Người đăng: Ma Kiếm
Khẽ nhíu mày, gã thanh niên liền dừng lại. Hai con bạo hùng sáu tai thấy thế
liền sử dụng một cái tốc độ hoàn toàn trái ngược với kích thước cơ thể mà đánh
tới. Trọng lượng của chúng khiến cho mặt đất phát ra những tiếng động huỳnh
huỵch.
- Ha ha! Muốn đánh thì tới đây. Túy Thanh Phong. - Quá nhẹ một tiếng, trường
kiếm trong tay thanh niên vẽ theo một vòng tròn. Theo sự huy động của trường
kiếm, từ mũi kiếm nhanh chóng xuất hiện một cơn lốc xoáy kèm theo những tiếng
rít. Thanh âm tăng lên nhanh chóng. Đạo lốc xoáy cao khoảng vài thước, bên
ngoài có kiếm khí màu tím lưu chuyển. Đứng trên cây theo dõi, Lục Thanh thế
thế không khỏi cảm thán. Không ngờ uy lực mạnh lại còn có thêm vẻ đẹp như vậy.
- Đi! - Thanh niên đẩy mạnh trường kiếm một cái, nhất thời cơn lốc xoáy chẻ
đôi không khí mà đánh về phía hai con bạo hùng đang chạy tới.
Hai con linh thú có phần đánh giá thực lực của người thanh niên hơi thấp, mà
cũng có lẽ là chúng tự tin vào độ dầy của bộ da. Vì vậy mà khi tiếp xúc với
cơn lốc xoáy liền bị cuốn vào trong đó. Kiếm khí mạnh mẽ ẩn chứa trong cơn lốc
xoáy nhanh chóng cắt qua bộ da của chúng khiến cho máu tươi văng ra tung tóe.
Cả hai con bạo hùng đều cố gắng né tránh phạm vi của cơn lốc xoáy. Cơn lốc
đánh vào vách đá phía sau làm vô số tảng đá rơi xuống. Sau khi khói bụi tan
hết liền để lộ ra một cái động sâu vài thước.
Cúi đầu liếm máu trên mấy vết thương, hai con bạo hùng sáu tai cùng nổi hung
tính. Chúng rống lên một tiếng, giơ đôi tay mà chặt đứt một đoạn cây to bên
cạnh. Sau đó, tiếp tục gầm rống mà lao về phía người thanh niên.
Lúc này, cả hai con bạo hùng đã bị người thanh niên làm cho giận mờ mắt, đuổi
theo như bị điên. Lục Thanh từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng vượt qua
khoảng cách ba trượng mà lao vào trọng động. Hôm nay, với tu vi Kiếm Giả của
hắn, bất luận là tốc độ, lực lượng hay sự phản ứng cũng đều tăng lên gấp đôi.
Mà thời gian duy trì của Kiếm Nguyên trong cơ thể lâu hơn Kiếm Nguyên khí rất
nhiều.
Quả nhiên, sau khi hai con linh thú đuổi theo người thanh niên gần trăm
trượng, Lục Thanh có thể chui vào động một cách thoải mái. Cho dù thế nào thì
linh thú cũng chỉ là thú mà thôi. Mặc dù mùi trong động không được trong sạch
cho lắm nhưng cũng có một sự ấm áp. Sau khi tiến được mấy trượng liền xuất
hiện một cái ngã ba.
- Chết tiệt.... - Lục Thanh tức giận rủa một tiếng. Hắn liền tăng tốc lao vào
động bên trái. Cũng may, cái động cũng không sâu lắm, chỉ khoảng chừng mười
trượng. Nhìn qua có thể thấy hình như nó do thiên nhiên tạo thành. Có lẽ là
sau khi hai con bạo hùng sáu tai phát hiện nhân sâm nên mới chiếm lấy làm chỗ
trú ẩn. Dù sao thì linh thú dưới ngũ giai cũng đều sống được khoảng chừng hai,
ba trăm năm. Khoảng thời gian đó cũng đủ để đợi nhân sâm trưởng thành. Nếu
không thì cũng chẳng còn để cho hai người Lục Thanh.
Sau khoảng mười trượng, Lục Thanh liền bước vào trong một cái động hết sức ấm
áp. Bên trong động có mấy lớp cổ khô thật dầy. Nhưng nhìn kích thước của nó
cũng chỉ đủ cho một con bạo hùng ngủ mà thôi. Chẳng lẽ, hai con thú lại phân
động ra để sống? Lục Thanh nhìn quanh một chút, tuy nhiên trên mặt đất không
hề có một cây nhân sâm nào.
- Đây là cái gì?
Ánh mắt Lục Thanh đảo quanh chợt thấy bên cạnh đống cỏ có một cây nấm nhỏ.
Chẳng lẽ? Lục Thanh nhớ lại những gì đã đọc được trước đây mà hai mắt hắn chợt
sáng ngời. Đây chính là linh chi, cũng giống như nhân sâm là một loại dược
liệu quý hiếm.
Đầu ngón tay hắn lộ ra một đoạn kiếm khí dài khoảng tấc. Tay hắn phất nhẹ một
cái rồi chặt đứt toàn bộ gốc rỗ của nó, sau đó nhét vào trong người. Hắn có
thể thấy được cây linh chi tím có bốn cái lá. Theo tuổi của linh chi thì cứ
trăm năm sinh được một lá, tổng cộng có tất cả mười lá hay còn gọi là thập
phẩm linh chi. Mà cây linh chi hắn vừa gặp chính là tứ phẩm linh chi. Nó tương
đương với bốn trăm năm sâm vương. Hơn nữa, nó cũng có hiệu quả tương xứng với
người tu luyện giống như nhân sâm. Thậm chí, hiệu quả của dược liệu còn nhu
hòa hơn một chút.
Theo những gì mà Lục Thanh đọc được trong dược điển thì nhân sâm thuần dương,
linh chi thuần âm. Nếu chỉ có âm không thì không thể sinh trưởng mà chỉ có
dương không thì cũng không sống được lâu. Nếu như cả hai cùng phối hợp, âm
dương tương hỗ thì mới có thể phát huy dược liệu tới một mức cao nhất.
Trong lòng cảm thấy vui vẻ, Lục Thanh liền nhanh chóng vọt ra khỏi động. Chẳng
bao lâu, hắn đã tới được ngã ba. Cũng không kịp dừng lại, Lục Thanh nhanh
chóng xoay người chui vào trong động bên phải. Cái động này tương đối dài,
cũng phải tới ba, bốn mươi trượng, Lục Thanh mới vào được tới bên trong.
Nhất thời, một mùi nhân sâm thơm mát khiến lòng người ngây ngất chui vào mũi.
Hít một hơi thật sâu, Lục Thanh cảm thấy tinh thần rung nhẹ, bao mệt nhọc vừa
mới dốc sức để di chuyển liền giảm đi một chút. Ngay cả Húc Nhật tâm kinh tầng
thứ ba đang vận chuyển trong cơ thể cũng nhanh hơn vài phần.
Quả nhiên ở giữa động có một cây nhân sâm màu bạc to chừng cánh tay, ngập
trong đất. Bên cạnh nó có một dòng suối rộng chừng một trượng. Nước suối từ
bên trong chảy ra, tắm táp cho đoạn rễ của nhân sâm đang lộ trên mặt đất.
Lần này, hắn không dám sử dụng tới Tử Điện kiếm khí. Lục Thanh chỉ sợ bản thân
khống chế không được tốt sẽ làm hư hại tới rễ của nó. Hắn rút Luyện Tâm kiếm
sau lưng ra mà đào. Một lúc sao toàn bộ gốc rễ của cây nhân sâm cũng lộ ra
hết. Nó dài khoảng chừng hơn thước, cầm trong tay có cảm giác ấm áp. Lục Thanh
cũng chẳng kịp rửa mà nhanh chóng bỏ nó vào trong một lớp bùn đất rồi nhanh
chóng phóng về phía cửa động. Dù sao thì bây giờ, trong cái động này cũng còn
có hai con linh thú nhị giai không thể đùa được.
Ánh sáng chiếu vào trong mắt càng lúc càng nhiều. Phía bên ngoài vẫn có những
tiếng động ầm ầm vang lên, hiển nhiên là trận chiến đấu giữa hai bên vẫn chưa
chấm dứt. Cuối cùng thì Lục Thanh cũng bước ra khỏi động.
"Không hay".
Thực sự là mùi thơm của nhân sâm quá mức đặc biệt vì thế mà hai con bạo hùng ở
xa cùng nổi giận, gầm lên một tiếng, quay người lao về phía Lục Thanh. Mà
người thanh niên vì chỉ có mục đích chọc giận hai con thú nên vẫn đứng cách
chúng mười trượng mà dụng kiếm khí khiêu khích. Nên khi hai con thú đột nhiên
quay người thì hắn cũng nhận ra Lục Thanh.
Thoáng sửng sốt một cái đã để cho hai con bạo hùng chạy được gần mười trượng,
gia tăng khoảng cách với hắn lên tới hai mười trượng. Cho dù với tốc độ của
hắn cũng khó mà đuổi được.
Đến lúc này, Lục Thanh lại phải đối mặt với trận chiến Sinh Tử. Hai con bạo
hùng điên cuồng lao tới với khí thế hung hăng. Với tốc độ của hắn bây giờ, cơ
bản là không thể chạy thoát.
Lục Thanh nhanh chóng bình tĩnh lại. Sinh tử hơn mười ngày trước khiến cho tâm
cảnh của hắn đã có một sự lột xác. Nếu trốn không được thì chỉ còn cách chiến
mà thôi. Một khí thế mang theo ý chí chiến đấu nhanh chóng bốc lên từ trên
người Lục Thanh. Hắn nhét nhân sâm vào bên hông, Luyện Tâm kiếm từ từ chỉ
thẳng ra phía trước, nghênh đón hai con thú đang chạy tới.
- Ngươi điên rồi. Chạy mau. - Người thanh niên đang đuổi theo phía sau thấy
vậy vội há miệng quát. Đồng thời tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng, cố gắng
chặn hai con thú lại. Bất chợt, ánh mắt người thanh niên chợt sửng sốt. Bởi
hắn thấy trên người Lục Thanh từ từ xuất hiện một vầng ánh sáng màu tím rất
dầy. Đồng thời, một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên cao. Từ trên mũi kiếm của
gã có chui ra một đoạn kiếm khí khoảng nửa tấc, tuy nhiên lại có một cảm giác
hủy diệt.
Như nghĩ ra điều gì đó, nét mặt thanh niên nhất thời lộ ra một sự vui mừng lẫn
sợ hãi. Đồng thời, trong lòng hắn lại càng thêm khẩn trương. Trường kiếm trong
tay chỉ thẳng về phía trước bắn ra mười đạo kiếm khí vào lưng của hai con bạo
hùng sáu tai.
Luyện Hồn quyết vận chuyển so với lúc trước khi Trúc Cơ đã có nhiều tiến bộ.
Hôm nay, luồng khí mát trong Thức Hải đã nhiều hơn trước mấy lần. Nếu toàn lực
tản ra thì có thể bao phủ trong phạm vi khoảng chừng mười lăm trượng. Lúc này,
hai mắt hắn nhìn chằm chằm hai con bạo hùng sáu tai. Trong nháy mắt, Lục Thanh
thấy động tác của chúng như chậm đi một chút.
Tử Điện kiếm nguyên mới lột xác trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, sau đó
dưới sự điều động của Lục Thanh chúng rót toàn bộ vào trong Luyện Tâm kiếm.
Trong nháy mắt, vầng sáng màu tím trên Luyện Tâm kiếm tăng mạnh. Hơn nữa, kiếm
khí nơi mũi kiếm lại dài thêm nửa tấc, trên đó có những tia chớp vờn quanh.
Bất chợt, hai con bạo hùng sáu tai đang chạy đến chợt có một sự hoảng sợ. Thân
thể đang lao tới chợt ngừng lại tạo ra một vết cả trượng trên mặt đất. Điều đó
khiến cho Lục Thanh phải sửng sốt mà dừng lại. Hắn phát hiện ra ánh mắt của
hai con bạo hùng đang nhìn chằm chằm vào Tử Điện kiếm khí đang chui ra ở đầu
Luyện Tâm kiếm.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn vẫn nhân cơ hội đi tới trước mặt người
thanh niên. Gã nắm bả vai của hắn rồi phi lên cao, nhanh chóng chạy về phía
Triêu Dương cung. Sau lưng cả hai loáng thoáng có tiếng gầm rống không cam
lòng. Có điều, Lục Thanh có thể thấy hai con bạo hùng cũng không đuổi theo.
Trên đường chạy trốn, cả hai cũng không có gặp bất cứ một con linh thú nào.
Hiển nhiên, người thanh niên hết sức quen thuộc ở đây. Sau hơn nửa canh giờ,
cả hai đã đi ra khỏi rừng cây.
- Ha ha! Cuối cùng thì hôm nay cũng là nhờ có ngươi. Suýt nữa, thì để cho
ngươi gặp nạn. - Người thanh niên thu hồi trường kiếm rồi nói một cách xin
lỗi.
Cũng chẳng quá để ý, Lục Thanh tháo cây nhân sâm bên sườn xuống.
- Thế này đi, ta cũng không cần nhiều lắm. Ta sẽ lấy một nửa thước. Còn lại
coi như là của ta dùng để chuộc lỗi. - Nói xong, người thanh niên lấy ra hai
cái hộp dài bằng bạch ngọc. Rồi dùng một thanh tiểu đao bằng ngọc tím, cạo
sạch bùn đất trên thân nhân sâm rồi cắt lấy phần của mình. Phần còn lại hắn
cho vào hộp rồi đưa cho Lục Thanh.
- Đi thôi! - Sau khi phân chia xong, người thanh niên mở miệng nói. Hắn vừa
xoay người liền phát hiện ra Lục Thanh vẫn đứng im liền nói:
- Có chuyện gì thế?
Suy nghĩ một chút, Lục Thanh lấy cây tứ phẩm linh chi ra.
- Ở đây còn có một cây tử linh chi. Ta với ngươi chia nhau.
Đầu tiên, người thanh niên sửng sốt, sau đó liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Một lúc sau, nét mặt hắn trịnh trọng nhìn Lục Thanh:
- Giới thiệu một chút, ta gọi la...
- Nhiếp Thanh Thiên! Kiếm Sư tiểu thiên vị. Ta biết rổi. - Ngẩng đầu, Lục
Thanh cũng mỉm cười nhìn người thanh niên.
- Tân đệ tử nội tông Lục Thanh, Kiếm Giả tiểu thiên vị.
Nhiếp Thanh Thiên ngẩn người, cũng mỉm cười rổi nói:
- Thì ra là ngươi đã nhận ra ta. Quả nhiên có thể vào Tử Trúc viện cũng không
phải là người tầm thường. Đương nhiên, cái tên mập kia thì không tính.
Nói tới đây, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười to mà đi.