Phong Vũ Dục Lai


Người đăng: Ma Kiếm

Lạc Thiên Phong cũng không nói nhiều, liền dẫn đám người Lục Thanh vượt qua
thông đạo này.

Một luồng linh quang năm màu lóe lên. Bước ra khỏi thông đạo, mọi người phát
hiện, cảnh vật trước mắt đã biến hóa. Nguyên bản lúc đầu ngọn núi hơn nghìn
trượng đã bị phá vỡ khi bọn họ tiến vào đã khôi phục lại như ban đầu. Trên
đỉnh núi, tiếng chim hót cùng côn trùng kêu vang, sinh cơ bừng bừng.

Vừa ra khỏi thông đạo, bốn người lạc Thiên Phong liền xoay người lại. Cho dù
là tâm cảnh của Lạc Thiên Phong thì thanh âm cũng trở lên run rẩy nói:

"Truyền thừa..." Lời chưa hết, ánh mắt bốn người đã nhìn chăm chú vào Dịch
Nhược Vũ.

Thần sắc của Dịch Nhược Vũ trịnh trọng, nói: "Chúng đệ tử may mắn không nhục
mệnh!"

"Chúng đệ tử may mắn không nhục mệnh!"

Trong lòng bốn gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn tràn ngập kinh hỉ.

"Tốt!"

"Tốt!"

"Tốt lắm!"

Lạc Thiên Phong thân là đứng đầu một tông mà bây giờ lại không biết nói cái gì
cho tốt, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:

"Ba người khác cùng với những đệ tử của sáu tông còn lại đâu?"

Thần sắc Dịch Nhược Vũ có chút ảm đạm lắc đầu nói: "Nghê Khô cùng Tiêu Ngôn
thì đệ tử không biết sống chết như thế nào. Còn Tư Đồ Tư Dư sư huynh đã bị một
Kiếm Chủ của Vô Tình tông giết chết."

"Vô Tình tông!" Hàn mang trong mắt Lạc Thiên Phong bắn ra bốn phía, nói: "Việc
này ta sẽ tính toán rõ ràng với Vô Tình tông."

"Sư thúc không cần tức giận!" Dịch Nhược Vũ lại nói. Giờ phút này trên mặt của
nàng cũng lộ ra hàn ý nhàn nhạt nói: "Còn lại sáu tông, trừ bỏ Phù Vân tông,
còn lại đệ tử của năm tông đều bị chúng đệ tử giết chết."

"Trừ bỏ Phù Vân tông, còn lại đệ tử của năm tông đều bị chúng đệ tử giết
chết."

Bốn người Lạc Thiên Phong sửng sốt. Tin tức này thật sự không thua tin đạt
được truyền thừa. Tinh anh của năm tông bị diệt, vậy thì tiếp theo cấp bậc Đại
Sư cảnh giới Kiếm Hồn sau này của bọn họ sẽ giảm không nhỏ. Sợ là qua trăm năm
nữa, chỉ còn một mình Tử Hà tông độc bá.

"Thế còn Phù Vân tông?" Tầm Thiên Kính mở to mắt hỏi.

"Cũng toàn bộ chết hết, nhưng không phải chúng đệ tử ra tay." Dịch Nhược Vũ
giải thích.

Tinh anh của sáu tông môn bị tiêu diệt!

Tin tức này thật sự khiến người khác phải kinh hãi. Nhưng lập tức bốn người
đều thanh tỉnh lại.

"Cánh cửa kia đã không còn ai đi ra thế vì sao mà còn chưa đóng lại? Còn có,
trong các ngươi ai là người nhận được truyền thừa?" Lạc Thiên Phong trầm giọng
hỏi.

Nghe Lạc Thiên Phong hỏi, Dịch Nhược Vũ cũng hiện ra vẻ lo lắng nói: "Đó là
lực lượng cuối cùng của Ngũ Hành Kiếm Tôn để duy trì một đường sống cho chúng
đệ tử. Cánh cửa đó sau hai canh giờ sẽ tiêu tán. Mà người tiếp nhận truyền
thừa là Lạc sư huynh. Trên người Lạc sư huynh được Kiếm Tôn bố trí một đạo cấm
chế, có thể duy trì bộ dáng trước đây của huynh ấy trong ba ngày. Ngũ Hành
Kiếm Nguyên dao động trên người cũng được che dấu."

Lạc Thiên Phong biến sắc, nhìn về phía ngọn núi đằng sau, lẩm bẩm nói: "Huyền
sư đệ! Thật khổ cho ngươi." Lời vừa thốt ra mọi người đều nghĩ tới biểu tình
lúc trước của Huyền Minh. Bộ dáng đó rõ ràng khác xa với tâm tính thường ngày
của hắn.

Đó là Huyền Minh lấy thân mình để đánh lạc hướng, mê hoặc những Đại Sư của sáu
tông khác. Sau hai canh giờ cánh cửa sẽ tiêu tán thì khó mà nói trước được
chuyện gì sẽ xảy ra.

Gần như đồng thời, bốn người Lạc Thiên Phong hướng tới ngọn núi phía sau thi
lễ. Đến Huyền Thanh có bất hòa với Huyền Minh cũng thi lễ. Bảy người Lục Thanh
cũng quỳ gối xuống.

Đối với điều này, Lục Thanh cũng không có gì mâu thuẫn. Huyền Minh sư thúc làm
như thế cũng vì tạo ra đường sống cho bọn họ. Như hắn lúc trước vẫn để trong
lòng chuyện đem Niệm Vân kiếm làm phần thưởng ngũ phong luận kiếm vậy, nhưng
sau khi chiến thắng trong luận kiếm hắn cũng đã hiểu ra rất nhiều.

Hiện tại theo tâm cảnh biến hóa, Lục Thanh đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Không có nhân làm sao có quả. Nếu không có việc lúc trước thì hắn làm sao có
thành tựu như bây giờ.

Bảy người vừa đứng dậy, Lạc Thiên Phong liền lấy Liệt Dương Thần Kiếm ra. Trên
thân kiếm có một hoa văn hình một con chim lửa tỏa ra ánh sáng màu vàng rực
rỡ. Đó chính là Kim Dương Thần Điểu được phong ấn trong Thần Kiếm.

Thu

Một tiếng hót ngân nga vang lên. Uy áp bàng bạc từ trên trời cao trăm trượng
phủ xuống. Một tay Lạc Thiên Phong chỉ lên, từ trong Liệt Dương kiếm bắn ra
một đạo lưu quang màu vàng chói mắt hướng tới hư không ngưng tụ.

Kim Dương Thần Điểu xuất hiện, hai cánh mở ra vắt ngang bầu trời gần trăm
trượng. Khí tức hoang dã tràn ngập mở ra.

Kim Dương Thần Điểu cũng đã hoàn toàn khôi phục lại. Lông vũ toàn thân như
ngọn lửa hóa thành nhẹ nhàng vũ động. Cái đầu cao ngạo ngẩng lên, phát ra
tiếng hót trong trẻo. Cả không gian như nhuộm thành màu vàng.

Uy áp từ người nó phát ra phô thiên cái địa. Uy áp như là có ẩn ý chí của trời
đất.

Trong chốc lát uy áp tràn ngập mở ra. Con ngươi màu vàng của Kim Dương Thần
Điểu xoay chuyển nhìn vào Lạc Thiên Phong, rồi mới kì quái nói: "Thiếu ba
người, đã chết sao?"

Ngữ khí của Kim Dương Thần Điểu rất lãnh đạm. Nó đã sống qua nhiều năm tháng,
đối với sinh tử cũng đã nhìn thấu.

Lạc Thiên Phong gật đầu nói: "Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, đã đạt được
truyền thừa của Kiếm Tôn. Nơi này không nên ở lâu, thỉnh tôn giả hộ tống chúng
đệ tử cấp tốc trở về tông môn."

"Truyền thừa của Kiếm Tôn!" Kim Dương Thần Điểu nghe vậy cũng sửng sốt. Nó như
thế nào không biết sự cường đại của Kiếm Tôn. Đó là cảnh giới mà nó khó có thể
với tới. Đổi lại là Linh Thú thì đó phải tương đương với cửu giai Linh Thú, có
thể tưởng tượng được sự mạnh mẽ tới mức nào.

"Là ai?" Con ngươi của Kim Dương Thần Điểu chuyển động, cuối cùng dừng trên
người Lục Thanh nói: "Là tiểu từ này sao?"

Lục Thanh lắc lắc đầu, đem ánh mắt nhìn sang Lạc Tâm vũ. Hiện giờ nhìn qua
cũng không thấy Lạc Tâm Vũ có gì khác biệt so với lúc trước. Đó chính là kết
quả cấm chế tạm thời của Kiếm Tôn. Khó trách Kim Dương Thần Điểu nhìn không
ra.

"Tiểu tử này sao?" Kim Dương Thần Điểu có chút nghi hoặc đánh giá trên dưới
Lạc Tâm Vũ. Nó thật sự không thể nhìn ra được cái gì mới vỗ cánh, cúi đầu
xuống nói: "Đi lên đi!"

Bảy người liên nhảy lên lưng Kim Dương Thần Điểu, chỉ nghe một tiếng hót cao
vút vang lên, đôi cánh Kim Dương Thần Điểu vỗ lên. Bốn người Lạc Thiên Phong
theo sát phía sau, hướng tới phương hướng Tử Hà tông mà cấp tốc bay đi.

Trước cánh cửa năm màu.

Hai mươi ba Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, bên trong có cả Huyền Minh, lẳng lặng
chờ đợi. Hồ Thanh Sương nhìn Huyền Minh đứng một mình cũng có chút nghi ngờ.
Xem biểu tình lúc này của Huyền Minh, thần sắc của hắn rất bình tĩnh nhìn về
phía cánh cửa đang tản ra linh quang năm màu.

Rốt cục có chỗ nào không đúng nhỉ? Trong lòng Hồ Thanh Sương luôn có một cảm
giác không đúng, nhưng lại không biết là cái gì. Những người của Tử Hà tông
đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình Huyền Minh đứng chờ ở đây.

Hắn lại chuyển ánh mắt tới phương hướng của năm tông khác. Thấy trên mặt mỗi
người đều tràn ngập lo lắng cùng ưu tư. Họ lo lắng tông môn mình có thể có mấy
người đi ra, và đê tử của tông môn nào đạt được truyền thừa. Nếu vạn nhất đệ
tử của mình đạt được thì làm thế nào thoát khỏi các tông môn khác làm khó dễ.

Trong mắt Hồ Thanh Sương như có điện quang lóe lên. Hắn lại hướng tới nhìn
Huyền Minh. Hắn thấy vẻ mặt của Huyền Minh rất trấn định tự nhiên. Vẻ trấn
định giống như núi cao áp tới cũng không sợ.

Không sai, là trấn định!

Ánh mắt của Hồ Thanh Sương ngưng lại. Hắn lại quét nhìn một vòng nữa, lại càng
thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình. Lúc này đáng nhẽ Huyền Minh không thể có
được vẻ mặt như vậy mới đúng. Lúc trước hắn còn có vẻ bi thương vậy mà bây giờ
không hề thấy nữa, chẳng lẽ... ?

Một ý nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng Hồ Thanh Sương.

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Ngay sau đó, Hồ Thanh Sương liền đem ý nghĩ này sắp xếp lại trong đầu. Hắn cẩn
thận nhớ lại thực lực của đệ tử Thiên, Nhân hai Đạo. Hồ Thanh Sương lại thêm
khẳng định ý nghĩ của mình sai lầm. Phải biết rằng, trước khi tiến vào Kiếm
Mộ, bốn tông môn Nhân Đạo bọn họ đã thương lượng. Trước hết sẽ diệt sạch đệ tử
của ba tông môn Thiên Đạo, rồi mới tranh giành truyền thừa. Huống chi theo hắn
thấy, liên minh ba tông Thiên Đạo cũng không bền vững.

Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng tâm thần của Hồ Thanh Sương lại càng thêm
mất bình tĩnh. Tựa hồ như có chuyện gì rất lớn đã xảy ra, điều này làm sắc mặt
của hắn càng lúc càng âm trầm. Kiếm Giả đã ngưng kết Kiếm Hồn, đối với họa
phúc của bản thân có cảm ứng rất nhạy bén. Giờ phút này sinh ra cảm giác như
vậy, Hồ Thanh Sương thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì.

Cho dù bản thân hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, tâm cảnh gần như đã đạt tới
cảnh giới đăng phong tạo cực. Nhưng hắn cũng không dám đi tin tưởng phán đoán
của mình. Nếu đó là sự thật thì đối với Ngũ Độc tông của hắn là một đả kích
quá lớn. Thậm chí nếu xử lý không tốt, tương lai tông môn sẽ bị hủy diệt.

Đã nhận ra sắc mặt Hồ Thanh Sương biến hóa, lão già mặt đỏ bên cạnh thấp giọng
nói: "Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

Đồng thời một trung niên Đại Sư cũng nhìn lại. Nhiều năm qua, trong trí nhớ
của hắn, tựa hồ Hồ Thanh Sương cũng không có sắc măt khó coi như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

chỉ thấy Hồ Thanh Sương lắc đầu, không nói gì với hai người. Hắn chỉ nhìn chằm
chằm vào cánh cửa năm màu trong hư không. Đôi con ngươi màu xanh biếc dần trở
lên đỏ bừng, hiện lên hung quang.

Thời gian hai canh giờ không dài. Từ lúc bảy người của Tử Hà tông đi ra, những
Đại Sư của sáu tông môn đều cảm thấy khẩn trương. Bởi vì truyền thừa của Kiếm
Tôn có thể được đệ tử của bọn họ lấy được. Mọi người đều chuẩn bị tâm lý sẵn
sàng đánh một trận. Đồng thời trong lòng họ cũng hạ quyết định, một khi truyền
thừa của Kiếm Tôn xuất hiện ở đệ tử của mình, phải gắt gao bảo vệ, cho dù đắt
tội với năm tông môn khác cũng không tiếc!

Tất cả mọi người biết, chỉ cần chiếm được truyền thừa thì ngày tông môn quật
khởi cũng không còn xa.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #310