Kiếm Thi Đột Kích (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Bất chợt tầng linh quang năm màu bao quanh Lục Thanh bắt đầu run lên rất nhỏ.
Tiếng kiếm ngâm mơ hồ vang lên. Không biết có cảm giác sai hay không, hai gã
Kiếm Chủ Vô Tình tông cảm thấy tiếng kiếm ngâm như vang lên từ trong sâu thẳm
linh hồn của mình, mỗi một âm luật đều khắc thật sâu trong tấm trí bọn họ.

Giờ phút này, sáu người Niếp Thanh Thiên đầu tiên ngẩn ra, lát sau đồng thời
lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông như lâm đại địch. Đột nhiên có uy thế áp tới như
thế, kia có phải là...? Lúc trước bọn họ cũng thấy được Kiếm Chủng của Lục
Thanh đã phản trở về tiên thiên, biết được rằng Lục Thanh không phải là một
Kiếm Chủ trung thiên vị bình thường. Uy lực của tiên thiên lực lượng thuộc
tính, chỉ sợ Kiếm Chủ đại thiên vị cũng phải tránh lui.

Huống chi, hai người còn cảm nhận được, Lục Thanh sắp tỉnh lại còn đáng sợ hơn
trước kia nhiều. Thậm chí từ trên người Lục Thanh, hai gã còn cảm nhận được
một tia khí tức giống sư phụ của mình.

Bọn hắn căn bản nhìn không thấu Lục Thanh, tuy đều là Kiếm Chủ trung thiên vị
nhưng nhìn kỹ lại thì Lục Thanh giống như một cái vực thẳm sâu không đáy, căn
bản không nhìn được điểm cuối. Thậm chí từ trên người Lục Thanh còn tản ra khí
tức hoang dã độc nhất vô nhị của vùng đất hoang dã.

"Động thủ!" Hai người đồng thời lên tiếng, hai làn Thất Tình Kiếm Ý đồng thời
bốc lên. Thất Tình Kiếm Nguyên mãnh liệt truyền vào thanh kiếm trong tay hai
người. Vô số Thất Tình Kiếm Khí quấn quanh mũi kiếm, linh quang bảy màu rực rỡ
phóng lên cao. Hào quang thậm chí còn gần bằng với bóng kiếm thông thiên lúc
trước.

Kiếm Khí ngưng kết, một đóa Kiếm Liên tản ra hào quang bảy màu dần hiển hóa ở
mũi kiếm của hai người. Kiếm Liên vừa thành hình liền đón gió bành trướng,
trong nháy mắt đã cao tới năm mươi trượng. Trong ánh mắt ngưng trọng của sáu
người Lạc Tâm Vũ, đóa Kiếm Liên vừa đạt tới năm mươi trượng cao liền bắt đầu
rút nhỏ xuống. Hào quang bảy màu trên Kiếm Liên càng ngày càng chói mắt, một
cỗ Kiếm Khí dao động khủng bố truyền ra.

Đồng thời, ở trên trán hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông, mồ hôi chảy ra đầm đìa,
sắc mặt trở lên tái nhợt không chút máu. Mũi kiếm trong tay bọn họ hơi run
lên, một đóa Kiếm Liên cao hai trượng ngưng tụ thành. Tuy Kiếm Liên không cô
đọng bằng lúc đánh bại Lạc Tâm Vũ, nhưng hào quang tỏa ra chói mắt không hề
yếu hơn, một cỗ dao động quỷ dị hướng tới tầng linh quang năm màu quanh Lục
Thanh.

Đột ngột, dưới ánh mắt co rụt của Niếp Thanh Thiên, bên ngoài thân thể Lục
Thanh bỗng hiện lên một tầng linh quang màu bạc. Trên tầng linh quang này còn
hiện lên vô số điểm sáng màu vàng rực rỡ. Một cỗ uy áp giống như đến từ linh
hồn khiến cho hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông run lên, không ức chế được lùi lại
mấy bước.

Phốc

Ngay sau đó, hai người đồng thơi hộc ra mấy ngụm máu tươi, thân hình lung lay
sắp đổ. Thần thức của hai người bám trên Kiếm Liên đánh qua tầng linh quang
năm màu, gặp phải quầng sáng màu bạc xen lẫn màu vàng bên ngoài cơ thể Lục
Thanh liền quỷ dị bị thoát vỡ, thần thức tương liên khiến thức hải của hai
người đồng thời chấn động.

Hai người liệc nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ hoảng sợ. Mà lúc này Kiếm
Liên áp tới trên đỉnh đầu Lục Thanh, đã thấy tầng linh quang như một tấm chắn
kiên cố, cho dù Kiếm Liên có tăng Kiếm Khí bám lên trên như thế nào cũng không
thể đột phá ngăn trở. Giống như là cảm thấy mất kiên nhẫn, hai chữ "Mộ thành"
trên cửa thành đột nhiên thả ra linh quang năm màu chói mắt, một luồng lưu
quang lóe lên rồi biến mắt. Mọi người chỉ cảm thấy trong đan điền của mình,
Kiếm Chủng bắt đầu run lên.

Tiếng kiếm ngâm vang lên từ trên người Lục Thanh càng lúc càng to. Hai gã Kiếm
Chủ Vô Tình tông trầm ngâm một lúc, rồi như đã nghĩ thông suốt, mỗi người phân
biệt lao tới nắm lấy Long Tuyết cùng Lạc Tâm Vũ. Ngay lập tức hai gã vung tay
phong bế đan điền của Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết.

Thân hình hóa thành lưu quang, hai gã Kiếm Chủ Vô Tình tông không hề chần chừ
xuyên qua tầng linh quang năm màu, tiến nhập vào một thành.

"Đệ tiện!"

Diệp Cô Hàn cùng Triệu Thiên Diệp đồng thời lên tiếng mắng. Hai gã Kiếm Chủ Vô
Tình tông thật sự là vô tình vô nghĩa tới cực điểm. Thậm chí đến cả tôn nghiêm
của kiếm giả cũng quẳng vô bãi rác. Hai gã bắt đi Lạc Tâm Vũ cùng Long Tuyết,
rõ ràng là biết không phải đối thủ của Lục Thanh, sợ bị Lục Thanh đuổi giết
cho nên bắt hai người Lạc Tâm Vũ làm con tin.

Hiện giờ mười ba gã đệ tử của bốn tông môn Nhân Đạo nhìn thấy hai gã Kiếm Chủ
phản ứng như vậy, làm sao còn không biết vạn rủi sắp buông xuống. Có thể đi
vào Kiếm Một, đều là những nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ, chỉ cần hơi suy
nghĩ liền hiểu được vấn đề. Cả đám không dám có chút chân chờ, toàn bộ lao vào
trong mộ thành.

Trong tầng linh quang năm màu, từ trong đầu Lục Thanh không ngừng quanh quẩn
tiếng Diệp lão niệm tung một đoạn khẩu quyết huyền ảo:

"Kim sinh thổ, thổ nhiễu kim chôn; thổ lại sinh hóa, hỏa nhiều thổ tiêu; hỏa
lại sinh mộc, mộc nhiều hưng thịnh; mộc sinh thủy, thủy nhiều mộc phiêu; thủy
lại sinh kim, kim năng sinh thủy, thủy nhiều kim trầm; thủy năng sinh mộc. Mộc
nhiều thủy lui; mộc năng sinh hỏa. hỏa nhiều mộc đốt; hỏa năng sinh thổ, thổ
nhiều hỏa hối; thổ năng sinh kim, kim nhiều thổ nhược. Kim năng khắc mộc, mộc
kiên kim thiếu; mộc năng khắc thổ, thổ trọng mộc tử; thổ năng khắc thủy; thủy
nhiều thổ lưu; thủy năng khắc hỏa, hỏa viêm thủy chước; hỏa tập khắc kim, kim
nhiều hỏa tức. Kim suy ngộ hỏa, tất gặp nấu chảy; hỏa nhược phùng thủy, tất vi
tắt; thủy nhược phùng thổ, tất vi giản thư phơi nắng tế ao viết súy san không
đồng đạng như vậy thế cáp, đọc hảo đi ngoại na; mười suy phùng mộc. Tị tao
khuynh hãm; mộc nhược phùng kim. Tất vi sở tử. Cường kim đắc chiếm tỏa này
phong; cường thủy đắc mộc, phương hoãn này thế; cường mộc đắc hỏa, phương tiết
này anh; cường tiêm đắc thổ, phương liễm này diễm; cường thổ đắc kim, phương
hóa này ngoan."

(Hán Việt: "Kim lại thổ sinh, thổ đa kim mai; thổ lại hỏa sinh, hỏa đa thổ
tiêu; hỏa lại mộc sinh, mộc đa hỏa sí; mộc lại thủy sinh, thủy đa mộc phiêu;
thủy lại kim sinh. Kim năng sinh thủy, thủy đa kim trầm; thủy năng sinh mộc.
Mộc 9da thủy súc; mộc năng sinh hỏa, hỏa đa mộc phần; hỏa năng sinh thổ, thổ
đa hỏa hối; thổ năng sinh kim, kim đa thổ nhược. Kim năng khắc mộc, mộc kiên
kim khuyết; mộc năng khắc thổ, thổ trọng mộc chiết; thổ năng khắc thủy, thủy
đa thổ lưu; thủy năng khắc hỏa, hỏa viên thủy chước; hỏa tập khắc kim, kim đa
hỏa tức. Kim suy ngộ hỏa, tất kiến tiêu dong; hỏa nhước thủy phùng, tất vi tức
diệt; thủy nhược phùng thổ, tất vi giản thư sái tế ao viết súy san bất nhất
dạng đích thể cáp, duyệt độc hảo khứ ngoại na; thập suy phùng mộc. Tị tao
khuynh hãm; mộc nhược phùng kim. Tất vi sở chiết. Cường kim đắc chiêm tỏa kì
phong, cường thủy đắc mộc, phương hoãn kì thế; cường mộc đắc hỏa, phương tiết
kì anh; cường tiêm đắc thổ, phương liễm kì diễm; cường thể đắc kim, phương hóa
kì ngoan").

Một đoạn khẩu quyết này thật sự là tinh thâm khó hiểu, có thể lúc trước Lục
Thanh không thể lĩnh hội được, nhưng lúc này hắn nhìn vào tấm bàng trước cửa
thành, cảm thụ Ngũ Hành Kiếm Ý, làm cho hắn dần hiểu được diễn biến của Ngũ
Hành, trong lòng hắn dần có chút hình dáng.

Nhưng cho dù chỉ cảm nhận được một chút cũng khiến cho cảm ứng linh hồn của
Lục Thanh lại tăng mạnh vài phần. Thần thức của hắn cũng bắt đầu xảy ra một
loại lột xác kỳ dị. Luyện Hồn quyết tầng ba cũng bắt đầu muốn đột phá. Mà hắn
đối với khí Phong Lôi trong trời đất cũng càng thêm thân mật, cơ hồ đã hỗn
ngưng nhất thể, không có phân chia gì cả.

"Cương thắng nhu, cổ kim thắng mộc; chuyên thắng tán, cố mộc thắng thổ; thật
thắng hư, cố thổ thắng thủy; chúng thắng quả, cổ thủy thắng hỏa; tinh thắng
kiên, cổ hỏa thắng kim; phản chi cũng thế. Tiểu tử đã nhớ kỹ rồi thì tỉnh lại
cho ta!" Một tiếng quát như tiếng chuông ngân vang, lập tức Lục Thanh liền
thanh tỉnh lại.

Hai mắt Lục Thanh mở ra, tuy không có thân quang gì ẩn chứa, nhưng lại giống
như trong phiến trời đất này không có bí mật gì mà ánh mắt này không thể nhìn
thấu.

"Tỉnh!"

Mười ba gã đệ tử Nhân Đạo thấy Lục Thanh mở mắt ra liền quyết định thật nhanh,
toàn bộ phi thân hướng tới bốn người Triệu Thiên Diệp chộp tới. Có thể bắt
được một người chính là có thể bảo trụ một cái tính mạng.

Ánh mắt ngưng lại, cũng không thấy Lục Thanh có động tác gì. Lát sau, dưới ánh
mắt khiếp sợ của bốn người Triệu Thiên Diệp, mười ba thanh Phong Lôi cự kiếm
trỗng rỗng xuất hiện trước mặt mười ba gã đệ tử bốn tông môn Nhân Đạo. Khí thế
kinh thiên chợt lóe ra rồi biến mất.

Trong một khắc này thời gian bỗng như đình trệ lại, thân hình mười ba gã đệ tử
bốn tông Nhân Đạo như bị trói buộc giữa không trung. Ngay sau đó, từ giữa mi
tâm bốn người, một vết máu bắt đầu kéo dài xuống. Phía sau bọn họ, một cái khe
dài gần hai mươi trượng trống rỗng xuất hiện mà không có dấu hiệu gì, giống
như đã tồn tại từ trước rất lâu rồi. Xung quanh mỗi cái khe, đất đá trơn nhẵn,
hoàn toàn không thấy dấu vết phá hoại.

"Này!" Bốn người không dám tin vào hai mắt của mình, đến Niếp Thanh Thiên cũng
phải nhin một cái thật sâu vào Lục Thanh. Trong ánh mắt của hắn, tựa hồ có thứ
gì đó càng trở lên kiên định.

"Hiện tại rốt cuộc người đã đạt tới cảnh giới gì?" Diệp Cô Hàn có chút chần
chờ rồi bước lên đến trước mặt Lục Thanh hỏi. Vừa rồi Lục Thanh ra tay, hắn
không thể nhìn rõ mảy may.

Không trả lời lại, đầu tiên Lục Thanh thả ra thần thức quét một vòng. Hắn phát
hiện Kiếm Nguyên của bốn người Triệu Thiên Diệp đã tiêu hao hầu như không còn,
thần thức cũng bị thương không nhỏ. Kiếm Nguyên tiêu hao còn có thể hồi phục,
nhưng thức hải bị thương thì chữa rất khó. Hiện giờ trừ bỏ để bọn họ ở bên
ngoài tu dưỡng cũng không còn biện pháp gì.

Lục Thanh đã tỉnh lại, bốn người cũng không phải lo lắng cho tính mạng của
mình nữa, mỗi người phân biệt lấy ra mấy viên Tham Vương đan ăn vào hồi phục
Kiếm Nguyên. Nhưng thực ra ánh mắt của Diệp Cô Hàn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm
vào Lục Thanh, tựa hồ không có được câu trả lời hắn sẽ không bỏ qua.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Cô Hàn một cái, Lục Thanh mở miệng nói: "Còn kém
nửa bước!"

Còn kém nửa bước!

Đồng tử của bốn người đồng thời co rút lại. Ý tứ của lời nói này đã thực rõ
ràng. Cái gì kêu là còn kém nửa bước? Đó không phải là nói Lục Thanh đã bước
một chân vào cảnh giới kia sao. Bọn họ cũng không cho rằng Lục Thanh nói là đi
vào cảnh giới Kiếm Chủ đại thiên vị. Lúc trước cảnh giới của Lục Thanh đã là
Giả Hồn, Kiếm Chủng phản tiên thiên, kém nửa bước cũng chỉ có một khả năng.

Cười khổ lắc lắc đầu, Niếp Thanh Thiên mở miệng nói: "Người khác đau khổ lịch
lãm mấy năm, thậm chí mấy chục năm cũng không được a!"

Mặt sau nửa câu nói hắn không nói hết nhưng ai cũng biết ý tứ trong đó. Cũng
không trì hoãn, Niếp Thanh Thiên lại đem những chuyện xảy ra kể cho Lục Thanh.

"Trước tiên ngươi cứ tiến vào mộ thành trước, giết hai gã đó cứu hai người Lạc
Tâm Vũ. Chúng ta ở đây khôi phục Kiếm Nguyên rồi sẽ vào sau. Hai gã này cũng
phải giết."

Nghe nói như thế, hai gã Kiếm Chủ của Ngũ Độc tông cùng Chân Dục tông đang
ngồi xếp bằng phía xa xa đồng thời biến sắc. Rốt cục cũng không nhẵn nại nữa,
Kiếm Nguyên vừa khôi phục một thành liền vận khởi. Nhưng thần thức của hai gã
bị thương, vừa vận Kiếm Nguyên liền cảm thấy một trận đau nhức, cả hai lại
phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình loạng choạng, hai người đều thi triển bộ pháp bằng hết sức lực còn
lại, hướng tới vùng núi phía sau chạy đi. Lúc này, tính mạng mới là trọng yếu,
còn truyền thừa thì phải có mạng mới hưởng được.

"Đừng để cho bọn họ chạy thoát!" Dịch Nhược Vũ la hét nói.

Trong mắt nổi lên hàn ý, Lục Thanh nói: "Muốn chạy trốn sao, còn phải xem
chúng có bản lĩnh gì!"

Trong mắt hắn bắn ra hai luồng thần quang xanh tím. Lập tức, trong ánh mắt
kinh hãi của Triệu thiên Diệp, một đóa Lôi Vân rộng gần một mẫu trống rỗng
hình thành.

Ầm

Hai đạo lôi điện thô to bằng bắp tay thoát phá chân không, thẳng tắp đánh
xuống hai người. Uy thế vô cùng đến từ Thiên Lôi làm vô số hung thú xung quanh
trăm dặm đồng thời phát ra tiếng rống sợ hãi.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #295