tông trong cung Tử Hà tụ tập
lại. Nhiều gã đệ tử ngoại tông cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năm Đại Sư cảnh
giới Kiếm Hồn tề tụ, trong lòng cả đám đều sợ run. Đặc biệt là một tiếng quát
vừa rồi của Lạc Thiên Phong, làm tâm thần bọn họ chấn động, không thể ức chế
run lên.
"Đệ tử bái kiến tông chủ!" Tất cả đều quỳ xuống hành lễ nói.
Đệ tử ngoại tông nhìn thấy tông chủ phải hành lễ quỳ.