Người đăng: Ma Kiếm
Trên tay Kiếm Khôi, một thanh trường kiếm màu đỏ đậm chậm rãi ngưng kết ra.
Mũi kiếm màu đỏ chỉ thẳng vào Lạc Tâm Vũ. Lạc Tâm Vũ cố gắng bình tĩnh lại,
cảnh giác nhìn Kiếm Khôi. Tuy hắn biết đó là do Ngũ Hành Kiếm Tôn tùy tay
ngưng kết thành, nhưng không biết nó có sức mạnh như thế nào.
Thứ tầm thường, đơn giản nhưng từ trên tay Kiếm Tôn đi ra thì không phải tầm
thường, đơn giản nữa.
Lạc Tâm Vũ đem hết tâm thần tập trung vào Tử Hà kiếm trên tay. Trong hư không,
vô số điểm sáng màu vàng rực rỡ tụ tập lại trên thân kiếm. Nhất thời trên Tử
Hà kiếm bốc lên một ngọn Tử Dương Chân Hỏa, không khí chung quanh bị ngọn lửa
nóng cháy thiêu đốt thoát phá thành chân không.
Chỉ một động tác cũng đều có thể nhận ra cao thấp. Hai người Lục Thanh nhìn ra
được, Kiếm Khôi chỉ sử dụng Kiếm Khí hệ Hỏa bình thường mà ngưng kết trường
kiếm, mà làm cho cả không gian chung quanh vặn vẹo. Còn Lạc Tâm Vũ lại làm cho
không khí chung quanh bị đốt cháy mà thoát phá chân không, hiển nhiên Lạc Tâm
vũ rơi vào hạ phong.
Quanh hai người có vô số đất đá vụn trôi nổi lên. Hai người còn chưa có động
tác gì mà không gian chung quanh hai mươi trượng như im lặng lại, đất đá vụn
bị khí thế đè ép hóa thành bột mịn bay khắp không gian. Tại chỗ hai người Lục
thanh mà nhìn, thật giống như có một quả cầu năm màu rộng hơn mười trượng
không ngừng xoay tròn.
Lạc Tâm Vũ rốt cuộc cũng ra tay. Một luồng sáng màu vàng phá không bắn ra,
khoảng cách gần hai mươi trượng trong nháy mắt xuyên qua. Trong ánh mắt ngưng
trọng của hai người Lục Thanh, Kiếm Khôi cũng bắt đầu di động thân hình.
Hưu...!
Hai thanh kiếm đồng thời đâm vào quả cầu năm màu.
Trong nháy mắt, quả cầu năm màu đang xoay tròn liền đình chỉ lại, tiếng kiếm
rít vang lên chói tai. Một cỗ Kiếm Khí dao động mạnh mẽ từ bên trong truyền
ra.
Đất đá bay tán loạn đầy trời. Một cơn sóng khí lạnh thấu xương bắn ra bốn
phía. Trên không trung nổi lên vô số cơn gió lớn.
Lạc Tâm Vũ liên tục lùi lại sáu bước, có chút không thể tin nhìn Kiếm Khôi,
trầm giọng nói: "Cảnh giới kiếm pháp thật cao!"
"Lực như Bôn Lôi, kiếm đánh vô thanh, có ruồi không rơi, mưa cũng không vào."
Long Tuyết mở miệng khẽ ngâm rồi nói tiếp: "Đây là cảnh giới Tự Hóa Khinh
Trọng đại thành."
"Tự Hóa Khinh Trọng đại thành." Lục Thanh khẽ thì thào, trong lòng hắn như có
điều ngộ gắt gao nhìn chăm chú động tác của Kiếm Khôi.
Sau một kiếm, Kiếm Khôi cũng không truy kích mà lùi về sau. Lạc Tâm Vũ cũng
nhìn ra, Kiếm Khôi chỉ đánh trả lại khi có người công kích nó. Một kiếm vừa
rồi, xem như là hắn đã thất bại.
Điều này làm cho chiến ý trong lòng Lạc Tâm vũ hừng hực bốc lên. Cùng cảnh
giới và tu vi, hắn Lạc Tâm Vũ sao có thể thua người khác.
Khí thế bừng bừng mang theo nhiệt độ nóng cháy từ người Lạc Tâm Vũ bốc thẳng
lên cao. Tử Dương Chân Hỏa ngưng tụ trên không trung.
Chỉ sau thời gian có một hơi thở, một quả cầu lửa màu vàng chói mắt chiếm cứ
cả phạm vi gần mẫu hình thành, cách đỉnh đầu của Lạc Tâm Vũ năm trăm trượng.
Quả cầu lửa tỏa ra nhiệt độ nóng cháy bá đạo. Không khí chung quanh bị ngọn
lửa thiêu đốt, cả không gian như vặn vẹo lên.
Chiến ý bàng bạc mang theo đại thế ngưng tụ ép về Kiếm Khôi.
Trong hư không, từng cơn lốc bị khí thế áp bách mà thành, hướng về đỉnh đầu
Kiếm Khôi đánh tới.
cũng không thấy rõ Kiếm Khôi có động tác gì, chỉ thấy một thanh kiếm màu đỏ
rực từ trong hư không nhẹ nhành chém xuống.
Chính là như vậy!
Thần quang trong mắt Lục Thanh lóe lên. Hắn cảm thấy rõ ràng một kiếm của Kiếm
Khôi đánh xuống. Một kiếm kia vừa đánh ra, cơn lốc nóng cháy liền bị chia
thành hai nửa từ đầu tới cuối.
Nguyên lai đó là cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đại thành! Lục Thanh có chút
sáng tỏ. Cái gọi là lực như Bôn Lôi, kiếm ra vô thanh, có ruồi không rơi, mưa
cũng không lọt, kỳ thật chính là kiếm giả đã lĩnh ngộ cao lên, đạt tới cảnh
giới hiểu ra căn nguyên, tẩy tẫn minh hoa, cảm ứng được linh hồn, có thể phán
đoán cùng cảm ứng chuẩn xác dù là một tia lực lượng thuộc tính bé nhỏ tồn tại,
do đó tìm được khe hở. Cứ như vậy, cho dù là một công kích lực lượng thuộc
tính có mạnh mẽ tới đâu cũng bị một kiếm phá vỡ. Hơn nữa sẽ bị khí thuộc tính
trên kiếm triệt tiêu kình lực của Kiếm Khí, tự nhiên sẽ không có tiếng động
vang lên.
Như vậy thì xem ra cơ hội thắng của Lạc Tâm Vũ rất nhỏ, Lục Thanh bình tĩnh
nhìn về phía Kiếm Khôi. Lạc Tâm Vũ có tu vi cùng cảnh giới rất cao, kể cả Kiếm
Khí thuộc tính hay Kiếm Ý đều rất mạnh mẽ. Nhưng Lục Thanh cũng không tin là
Kiếm Khôi này chỉ đơn giản như vậy. Chỉ Ngũ Hành Kiếm Ý có biến hóa của Ngũ
Hành, cũng khắc sâu trong lòng Lục Thanh.
Quan sát thật kĩ Lục Thanh cũng cảm nhận được có một cỗ lực lượng của Kiếm ý
ẩn sâu trong cơ thể Kiếm Khôi, khí tức giống như Ngũ Hành Kiếm Khí.
Nói cách khác, hiện giờ Kiếm Khôi còn chưa vận dụng lực lượng chân chính của
mình.
Lạc Tâm Vũ rùng mình, ngọn lửa Tử Dương Chân Hỏa trên người hắn lại bốc cao
hơn một phần. Tử Hà kiếm trong tay hắn chém ra, Tử Dương Kiếm Khí kéo dài ba
trượng hướng về Kiếm Khôi hung hăng đâm tới.
Một luồng sáng màu vàng chói mắt bao phủ khắp toàn Kiếm Khôi.
Hai con ngươi đỏ tươi trong mắt Kiếm Khôi chớp động, Kiếm Khí hệ Hỏa cơ hồ xẹt
qua chân không, cùng Tử Hà kiếm trên không trung liên tục va chạm. Lạc Tâm Vũ
cảm thấy rất phiền muộn, mỗi một đường kiếm của hắn đều như bị Kiếm Khôi đoán
trước. Tuy kiếm thức của hắn sắc bén, nhưng lại giống như chủ động đánh vào
kiếm của đối thủ. Đặc biệt Tử Dương Kiếm Khí của hắn trên thân Tử Hà kiếm, mỗi
lần va chạm đều bị phá vỡ rất quỷ dị.
Như là Kiếm Khôi bằng vào sức lực thân thể mà chiến đấu cùng hắn vậy. Từ trên
thanh kiếm do khí hệ Hỏa ngưng tụ truyền đến kình lực làm tay hắn run lên.
Lạc Tâm Vũ nhanh chóng vận chuyển cước bộ, hóa thành một luồng sáng trở về vị
trí ban đầu. Hắn có chút kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Kiếm Khôi trước
mặt. Quả nhiên không ra khỏi dự đoán của hắn, Kiếm Khôi không hề truy kích. Cứ
việc như thế thì vẫn có nhiều điểm máu tươi đỏ sẫm từ cánh tay cầm kiếm của
hắn chảy ra.
Đây là cảnh giới Tự Hóa Khinh Trọng đại thành? Trong lòng Lạc Tâm Vũ trầm
trọng vô cùng. Đối phương chỉ bằng vào Kiếm Khí hệ Hỏa bình thường mà có thể
làm hắn rơi vào hạ phong. Nếu như Kiếm Khôi thừa thắng đánh tới chỉ sợ bây giờ
hắn đã thua.
Không còn lựa chọn khác!
Lạc Tâm Vũ quát lên một tiếng, Tử Hà kiếm trong tay hắn vung lên.
Một luồng Tử Dương Chân Hỏa từ trên thân kiếm tràn ngập ra, ngọn lửa màu vàng
rực rỡ ngưng tụ trong không trung.
Chỉ lát sau, một cái trảo khổng lồ cao ba mươi trượng ngưng tụ thành. Cái trảo
này hoàn toàn do Tử Dương Kiếm Khí bá đạo ngưng kết thành, ở bên ngoài có một
tầng Tử Dương Chân Hỏa thiêu đốt. Không khí bị chiếc trảo khổng lồ dẫn động,
hướng tới Kiếm Khôi đánh tới.
Đồng thời Lạc Tâm Vũ hét lên một tiếng dài. Giờ khắc này, từ trên người hắn,
Tử Dương Chân Hỏa lại tăng vọt lên mấy trượng. Trên đỉnh đầu hắn, hư ảnh một
chiếc thước màu vàng ngưng tụ ra, Tử Dương Kiếm Ý nóng cháy bá đạo trong chớp
mắt chui vào trong chiếc trảo, khí thế phô thiên cái địa tản ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Kiếm Khôi cũng ra tay. Khí hệ Hỏa trong trời đất rất
nhanh tụ tập lại, theo động tác của Kiếm Khôi, mũi kiếm vẽ lên từng đường quỹ
tích huyền ảo khó hiểu. Theo phương hướng mũi kiếm chỉ, khí hệ Hỏa vô cùng
nóng cháy lưu chuyển quấn quanh lên.
Ô
Tiếng vang giống như tiếng động của cơn lốc, một hỏa luân rộng mấy trượng được
ngưng kết ra. Hai người Lục Thanh có thể cảm nhận được, hỏa luân này có lực
lượng ngưng tụ ra sao. Tia khí sắc bén cùng nhiệt độ khủng bố do khí hệ Hỏa
tản ra từ trên hỏa luân, dẫn động dòng khí trong hư không, hướng về cái trảo
khổng lồ bắn nhanh đi.
"Ta quên không nói cho tiểu tử ngươi. Kiếm Khôi này có một tia thần niệm của
lão phu. Điểm ấy Kiếm Ý của ngươi chỉ có thể gãi ngứa mà thôi." Lão nhân lên
tiếng, khiến cho Lạc Tâm Vũ cảm thấy cả người căng thẳng.
Lập tức trong ánh mắt khiếp sợ của Lạc Tâm Vũ, hỏa luân dễ dàng phá vỡ Chân
Dương Trảo do hắn toàn lực thi triển. Dư thế của hỏa luân không hề giảm, chỉ
là hơi rút nhỏ đi một phần, liền mang theo một mảnh chân không bị thoát phá
hướng về phía Lạc Tâm Vũ đánh tới.
Tuy trong lòng Lạc Tâm Vũ vẫn còn khiếp sợ, nhưng động tác của hắn cũng không
chậm. Tử Hà kiếm trong tay Lạc Tâm Vũ hóa thành một võng kiếm bao phủ khắp
toàn thân hắn. Vô số Tử Dương Chân Hỏa tụ tập lại, trong chốc lát hình thành
một cái chuông mang phong cách cổ xưa. Toàn thân cái chuông có màu vàng chói
mắt, thần mang ẩn bên trong không có quang mang phát ra, chỉ có Tử Dương Kiếm
Khí bên trong lưu chuyển như du long, dọc theo một quỹ tích huyền ảo mà đung
đưa.
Như là từ trong hỏa luân mà Kiếm Khôi thi triển lĩnh ngộ ra điều gì, từ mi tâm
Lạc Tâm Vũ phát ra một cỗ thần thức, dung nhập vào trong chiếc chuông.
Một tiếng ngân hùng hậu vang lên. Nguyên bản chiếc chuông cao hơn hai mươi
trượng rất nhanh rút nhỏ lại. Cho đến khi trên trán Lạc Tâm Vũ ướt đẫm mồ hôi
mới dừng lại. Lúc này hình dáng của chiếc chuông cùng với khi trước so sánh đã
khác hẳn.
Thân chuông vẫn có màu vàng nhưng ngưng thật hơn nhiều, thậm chí mặt trên còn
lộ ra kí hiệu màu vàng mơ hồ. Trên thân chuông, từng đạo Tử Dương Kiếm Khí lưu
chuyển không ngừng.