Người đăng: Ma Kiếm
"Ngươi!" Chẳng những là Tầm Thiên Kính, chính hai người Hàn Kiến Tâm cùng Tần
Vô Song cũng đều nhíu mày. Bất quá tốt xấu gì hai người cũng là môn chủ đứng
đầu tông môn. Tuy rằng hai gã trưởng lão cảnh giới Kiếm Hồn của Ngũ Độc tông
kẻ xướng người họa, nhưng họ vẫn kìm nén lại tức giận.
Thời gian trôi qua, nguyên mọi người còn muốn tìm hiểu Ngũ Hành trận đồ cũng
dần buông xuôi. Mặc kệ trận đồ trước mắt có bao nhiêu huyền diệu, lúc này cũng
không quan trọng bằng đệ tử đạt được truyền thừa.
Đạt được truyền thừa là một chuyện tốt to lớn. Cho dù phải bỏ hết sức của tông
môn ra cũng phải bảo toàn đệ tử đạt được truyền thừa. Khoảng cách của bảy tông
môn dần dãn ra, để phòng ngừa người bên cạnh đỏ mắt đánh lén. Dù sao truyền
thừa của Kiếm Tôn cũng quá mức trọng yếu, không có được thì phải hủy diệt.
Mắt thấy Ngũ Hành trận đồ chậm rãi xoay tròn, hai mươi bảy Đại Sư cảnh giới
Kiếm Hồn của bảy tông môn đồng thời nhìn chăm chú.
Mỗi người đều đang đợi xem từ trận đồ người đi ra thứ nhất là ai. Ít nhất cũng
phải cam đoan tông môn mình có thể có người đi ra.
Không sai! Chính là có người đi ra. Hơn mười đệ tử tiến vào Kiếm Mộ thì bọn họ
rõ ràng đã biết bên trong sẽ xảy ra chém giết tranh giành. Nhất định sẽ có
người phải chết, muốn không hao tổn gì thì đừng có vào.
Chỉ cần có mấy người đi ra là tốt rồi. Dù sao lần này tiến vào Kiếm Mộ sẽ có
cơ hội đạt được truyền thừa. Những người được chọn lữa đều là đệ tử nội tông
kiệt xuất nhất. Chẳng may đều chết hết, đối với uy danh của tông môn, thậm chí
là tồn vong đều là một sự khiêu chiến to lớn.
Có thể nói, những đệ tử tiến vào Kiếm Mộ đều là những người có hy vọng to lớn
ngưng kết Kiếm Hồn của bảy tông môn. Bọn họ đều là những người có tư chất và
năng lực lĩnh ngộ cao nhất.
Tuy lúc này hai mươi bảy người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đều là Đại Sư
cảnh giới Kiếm Hồn. Nhưng tâm thần bọn họ đều xao động dị thường. Ánh mắt mỗi
người đều nhìn chằm chằm vào trận đồ. Trong ánh mắt không hề có vẻ suy tư mà
chỉ có ưu tư cùng lo lắng.
Thời gian năm ngày chậm rãi trôi qua. Sợ là thời gian năm ngày này là những
ngày trôi qua chậm rãi nhất trong đời bọn họ.
Ở chỗ Tử Hà tông khuôn mặt Tầm Thiên Kính đỏ bừng nhìn chằm chằm vào trận đồ.
Lúc này hắn không có tâm trí mà đi tìm hiểu trận đồ cả. Hơn nữa đối với Kiếm
Trận hắn cũng không hiểu chút nào. Nhìn chằm chằm như vậy mấy ngày, thật sự
khiến hắn không thoải mãi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy không yên. Lần này tiến vào Kiếm Mộ,
núi Vân Vụ của hắn chỉ có một mình Diệp Cô Hàn. Nhưng cũng là đệ tử mà Tầm
Thiên Kính coi trọng nhất. Diệp Cô Hàn chính là đệ tử nhập thất của hắn, từ
nhỏ đã được hắn dạy dỗ. Mà Diệp Cô Hàn có tư chất rất cao, được hắn dốc lòng
dạy dỗ hơn hai mươi năm, rốt cục cũng trở thành người đứng đầu núi Vân Vụ.
Lúc này, Tầm Thiên Kính đã quyết định. Đợi cho Diệp Cô Hàn đi ra hắn sẽ ngay
lập tức đưa về núi Vân Vụ, thu làm đệ tử kế thừa y bát của hắn.
Không khí càng lúc càng trầm trọng đến đáng sợ. Toàn bộ hai mươi bảy người gắt
gao chăm chú nhìn vào trận đồ.
Giống như cảm nhận áp lực từ bốn phương tám hướng, tốc độ xoay của Ngũ Hành
trận đồ nhanh hơn vài phần. Khí tức huyền ảo nhàn nhạt tản ra, nhưng không hề
có ai để ý tới khí tức này.
Thời điểm hai mươi bảy vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn mất hết kiên nhẫn không
muốn ngồi nhìn nữa. Đột nhiên, khí Ngũ Hành trong trời đất tụ tập lại.
Trận đồ xoay tròn rất nhanh truyền ra một cỗ linh khí dao động mênh mông cuồn
cuộn. Từng tia khí sắc bén tản ra từ trên Ngũ Hành trận đồ.
Xuy
Trên trận đồ, năm thanh trường kiếm phân biệt tản ra khí tiên thiên thuộc tính
năm màu rất tinh thuần. Khí Ngũ Hành hội tụ thành một luồng sáng năm màu, quấn
quanh năm thanh Thần Kiếm đang xoay tròn.
Tiếng kiếm ngâm cao vút vang lên. Năm thanh trường kiếm bị ánh sáng năm màu
bao phủ hóa thành một quang kén, hướng về trung ương trận đồ thu lại.
U...U...u!
Một cỗ dao động kì dị phát ra, tản vào hư không xung quanh. Quang kén nhanh
chóng bị trận đồ hút vào. Nguyên bản trận đồ có vẻ hư ảo trong suốt, sau khi
hút quang kén vào tản ra năm đạo thần quang ngưng đọng như thật. Khí Ngũ Hành
tản ra hư không xung quanh vài dặm.
Ánh sáng tan hết. Xuất hiện trước mắt mọi người là một cánh cửa năm màu. Linh
khí Ngũ Hành hội tụ thành lốc xoáy, một cỗ khí tức tang thương thuộc về thời
kì hoang dã thượng cổ tràn ngập ra, chấn động hồn phách.
Đi ra rồi!
Gần như hai mươi bảy người đồng thời đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngũ Hành
trận đồ. Không khí xung quanh trận đồ như bị ngưng lại, có thể nhìn rõ ràng
bụi mù yên lặng trôi nổi trong không trung.
Thu! Một tiếng ngâm xa xưa vang lên, bảy thân ảnh trống rỗng hiện ra.
Đây là...
Bảy người của Tử Hà tông!
Năm người Lạc Thiên Phong mừng rỡ. Trong lòng hơn hai mươi Đại Sư còn lại trầm
xuống.
Bọn họ lập tức nhìn về phía cánh cửa năm màu. Nói không chừng đệ tử của mình
cũng có thể đi ra, chỉ là chậm trễ một chút mà thôi.
"Đệ tử bái kiến tông chủ cùng năm vị phong chủ."
"Tốt! Tốt! Tốt! Đều đứng lên đi!" Năm người Lạc Thiên Phong lộ ra thần sắc
kinh hỉ nói. Thật sự bọn họ cũng không ngờ Tử Hà tông bọn họ có thể có bảy
người đi ra.
Chỉ là một lát sau, Huyền Minh lại nhướng mày hỏi: "Hai người Tư Dư, Tiêu Ngôn
cùng với Nghê Khô đâu?"
Nghe Huyền Minh nói thế, Dịch Nhược Vũ hấp tấp nói: "Khởi bẩm sư thúc! Trong
Kiếm Mộ là một vùng đất hoang dã. Chúng đệ tử vẫn cùng hung thú man hoang chém
giết tới tận bây giờ mới bị Kiếm Trận phóng xuất ra ngoài. Về phần Tư Đồ Tư
Dư, Tiêu Ngôn cùng Nghê Khô, đệ tử cũng không biết rõ."
Sắc mặt Huyền Minh trở lên tái nhợt, thân hình có chút run lên.
"Thất bại sao? Tư Dư cùng Tiêu Ngôn đã ngã xuống sao?" Huyền Minh thấp giọng
lẩm bẩm nói. Sắc mặt hắn rất khó coi, thậm chí còn mang theo vẻ bi thương nhè
nhẹ.
Cũng khó trách Huyền Minh lại như thế. Lần này tiến vào Kiếm Mộ, thì núi Lạc
Nhật của hắn có duy nhất hai gã đệ tử là Tư Đồ Tư Dư và Tiêu Ngôn. Nếu lúc này
cả hai cùng ngã xuống, làm sao hắn không bi thương cho được.
"Tốt lắm! Mọi việc đều đã qua. Người chết không thể sống lại được nữa. Huyền
Minh sư đệ hãy nén bi thương đi. Nói không chừng vẫn còn có người có thể đi
ra." Lạc Thiên Phong thở dài một hơi nói. Hành trình Kiếm Mộ này, mọi người đã
sớm đoán được nhất định có người phải bỏ mạng. Kết quả như bây giờ đã là rất
tốt rồi.
Hai mắt Huyền Minh sáng lên, nói: "Không sai! Không sai! Cánh cửa kia còn chưa
đóng. Nói không chừng bọn họ lại ra sau."
Nhưng vừa dứt lời, hắn liền thấy trong mắt Dịch Nhược Vũ hiện lên thần sắc khó
hiểu. Trong lòng hắn vừa động, chẳng lẽ...?
Tựa hồ có chút hiểu ý, Lạc Thiên Phong mở miệng nói: "Trong bảy người các
ngươi có ai nhận được truyền thừa không?"
"Trong bảy người các ngươi có ai nhận được truyền thừa không?"
Lời vừa ra đã hấp dẫn ánh mắt của hơn hai mươi Đại Sư còn lại. May là bảy
người đưa lưng về phía bọn họ. Nếu không trong mắt Dịch Nhược Vũ hiện lên thần
thái khó hiểu cũng bị người khác phát hiện.
Dịch Nhược Vũ khẽ lắc đầu nói: "Trừ bỏ chúng đệ tử sưu tầm được một ít linh
dược trong Kiếm Mộ, còn lại chỉ ở bên trong chiến đấu cùng với hung thú man
hoang. Đến tận bây giờ cũng không thấy bóng dáng của nơi truyền thừa, nói gì
tới nhận truyền thừa."
"Như vậy sao!" Năm người Lạc Thiên Phong đều lộ ra thần sắc thất vọng. Mà hơn
hai mươi vị Đại Sư kia cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức trong
lòng bọn họ vừa động, hay là đệ tử của bọn họ đang ở nơi truyền thừa. Còn Tử
Hà tông bị trời ghét, mất đi một đoạn cơ duyên.
Nghĩ đến đây, ánh mắt họ nhìn về phía cánh cửa cũng trở lên nóng bỏng. Biết
đâu, đệ tử của mình lại đạt được truyền thừa Kiếm Tôn.
Đáng tiếc bọn họ không hề biết được, lúc này trong Kiếm Mộ, cho dù có truyền
tống ra cũng chỉ là một đống hài cốt. Thậm chí đến hài cốt cũng không có.
"Tốt lắm! Nếu Tử Hà tông chúng ta đã vô duyên, ta cũng không miễn cưỡng. Các
vi, ta xin đi trước một bước." Lạc Thiên Phong lắc đầu, chắp tay nói với hơn
hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.
"Lạc huynh sao phải đi vội vã như vậy? Sợ là đệ tử quý tông đã chiếm được thứ
gì tốt a!" Đột nhiên tông chủ của Ngũ Độc tông Hồ Thanh Sương mở miệng nói.
Ánh mắt mọi người lập tức tu hội lại.
Nghe xong những lời nói ấy, trong nháy mắt thần sắc Lạc Thiên Phong trở lên
lạnh lùng, ánh mắt mang theo hàn khí dày đặc nhìn về phía Hồ Thanh Sương, nói:
"Như thế nào? Một chút linh dược mà quý tông cũng muốn nhúng chàm sao?"
Hồ Thanh Sương lạnh nhạt cười, nói: "Lạc tông chủ đừng hiểu lầm. Quý tông mà
rời đi thì không biết đến bao giờ ta mới được cùng Lạc tông chủ gặp mặt." Nói
xong trên mặt hắn còn hiện lên một tia tiếc hận. Khiến mấy người Dịch Nhược Vũ
rùng cả mình.
Người này trở mặt thật nhanh!
Lão già mặt đỏ đứng bên cũng thở dài nói: "Nếu trời không chiếu cố ta cũng
không còn cách nào. Lạc tông chủ cứ đi trước đi. Ở đây cũng không còn gì mà
ngươi phải lưu luyến a. Ha ha ha!" Nói xong lời cuối cùng, hắn nhịn không được
mà cười ha hả.
"Ngươi!" Tầm Thiên Kính nhịn không được giận dữ, Thần Kiếm trong tay đã ra
khỏi vỏ gần một tấc.
"Thiên Kính! Không được làm càn." Lạc Thiên Phong quát lớn. Nghe được tiếng
quát của Lạc Thiên Phong, Tầm Thiên Kính cũng chỉ hung hăng trợn mắt với lão
già mặt đỏ, rồi mới thu kiếm về.
Đột nhiên Huyền Minh lên tiếng.
"Sư huynh! Đệ muốn ở chỗ này tiếp tục chờ."
Đám người Lục Thanh nghe vậy ngẩn ra. Lạc Thiên Phong quay đầu nhìn Huyền Minh
một cái thật sâu, thấy ánh mắt hắn rất kiên định, cũng chỉ đành thở dài nói:
"Vậy sự đệ hãy bảo trọng."
Lạc Thiên Phong lại xoay người sang chỗ khác, không hề tiếp tục nhìn về phía
Huyền Minh nữa. Lạc Thiên Phong dẫn mọi người ra khỏi khe núi. Vừa rồi khi
cánh cửa năm màu hiện ra thì cũng đồng thời xuất hiện một thông đạo năm màu.
Lục Thanh biết thông đạo này chính là hướng tới vùng đất hoang dã bên ngoài.